Chương 53: Nổi tiếng khắp Tu Tiên Giới
Chương 53: Nổi tiếng khắp Tu Tiên GiớiChương 53: Nổi tiếng khắp Tu Tiên Giới
Lý Ngọc chọn biệt viện ở Tử Vân Phong, vị đệ tử chấp sự kia tuy hơi bất ngờ nhưng cũng không nói nhiều lời, chỉ đưa cho hắn ba miếng ngọc bài, và bảo :"Đây là ngọc bài ra vào nơi ở của sư huynh, chỉ cần để bên người là có thể tùy ý ra vào trận pháp, nếu như ba miếng không đủ thì có thể tới nơi này chế tác thêm, giá cả mỗi cái thêm là mười linh tệ."
Lý Ngọc cầm lấy và giơ lên ngắm nhìn mấy cái ngọc bài, mặt chính thì có một cái tiêu ký hình ngọn núi, phía trên có viết hai chữ nhỏ "Tử Vân", bên dưới tiêu ký thì có khắc con số, là số sáu mươi chính, cũng chính là số biệt viện của hắn. Mặt sau của ngọc bài thì khắc mấy đường hoa văn khá phức tạp, Lý Ngọc suy đoán đó là trận văn, có điều hắn cũng không hiểu trận pháp, nên cũng chẳng nhìn ra cái gì.
Ba miếng ngọc bài có tác dụng như ba cái chìa khóa, ngày thường chỉ có Lý Ngọc và Chu Tử Tuyền ở biệt viện, nên ba miếng vẫn là thừa đấy.
Chọn nơi ở xong rồi, vị đệ tử chấp sự kia lại đưa hắn đến một chỗ đại điện khác, hắn còn chưa vào đó đã ngửi được mùi dược hương nồng đậm, sau khi hắn bước vào thì mới phát hiện ra đây là một cái hiệu thuốc siêu lớn, cả tòa đại điện bày biện toàn là kệ để thuốc, trên các kệ đó thì để rất nhiều loại Linh Thảo, Linh Dược, nhưng cũng chỉ toàn là loại phẩm cấp không cao lắm.
Đệ tử chấp sự dẫn hắn vào một chiếc phòng đá ở trong đại điện, rồi nói với một lão giả trong đó :”Ngô trưởng lão, vị này chính là Luyện Đan Sư nhất phẩm mới, ta dẫn hắn tới đây nhận dược thảo."
Ngô trưởng lão nghe vậy ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lý Ngọc thì hơi bất ngờ :"Ồ, đây không phải là thủ lĩnh lần so tài năm nay à? nhanh như vậy đã thăng tiến lên Luyện Đan Sư nhất phẩm rồi..."
Trong giới luyện đan của Côn Luân động thiên, hầu như ai ai cũng biết đến Lý Ngọc.
Sau khi thốt lên một câu kinh ngạc, lão giả mới quay sang hỏi vị đệ tử chấp sự kia :"Ngươi nói quy tắc Luyện Đan Sư với hắn chưa?"
Vị đệ tử chấp sự kia đáp :"Đã nói với sư huynh rồi!"
Ngô trưởng lão lại quay sang hỏi Lý Ngọc :"Vậy ngươi chọn luyện đan hay dẫn đệ tử?"
Vừa nãy trên đường tới đây, vị đệ tử chấp sự này đã nói qua cho hắn biết những việc mà một Luyện Đan Sư nhất phẩm sau khi tấn cấp cần phải làm.
Luyện Đan Sư nhất phẩm, mỗi tháng được tông môn phụ cấp cho một số linh tệ kếch xù, nhưng cũng không phải ngồi không mà có được.
Bọn họ bắt buộc phải nhận lấy nhiệm vụ luyện một số lượng đan dược nhất định trong tháng, nếu như nhiều lần không thể hoàn thành nhiệm vụ, có thể bị giáng cấp, cũng như hủy bỏ phụ cấp kếch xù kia.
Mà Luyện Đan Sư nhất phẩm được chia thành hai loại chủ yếu ở trong tông môn.
Một loại là dẫn dắt đệ tử mới, giống như Hàn trưởng lão vậy, và họ cũng sẽ phải luyện một số lượng đan dược nhất định mỗi tháng, nhưng không nhiều lắm, vì còn phải dẫn dắt đệ tử mới nữa.
