Chương 55 : Chuyện cũ của Tôn trưởng lão
Chương 55 : Chuyện cũ của Tôn trưởng lãoChương 55 : Chuyện cũ của Tôn trưởng lão
Tử Vân Phong.
Biệt viện số sáu mươi chín, hai ngày trước vừa có hai vị chủ nhân mới vừa chuyển vào, là hai vị đệ tử trẻ tuổi, một nam một nữ, nam tuấn tú, nữ xinh đẹp, hình như là có quan hệ song tu đạo lữ.
Tử Vân Phong có hàng xóm mới thì không có gì lạ, lạ là nơi đây gân như là viện dưỡng lão của mấy vị Trúc Cơ trưởng lão sắp hết thọ nguyên, trước đây người mới đến đều là mấy lão già hom hem, đã bước một chân vào phần mộ, lần đầu tiên có người trẻ tuổi chuyển đến nơi này.
Mà người trẻ tuổi này chuyển đến mấy hôm đã nổi danh ở Tử Vân Phong.
Chủ yếu là vì, hắn là một Luyện Đan Sư, mua bán đan dược với hắn không chỉ nhận được đan dược chất lượng cao mà giá cả còn thấp hơn hai thành so với tông môn, mấy ngày đầu chỉ có vài người mua sắm, sau khi trải qua thử nghiệm dược hiệu của đan dược thì một vị trưởng lão Trúc Cơ kỳ đã mua liên một lúc năm bình.
Điều này đủ để chứng minh chất lượng đan dược của hắn, thế là một truyền mười, mười truyền trăm, danh tiếng của hắn cũng nhanh chóng lan ra tận bên ngoài Tử Vân Phong.
Đan dược cấp một, nhất là Bảo Nguyên Đan ở Tử Vân Phong rất được ưa chuộng, các trưởng lão Trúc Cơ ở nơi này, mặc kệ nam hay nữ đều tìm một đến vài đạo lữ song tu trước khi hết thọ nguyên, thế nên bọn họ hoặc đám đạo lữ, đều cần Bảo Nguyên Đan.
Biệt viện số sáu mươi chín.
Lý Ngọc và Chu Tử Tuyền ngồi trong đình nhỏ ở sân trước, đang kiểm kê linh thạch kiếm được trong mấy ngày gần đây.
Hắn cần cù vất vả luyện đan, ngắn ngủi năm ngày đã bán được hai vạn tiền đan dược, đơn đặt hàng liên tiếp cũng kéo dài đến tận tháng sau.
Điều này cho thấy quyết định an cư ở nơi này của hắn là vô cùng chính xác.
Chu Tử Tuyền nhìn thấy nhiều linh tệ như vậy cũng ngơ ngẩn cả người, lẩm bẩm nói :"Luyện Đan Sư đều kiếm tiên dễ như vậy sao?"
Đương nhiên tất cả Luyện Đan Sư cũng không phải đều dễ kiếm tiên như Lý Ngọc, ưu thế của hắn là trăm phần trăm tỉ lệ thành đan, mà đa số Luyện Đan Sư đều không phải ngũ mạch đồng tu như hắn, nên bình thường chỉ dùng hai phần vật liệu chế ra được mười viên đan thì đã là xuất sắc rồi.
Lý Ngọc nhìn vẻ mặt nghĩ ngợi của nàng, bật cười hỏi :'làm sao thế? muốn học luyện đan à? Muốn học thì bảo một câu, ta dạy cho ngươi."
Chu Tử Tuyền lắc đầu, nói ra :"Thôi đi, ta lại chẳng có thiên phú gì ở lĩnh vực đan đạo đâu."
Trong năm Linh Mạch thì liên qua với luyện đan sư có Hỏa Linh Mạch là quan trọng nhất, Mộc linh mạch chỉ là phụ trợ, nếu chỉ có một Mộc linh mạch mà đi luyện đan, thành tựu tương lai cũng không quá cao, cả đời cùng lắm chỉ dừng lại ở Luyện Đan Sư nhất phẩm.
