Chương 54: Nhà mới
Chương 54: Nhà mớiChương 54: Nhà mới
Người sợ nổi danh, Heo sợ mập.
Lý Ngọc thấm thía sâu sắc đạo lý này.
Có thể yêu nữ kia đã quên hắn, nhưng xem được quyển sách này có khi lại nhớ tới hắn.
Nhưng mà thân phận của hắn vẫn chỉ là tu vi Luyện Khí Kỳ, dù có thêm cái danh Luyện Đan Sư nhất phẩm thì cũng chẳng thể làm được việc gì lớn, không cần quá lo lắng.
Ổn định lại nỗi lòng, Lý Ngọc quay lại nhìn tiểu viện đã gắn bó hơn nửa năm ở Đan Đỉnh Phong lại một lần nữa, rồi bay về hướng Bích Vân Phong.
Có thể chỉ định đệ tử chấp sự đi theo bên cạnh Luyện Đan Sư nhất phẩm, chỉ cần vị đệ tử đó đồng ý là được, Lý Ngọc sau khi thông qua thi tuyển liên báo cáo với tông môn để xin phép.
Đệ tử của Bích Vân phong đa số là tu Mộc Linh Mạch, học cũng chính là bồi dưỡng linh dược, chắt lọc chiết xuất linh dịch, cũng là trợ thủ tốt nhất của Luyện Đan Sư, nên người ở núi này luôn được Luyện Đan Sư hoan nghênh nhất.
Bích Vân Phong.
Gần nửa canh giờ sau, Chu Tử Tuyền thu thập xong một tay nải nhỏ, vẫy tay với mấy bóng người phía sau, nói :“Trương sư tỷ, Lữ sư tỷ, Phương sư muội, hẹn gặp lại các ngươi! Ta sẽ thường xuyên trở về đây thăm các ngươi đấy."
Mấy vị nữ đệ tử đứng yên tại chỗ, hâm mộ nhìn Chu Tử Tuyền rời đi.
"Chu sư muội vận khí thật tốt, nghe nói vị Lý sư đệ này rất hào phóng với nàng."
"Bọn họ trước đây hình như là bạn rất thân."
"Chắc không chỉ là bạn bè bình thường, ánh mắt Chu sư muội nhìn người bạn kia cũng không bình thường..."
"Chẳng phải vị Lý sư đệ kìa cùng Khương sư muội ở Ngọc Châu Phong..."
"Ngươi suy nghĩ nhiều, Khương sư muội là con cưng của trời, sau này ít nhất cũng sẽ trở thành tổ sư Nguyên Anh, làm sao có thể cùng Lý sư đệ có gì được, nếu nàng muốn chọn đạo lữ song tu thì ít nhất cũng chọn người có thiên phú sấp xỉ nàng đi."
"Điều này cũng đúng, đám thiên tài bọn họ chọn đạo lữ đều rất cẩn thận, tối thiểu nhất phải là người có thiên phú không kém quá nhiều, nếu không một người Nguyên Anh, một người chỉ có thể tu hành đến Kim Đan, thọ nguyên chênh nhau năm trăm năm.......
Tử Vân Phong.
Hai bóng người từ trên trời hạ xuống, rơi vào một cái sân trên sườn núi.
Từng tòa biệt viện đẹp đẽ xuất hiện trước mắt Lý Ngọc và Chu Tử Tuyền, vì có trận pháp che chắn nên hai người không nhìn được tình hình bên trong. Bên trên mỗi tòa biệt viện đều có đánh số, Lý Ngọc và Chu Tử Tuyền tìm từng căn, cuối cùng cũng thấy biệt viện số sáu mươi chín.
Tới gần biệt viện trong vòng ba bước, cơ thể Lý Ngọc bị một cỗ lực lượng nhu hòa cản lại.
Hắn lấy hai cái ngọc bài từ trong nhẫn không gian ra, đưa cho Chu Tử Tuyền một cái, hắn cầm một cái.
Lý Ngọc cầm ngọc bài trong tay, tiến lên một bước nhưng lần này không gặp cản trở gì, mà nhẹ nhàng tiến vào.
Cửa biệt viện được mở sẵn, nơi này có trận pháp ngăn cản nên không có bụi bặm gì, dưới chân hai người cũng vô cùng sạch sẽ, Lý Ngọc đi vào trong sân, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt hắn là một cái tiền viện diện tích không nhỏ.