Còn một loại nữa là chỉ chuyên luyện đan, loại này thì bớt việc vặt vãnh so với Hàn trưởng lão, nhưng số lượng đan dược cân luyện trong tháng thì khá nặng nà.
Đối với Lý Ngọc thì lại khác, càng nặng nề thì hắn lại càng kiếm, nên chẳng cần suy nghĩ nhiều mà nói ra :”Ta lựa chọn luyện đan!"
Ngô trưởng lão gật nhẹ đầu, lại nói tiếp :'Nếu như chọn luyện đan, thì mỗi tháng, đối với Luyện Đan Sư nhất phẩm, yêu cầu ít nhất phải luyện chế được một trăm viên đan dược nhất giai cho tông môn, được phụ cấp một ngàn linh tệ, nhiêu nhất là luyện chế năm trăm viên, được phụ cấp năm nghìn linh tệ, đương nhiên ngươi cũng có thể chọn luyện hai trăm, ba trăm, hay bốn trăm viên cũng được, cụ thể thì dựa vào chính ngươi tự ước lượng sức mình."
Lý Ngọc luyện đan, tất nhiên là càng nhiều càng tốt rồi.
Hắn nói luôn :"Ta lựa chọn năm trăm viên!"
Ngô trưởng lão nhìn hắn một cái, rồi nói :"Ngươi nghĩ kỹ chưa? Mỗi tháng ngươi phải luyện chế năm trăm viên đan dược, vậy sẽ chẳng còn dư mấy thời gian mà tu hành, nếu đến thời gian mà không nộp đủ số lượng còn không nhận được phụ cấp nữa đấy."
Luyện chế đan dược rất hao tâm tốn sức, Luyện Đan Sư nhất phẩm bình thường một ngày luyện chế hai đến ba lô, đã gần như bị vắt kiệt sức lực, cần phải nghỉ ngơi một ngày, rồi mới có thể tiếp tục luyện chế.
Mà Luyện Đan Sư cũng cần phải tu hành, trừ khi rất thiếu linh tệ, chứ chẳng ai sẽ cắm đầu luyện đan suốt ngày, đa số mọi người đều chọn mức thấp nhất, chính là một trăm viên mỗi tháng.
Lý Ngọc chọn mức năm trăm viên, tức là mỗi ngày ít nhất cũng phải bỏ ra năm đến sáu canh giờ để luyện đan, căn bản sẽ không có thời gian mà tu hành.
Lý Ngọc vốn tu hành dựa vào Thông Mạch Đan nên cũng không quan tâm vấn đề này, khẳng định :"Ta đã suy nghĩ kỹ rồi."
Ngô trưởng lão nghe hắn nói vậy, cũng không khuyên thêm nữa, quay sang nói với vị đệ tử chấp sự kia :"Đã vậy thì ngươi dẫn hắn đi nhận dược thảo đi."
Hai người đi rồi, lão mới lắc đầu thở dài :"đúng là tuổi trẻ khí thịnh, lúc lão phu ở cái tuổi này cũng chọn mức năm trăm viên này mà không xi nhê gì, bây giờ luyện một lò cũng đã mệt bở hơi tai..."
Một lúc sau, Lý Ngọc đi ra khỏi tòa đại điện này.
Hắn nhận mức nhiệm vụ cao nhất là luyện chế cho tông môn năm trăm viên đan dược cấp một mỗi tháng, trên lý thuyết thì một phần vật liệu một lò sẽ cho ra tối đa mười viên đan dược, nên năm trăm viên đan dược cần ít nhất năm trăm phần vật liệu.
Nhưng bình thường luyện đan chắc chắn có hao tổn, ba phần vật liệu cho ra mười viên đan dược đã là rất tốt, mà đây cũng là yêu càu thấp nhất của tông môn đối với đám Luyện Đan Sư.
Vì thế Lý Ngọc đã được nhận một trăm năm mươi phần vật liệu ở đây.
Trong số này, có năm mươi phần để làm nhiệm vụ cho tông môn, còn dư lại một trăm phần thuộc về hắn, tương đương với một trăm bình đan dược cấp một, lại thêm cả năm ngàn phụ cấp của tông môn nữa, tính sơ sơ mỗi tháng hắn bỏ túi cũng khoảng năm vạn linh tệ.
Nếu tông môn còn chưa giới hạn mua Thông Mạch Đan thì mỗi tháng hắn có thể mua được năm mươi viên, chỉ cần nửa năm là đã có thể đem năm cái linh mạch của mình toàn bộ tu hành đến viên mãn.