Lý Ngọc nói :"Ngươi có thể tu thêm một cái Hỏa Linh Mạch, đơn giản là Trúc Cơ muộn hai năm mà thôi.'
Chu Tử Tuyền lắc đầu nói :"Trúc Cơ thì không vấn đề, nhưng với thiên phú của ta mà tu hai cái linh mạch thì không có hy vọng Kim Đan. “
Nói tới đây nàng chợt nhớ tới Lý Ngọc. Hắn tu hành là năm cái Linh Mạch, với tốc độ kiếm linh tệ của hắn, thì chưa tới mười năm cũng có thể tu hành cả năm cái linh mạch đến Trúc Cơ kỳ, nhưng sau đó thì tăng tu vi sẽ không còn dễ dàng như vậy nữa.
Đan dược để tăng tu vi Trúc Cơ Kỳ có giá cả gấp mười lần so với Thông Mạch Đan, mà còn vô cùng khan hiếm, có linh tệ cũng chưa chắc mua được, Lý Ngọc cũng không phải Khương Ly, tông môn sẽ không lãng phí tài nguyên trên người hắn, bồi dưỡng hắn quá lãng phí, nói cách khác thì sau khi Trúc Cơ, khả năng Kết Đan của hắn còn thấp hơn so với nàng.
Điều này làm cho tâm tình của nàng bắt đầu sa sút.
Chu Tử Tuyên không hy vọng xa vời là sẽ tu tới Nguyên Anh, nàng chỉ hy vọng có thể cùng Kết Đan với Lý Ngọc, đối với nàng thì việc có thể cùng chung sống với người mình yêu thích năm trăm năm, đã là chuyện vô cùng hạnh phúc.
Nếu như người nàng yêu thích không thể Kết Đan, vậy nàng có thêm thọ nguyên cũng chỉ là kéo dài thêm mấy trăm năm đau khổ, thay vì như thế, chẳng bằng đồng sinh cộng tử...
Thấy Chu Tử Tuyền mãi không nói gì, hắn cũng không nhắc lại nữa.
Hắn cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi.
Thực lực đối với tu tiên giả chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất vẫn là thọ nguyên, tu thêm một cái Linh Mạch, không bằng đột phát một cái cảnh giới, hắn không có sự lựa chọn, không có nghĩa là người khác không có.
Nhưng lúc này, trong mắt Chu Tử Tuyền lại xuất hiện một tia kiên quyết, nàng nhìn Lý Ngọc nói ra :”Kỳ thực cũng không phải là không được, nếu ta học được luyện đan thì có thể giúp ngươi chia sẻ công việc một chút, ngươi cũng không cần phải cực khổ như thế..."
Lý Ngọc không nghĩ là nàng lại thực sự cân nhắc vấn đề này, phất tay áo nói ra :"Ta chỉ là thuận miệng nói thế, ngươi đừng coi là thật, Kết Đan vẫn quan trọng hơn.
Chu Tử Tuyền rất kiên định nói :'Không Kết Đan thì không Kết Đan thôi, đợi đến lúc gần hết thọ nguyên, chúng ta sẽ giống như bọn họ, tìm hai cái xích đu, nằm ở cửa ra vào phơi nắng..."
Mặc dù đã bước chân lên con đườn tu tiên, nhưng khát vọng đối với trường sinh của nàng cũng không quá mãnh liệt, trong lòng vĩnh viễn bảo trì một phần hồn nhiên.
Lý Ngọc gõ nhẹ lên đầu nàng một cái nói :'Không Kết Đan làm sao được, yên tâm đi, có ta ở đây, Nguyên Anh thì không dám hứa, nhưng để ngươi Kết Đan thì vẫn là chuyện đơn giản đấy."