Gần tường bên trái có trông một hàng linh trúc, tản mát ra một mùi thơm thấm vào tận ruột gan, phía bên phải thì có một cái bồn hoa, bên trong bồn có trồng nhiều hoa cỏ, đều sinh trưởng tươi tốt, rõ ràng là có người chăm sóc quản lý.
Ở giữa sân thì có một cái ao nước vuông vắn rộng khoảng một trượng, nước trong vắt, bên trong trang trí cả suối phun và một hòn núi giả mọc đầy cây cỏ tốt um ở giữa, còn có cả mấy con cá bạc bơi qua bơi lại trong đó nữa...
Hoàn cảnh sống ở nơi này tốt hơn rất nhiều so với tiểu viện cũ của Lý Ngọc, nhìn Chu Tử Tuyên đang cong miệng cười ngắm nhìn, chứng tỏ nàng cũng rất thích nơi này.
Không tính phòng luyện đan, cũng chính là căn phòng quan trọng nhất ở đây thì trong biệt viện còn khá nhiều phòng, hai người chọn mỗi người một căn tỏng đó làm phòng ngủ, xong xuôi, Lý Ngọc còn tới Phiêu Hương Các mua một ít đồ ăn và rượu mang về, xem như tiệc ăn mừng Lý Ngọc thăng quan cũng như nhà mới của bọn họ.
Hôm nay là ngày có ý nghĩa đặc biệt với hai người họ, dù sau thi coi như từ hôm nay, nhóm đến tử Bạch Vân quán bọn họ cũng coi như đặt vững gót chân ở nơi này.
Trong đình nhỏ ở tiền viện, hai chén rượu ngọc bích nhẹ nhàng cạch một cái.
Chu Tử Tuyên nhấp một hớp linh tửu nhỏ, gương mặt xinh đẹp xấu hổ đỏ bừng, ánh mắt có chút mê ly...
Những chuyện nàng trải qua trong nửa năm này , có cảm giác như đang nằm mơ vậy.
Mơ màng tiến nhập Côn Luân, mơ màng tiến nhập Bích Vân Phong, mơ màng theo Lý Ngọc đến nơi này.
Mặc dù tu vi hiện tại của nàng vẫn đang chỉ là Luyện Khí tâng một, nhưng có thể tính được, tâm hai năm nữa nàng cũng sẽ bước vào Trúc Cơ kỳ.
Ánh mắt của nàng không nhịn được mà nhìn về phía Lý Ngọc, lời nói của hắn lúc trước, bây giờ đang quanh quẩn bên tai nàng :"nếu quả thật có trưởng lão Trúc Cơ Kỳ vừa ý ta, ta liền theo nàng, chờ sau khi nàng mất đi, ta sẽ đem di sản của nàng để lại đến bao nuôi ngươi, chúng ta cùng lên Trúc Cơ..."
Lời nói đùa ngày xưa ở Bạch Vân quán, vậy mà bây giờ trở thành hiện thực.
Mặc dù Lý Ngọc không dính vào vị Trúc Cơ kỳ trưởng lão nào ở tông môn cản, nhưng hắn vẫn thực hiện lời hứa hẹn sẽ nuôi dưỡng nàng, chỉ là nhờ vào chính bản thân hắn chứ không phải từ di sản của ai để lại....
Lý Ngọc từ trong mê man tỉnh lại, cảm giác mềm mềm co dãn từ tay truyền đến, làm hắn nhéo nhéo một cái theo bản năng.
"Ừm-¬"
Tiếng nữ nhân nhẹ nhàng nũng nịu truyên đến ngay bên cạnh, làm đầu óc hắn tỉnh táo ngay tức khắc, Linh tửu của Tu Tiên Giới được ủ, cất từ Linh Quả, nên khi thành rượu rồi, tu sĩ cấp thấp có vận chuyển pháp lực cũng không thể chống lại dược cơn say. Hôm nay tân gia, hắn và Chu Tử Tuyên đều vui vẻ nên uống nhiều hơn mấy chén, kết quả là cả hai cùng say mất. Hắn nhớ được mình cõng Chu Tử Tuyền cũng say khướt về phòng của nàng, sau đó, ờ... hình như hắn cũng ngủ luôn ở đây.
Lý Ngọc vội vàng nhảy từ trên giường xuống, may mà Chu Tử Tuyên còn chưa tỉnh, hắn bèn giúp nàng đắp chăn lại, che đi nửa thân trần trắng như tuyết kia, rồi lặng lẽ nhẹ nhàng rời khỏi gian phòng.