Chỉ tiếc là bây giờ mỗi tháng hắn chỉ có thể mua được ba viên theo con đường bình thường, nếu như có chuyện tốt như thi đấu đan đạo học đồ gì đó thì tốt rồi, được ban thưởng một đống Thông Mạch Đan, lại không phải mất tiên mua nữa.
Sau khi rời khỏi Lăng Vân Phong, Lý Ngọc trở lại Đan Đỉnh Phong để thu dọn đồ đạc.
Thực ra cũng chẳng có nhiều đồ đạc để thu dọn, chỉ có mấy bộ quần áo, vì đồ quan trọng hắn đều cất trong nhãn không gian, hắn quay về chủ yếu là để chào tạm biệt mọi người ở đây một tiếng.
Hàn trưởng lão nhìn thấy Lý Ngoc thì kinh hãi, than thở :'ngươi đã thông qua khảo hạch nhanh vậy sao?" Lý Ngọc cười cười, đáp :"Còn phải cảm ơn Hàn trưởng lão đã cho mượn mấy quyển sách kia..."
Hàn Thiên Thành lắc đầu, nói ra "Vẫn nhờ vào thiên phú của ngươi tốt, nếu như đọc sách có thể thành Luyện Đan Sư thì Tu Tiên Giới này đều là Luyện Đan Sư rồi."
Nhìn quần áo Lý Ngọc đang mặc cũng giống của mình, cũng chính là quần áo của Luyện Đan Sư nhất phẩm, trong lòng Hàn Thiên Thành không khỏi có chút thổn thức.
Lão mất hai mươi năm mới đi được từ đan đạo học đồ đến Luyện Đan Sư nhất phẩm, sau khi Trúc Cơ mới có thể luyện chế thành công đan dược cấp một, lại qua một trăm năm nữa đến bây giờ, lão vẫn đang là Luyện Đan Sư nhất phẩm, thi tuyển lên nhị phẩm còn vừa thất bại.
Lý Ngọc sau khi nhập môn mới bắt đầu học luyện đan, chỉ dùng nửa năm để trở thành Luyện Đan Sư nhất phẩm, trong lòng lão không biết là đang chua cay hay mặn ngọt.
Hàn Thiên Thành hỏi hắn :"Ngươi chắc là chuẩn bị chuyển đi hử? Đã chọn biệt viện ở khu nào rồi?"
Lý Ngọc đáp :"là ở Tử Vân Phong."
Hàn Thiên Hành kinh ngạc :"Sao ngươi lại chọn ở nơi đó chứ? Ở đó toàn mấy lão già..."
Ở Tu Tiên Giới, lão già cùng lão già cũng không giống nhau, ví dụ như Hàn trưởng lão này, nhìn như năm sáu chục tuổi , nhưng thực ra đã hơn một trăm tuổi, mà Tôn trưởng lão thì nhìn như bảy tám chục tuổi, thì thực tế cũng gần hai trăm năm mươi tuổi, nên trong mắt người khác thì mấy "lão già" đương nhiên là không giống nhau.
Lý Ngọc cười cười, trả lời lão :”Ta thích nơi có hoàn cảnh đẹp và yên tĩnh một chút..."
Hai người nói chuyện thêm vài câu thì Lý Ngọc chào tạm biệt lão, rồi lại đi chào Triệu sư huynh cùng mấy vị sư huynh, sư tỷ quen biết ở đây, đám người Triệu sư huynh đều nhìn hắn đầy hâm mộ.
Đan đạo học đồ và Luyện Đan Sư cấp một, nhìn thì chỉ cách nhau một cái kỳ thi tuyển, nhưng trên thực tế lại cách nhau một trời một vực.
Đãi ngộ của Luyện Đan Sư nhất phẩm còn phong phú hơn so với trưởng lão Trúc Cơ Kỳ, họ không cần phải phát sầu vì tu hành, cũng không cần phải đi ra ngoài làm một ít nhiệm vụ nguy hiểm, chỉ ở tông môn luyện đan mỗi ngày, dù đổi đan dược tu hành nữa thì linh tệ mỗi tháng cũng không ít, là chức nghiệp mà mọi người ở Côn Luân đều hâm mộ.
Ở cửa sân tiểu viện, Ngô Thông cũng nhìn hắn cảm khái :"bây giờ đã đi rồi..."
Hàng xóm cũng một thời gian dài, Lý Ngọc cười cười nói ra :"Sau này ngươi muốn luyện đan dược gì thì có thể tới Tử Vân Phong tìm ta, ta sẽ tính rẻ cho ngươi một ít."
Ngô Thông lấy một quyển sách từ trong ngực ra đưa cho hắn :"Quyển sách này tặng ngươi, ta phải tốn không ít tiền mới mua được nó, đây chính là bản mới nhất, nội dung bên trong đổi mới không ít đâu, lần này ngươi cùng Khương sư muội đều lên bảng cùng lúc, ta còn chưa kịp khoe với ngươi thì ngươi đã muốn chuyển đi..."
Lý Ngọc sửng sốt, Khương Ly là Thiên Linh Mạch, nàng có thể lên Thiên Kiêu Bảng thì cũng là đương nhiên, còn hắn thì lên cái gì bảng chứ? Lý Ngọc nhìn Ngô Thông, nghi ngờ hỏi :"Ta?"
Ngô Thông võ vai hắn nói :"biểu lộ của ngươi như vậy là sao? Ngươi cho rằng thi đấu Đan Đạo Học Đồ hàng năm của phái Côn Luân là thi đấu nhỏ à? thủ lĩnh mỗi năm đều rất được tông môn khác chú ý, ngươi mặc dù không có trên Thiên Kiêu Bảng, nhưng lại có tên bên Kỳ Nhân Bảng đấy, ngươi không tin thì có thể †ự xem."
Lý Ngọc nhận lấy cuốn sách, lật đến trang cuối cùng quả nhiên thấy được tên của hắn. Không chỉ có mỗi chữ, mà còn có cả bức họa.
"Lý Ngọc, nam, mười tám tuổi, thiên tài đan đạo của phái Côn Luân, trong một lần thi đấu Đan Đạo Học Đồ đã tiến vào cảnh giới Thiên Nhân, đánh bại hai vị đệ tử thiên tài khác, là đệ tử thân truyền của hai vị Luyện Đan Sư tứ phẩm Đan Dương Tử và Trường Xuân chân nhân, đoạt được thủ lĩnh thi đấu, theo nguồn tin đáng tin cậy thì hắn còn có quan hệ cực kỳ thân mật với đệ tử của Huyền Chân tổ sư của phái Côn Luân, là thiên tài Thiên Linh Mạch Khương Ly...'
Lý Ngọc đánh giá bức họa vẽ hắn, cũng không biết ai đã vẽ được bức tranh sinh động như vậy, ít nhất cũng vẽ ra được chín phần đẹp trai của hắn.
Hắn không khỏi có chút tò mò, bèn quay sang hỏi Ngô Thông :"Quyển sách này là do ai biên?"
Ngô Thông cười nói :"Một người không biên được quyển sách này, đây là tổ chức tán tu lớn nhất của Tu Tiên Giới, tên gọi là Tiêu Dao Môn, họ thu thập tin tức từ các đệ tử trong các môn phái, bình thường mỗi năm sẽ đổi mới sách một lần, không chỉ bán sách ở mỗi bên Chính Đạo chúng ta mà tại bên Ma Đạo và Trung Ương Hoàng Triều đều có rất nhiều người mua nó, không nghĩ tới họ lại đem ngươi tiến vào bảng, Lý Ngọc à, ngươi bây giờ coi như nổi danh rồi...
Lý Ngọc trợn mắt :"Cái đồ chơi này cũng bán ở bên Ma Đạo?"
Ngô Thông gật đầu :*Đương nhiên, Tiêu Dao Môn là tổ chức tán tu lớn nhất, phạm vi ảnh hưởng của bọn họ không chỉ ở Chính Ma hai đạo, mà Trung ương Hoàng Triều, Phật Quốc phía tây, Nam Cương Yêu Đình, ... đều có người của bọn hắn."
Trong lòng Lý Ngọc đã sớm mắng xối xả bọn người Tiêu Dao Môn này.
Tu tiên không lo tu, biên sách quần què.
Hắn chỉ có thể tự an ủi mình, loại đồ vật nhàm chán này khả năng yêu nữ kia sẽ không thèm xem, hoặc là nàng nhiều việc, sớm đã quên mất một tên nội ứng được an bài ở Bạch Vân quán khi xưa...