Ở bên trong Côn Luân động thiên không có khái niệm thời gian, hắn cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, mà ra đến chỗ suối phun, vốc nước lên rửa mặt xong thì hắn tỉnh táo hoàn toàn.
Thăng tiến lên Luyện Đan Sư nhất phẩm, thăng cấp nhà mới, cuộc sống của hắn tại Côn Luân từ bây giờ mở sang một trang mới.
Lý Ngọc tới gian phòng ở hậu viện, chuẩn bị luyện đan.
Một trăm năm mươi phần vật liệu, dù cho là hắn cũng phải luyện chế năm lô mỗi ngày mới có thể luyện hết được, hắn không có nhiều thời gian rảnh rỗi.
Phòng luyện đan của biệt viện được xây ở trên mặt đất chứ không phải tâng hầm như bên tiểu viện, nơi này có hoàn cảnh đẹp, cũng tĩnh mịch, bên ngoài còn có đại trận ngăn cách âm thanh, nên không cần lo lắng bị quấy rối khi đang luyện đan.
Chu Tử Tuyền vẫn chưa tỉnh, nên Lý Ngọc đành phải tự mình chuẩn bị linh dịch.
Có điều, khi hắn mới lấy ra được hai gốc dược thảo thì một bóng người đã bước từ bên ngoài tới, Chu Tử Tuyền vén sợi tóc mai lên cho đỡ vướng, rồi nhận lấy dược thảo từ tay Lý Ngọc, khẽ nói :"để ta làm cho...'
Lý Ngọc đưa dược thảo cho nàng, lại cầm loại khác lên.
Hai người cùng làm nên dịch thuốc được chiết xuất nhanh hơn rất nhiều, loáng cái đã chuẩn bị xong linh dịch cho lô đan dược đầu tiên.
Lý Ngọc mở lò luyện đan ở bệ đá bên cạnh, Chu Tử Tuyền thì ở bệ đá khác cạnh đó, lặng lẽ chuẩn bị phần linh dịch thứ hai cho hắn.
Hai người đều không nói gì, trong phòng đan ngoài tiếng hỏa diễm thì thi thoảng có vài tiếng bước chân, cũng như âm thanh va chạm rất khẽ của bát ngọc đặt lên bàn đá.
Nơi này không có người ngoài nên Lý Ngọc cũng không cần ẩn giấu thực lực, Hắn đối phó với một lò đan dược không dùng đến nửa giờ, cho ra mười viên đan dược, trong đó có một viên siêu phẩm, còn lại chín viên đều là thượng phẩm.
Nếu như hắn kéo dài thời gian luyện chế hơn một chút thì phẩm chất đan dược sẽ còn tốt hơn, nhưng mà không cần phải làm như vậy, đan dược dùng để báo cáo kết quả công việc với tông môn, chỉ cần phẩm chất thượng phẩm đã là hợp cách, số lượng đan dược hắn luyện mỗi tháng quá nhiều, nên chỉ cần chú trọng hiệu suất là được.
Tốc độ chuẩn bị linh dịch tất nhiên là nhanh hơn rất nhiều so với tốc độ luyện đan, nên khi Lý Ngọc chưa xong lô thứ hai thì Chu Tử Tuyền đã chuẩn bị xong năm phần linh dịch, nàng cũng không có ý định quấy rầy hắn, nên sau khi chuẩn bị xong liên nhẹ nhàng rời khỏi phòng luyện đan.
Lúc Lý Ngọc luyện xong đan dược đi ra sân trước, thì thấy Chu Tử Tuyền đang đứng chỗ bồn hoa, cắt tỉa đám hoa trong đó.
Sau khi nàng sửa sang xong thì những hoa cỏ mọc loạn kia đã biến thành một chậu hoa xinh đẹp đầy tính nghệ thuật.
Lý Ngọc đi tới ngắm nhìn tác phẩm của nàng, tán thưởng :"Không nghĩ tới ngươi còn có tay nghề này." Chu Tử Tuyền hơi đỏ mặt, ngượng ngùng nói :"trước đây, lúc còn ở nhà, ta vẫn thích làm vườn, cũng học qua tay nghề từ một vị sư phụ, những điều này đều học được từ nàng..."
Lý Ngọc cười nói :"Vậy những thứ hoa cỏ trong nhà này đều giao cho ngươi chăm sóc nhé."
Động tác cắt tỉa của Chu Tử Tuyền bỗng khựng lại, từ "Nhà" này của Lý Ngọc khiến trong lòng nàng cảm nhận được sự ấm áp, đã hơn hai năm rời nhà đi tu hành, bây giờ nàng mới cảm nhận được cái cảm giác "nhà" ở đây.
Là nhà của nàng ở đây, chỗ biệt viện nhỏ này trong Côn Luân động thiên rộng lớn.
Chu sư tỷ không chỉ xinh đẹp, mà còn là quản gia cần kiệm, Lý Ngọc rất ưa thích, có nàng quán xuyến công việc trong nhà, còn hắn sẽ đảm nhận việc kiếm linh tệ.
Lý Ngọc chuẩn bị một tấm ván bằng gõ, khắc mấy chữ ở trên rồi mang ra bên ngoài, dựng ở phía trước trận pháp.
Một lão giả có râu thưa thớt đi tới bên cạnh Hắn, thâm nghĩ đây chắc là chủ nhân mới của biệt viện này, chỉ có điều, ở Tử Vân Phong này, phần lớn đều là mấy lão già có thọ nguyên gần hết như lão, rất ít có người trẻ như hắn.
Lão cũng không quan tâm vị hàng xóm mới này, đang chuẩn bị đi Đan Tâm Các ở Tử Tiêu Phong kia mua một chai Bảo Nguyên Đan. Mặc dù lão là cường giả Trúc Cơ thật, nhưng thọ nguyên dùng gần hết cũng là thật, nên cơ thể cũng nhanh chóng thoái hóa, có một số chuyện không tránh khỏi lực bất tòng tâm.
Bảo Nguyên Đan chính là đan dược đảm bảo danh dự cuối cùng của lão.
Ánh mắt lão lơ đễnh nhếch lên, lướt qua hàng chữ trên tấm ván gỗ, bước chân bỗng dừng lại.
"Có bán đan dược Bảo Nguyên Đan, Ích Cốc Đan, Hồi Khí Đan, bốn trăm linh tệ một chai, đảm bảo chính phẩm, giả một đền mười..."
Bảo Nguyên Đan bán ở Đan Tâm Các có giá một chai là năm trăm linh tệ, giá cả nơi này thấp hơn hẳn một trăm, linh tệ của ai mà chẳng phải liều mạng mới kiếm được, có thể tiết kiệm thì nên tiết kiệm, lão giả dừng bước lại, hỏi Lý Ngọc :"Nơi này của ngươi có bán Bảo Nguyên Đan?"
Lý Ngọc quay đầy lại, nhiệt tình giới thiệu :"Có ạ, là Bảo Nguyên Đan vừa ra lò luôn, viên nào cũng đều là thượng phẩm, bảo đảm chất lượng, giả một đền mười, ngươi là khách hàng đầu tiên, nên bây giờ mua sẽ được tặng thêm một viên...'
Hắn lấy một chai Bảo Nguyên Đan ra đưa cho lão giả kia.
Lão giả Trúc Cơ này vô cùng quen thuộc với Bảo Nguyên Đan, lão mở bình thuốc ra nhìn, thấy mỗi viên trong đó thực sự đều là thượng phẩm, thậm chí còn có một viên siêu phẩm, phẩm chất còn tốt hơn so với của tông môn.
Lúc này lão mới để ý ấn ký lò đan trên ngực áo của người trẻ tuổi kia, thấy hắn còn trẻ như vậy mà đã là Luyện Đan Sư nhất phẩm, nên độ tin cậy về đan dược này lại tăng thêm mấy phần.
Lão giả do dự một chút rồi quyết đoán lấy ra bốn trăm linh tệ, nói ra :"bán cho ta một chai!"
Lý Ngọc nhận lấy linh tệ, đưa đan dược cho lão, nói ra :"Hân hạnh nhận được chiếu cố, hoan nghênh trở lại lần sau..."
Nhìn theo lão giả rời đi, trên mặt Lý Ngọc lộ ra vẻ tươi cười.
Bốn trăm linh tệ mặc dù không nhiều lắm, nhưng cũng là vụ giao dịch làm ăn đầu tiên của hắn sau khi chuyển nhà, đã có đầu tiên rồi sẽ có thứ hai, ba... không thể không nói, ở chỗ này buôn bán thoải mái hơn nhiều so với ở Phi Lai Phong.