Hắn cũng không lo lắng về việc Kết Đan của bản thân, coi như hắn chẳng có gì, chỉ dựa vào chính mình tu hành, thì vẫn có một đường hy vọng, vì hắn vẫn còn cái lò đan thần bí kia, không đến nỗi Kết Đan không nổi.
Mà hắn Kết Đan rồi thì sẽ là Luyện Đan Sư tam phẩm, có năng lực luyện chế đan dược tăng lên tu vi của Trúc Cơ kỳ, nên giúp nàng Kết Đan cũng không phải là việc khó gì.
Liên tục luyện chế đan dược mấy ngày liên khiến Lý Ngọc cảm thấy tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, nên cũng vác một cái xích đu từ trong phòng đi ra bên ngoài sân, thoải mái nằm trên đó nghỉ ngơi, nhìn lên trên bầu trời Côn Luân, ngắm từng đạo ánh sáng xẹt qua xet lại trên không trung.
Trên Tử Vân Phong có rất nhiều biệt viện, cũng có rất nhiều người giống như Tôn trưởng lão, cũng vác một cái xích đu ra nằm phơi nắng như vậy.
Bên trái, bên phải, phía trước, phía sau. . biệt viện của hắn đều có hình ảnh một người nằm trên xích đu như hắn bây giờ vậy, có người chợp mắt, có người thẫn thờ, giống như đúc với Tôn trưởng lão ở Bạch Vân quán.
Lý Ngọc năm đó, trong đầu không ngừng mường tượng những chuyện đã trải qua hai đời người của hắn, trong lòng không khỏi cảm khái, nhân sinh có những cuộc gặp gỡ đúng là rất thần kỳ.
Hắn cũng có thể hiểu được tâm trạng của những người như Tôn trưởng lão này, cuộc đời bọn họ sống hơn hai trăm năm, có quá nhiều chuyện cũ đáng giá để nhớ lại...
Nằm một lúc thì bên trái hắn có một giọng nói truyền đến :"này, tiểu tử, ngươi còn trẻ như vậy sao cũng học cái thói này của mấy lão già sắp chết như bọn ta thế? Đến nơi này sống làm gì?"
Lý Ngọc cũng không thèm xoay người, chỉ nói :"Nơi này thanh tĩnh, ta rất thích..."
Cũng đang nhàn rỗi, nên hắn nằm buôn chuyện cùng lão giả nhà bên cạnh, biết được lão là một vị Chế Phù sư, trong lúc tán gẫu, có mấy lão già khác cũng đôi lúc thêm vào một hai câu, Lý Ngọc rất nhanh đã biết được, bọn họ một người là Trận Pháp Sư, lão kia là Cơ Quan Sư, và một vị nữa là Linh Thú Sư.
Tu vi của bốn người bọn đều là Trúc Cơ Kỳ, sắp hết thọ nguyên, đời này vô vọng Kết Đan, cũng chỉ còn sống được khoảng bốn đến năm năm nữa, nên lựa chọn dưỡng lão ở nơi này.
Bọn họ cống hiến cho tông môn cả đời, nên trước lúc lâm chung, tông môn đối đãi với bọn họ cũng không tệ, phụ cấp mỗi tháng còn cao hơn không ít so với Lý Ngọc, chỉ là những linh tệ này cũng không có giá trị quá lớn với họ.
Biết Lý Ngọc đến từ Bạch Vân quán, lão gỉa cơ quan sư kia bỗng nói :"Lão già Tôn Chấn kia hình như ở Bạch Vân Quán, ngươi biết lão không?"
Lý Ngọc đáp :”"Tiền bối cũng biết Tôn trưởng lão?"
Vị Cơ Quan Sư kia cười nói :"Biết chứ, đương nhiên là biết, năm đó bọn ta là một đám cùng lúc nhập tông môn, khi đó có một vị trưởng lão Trúc Cơ Kỳ coi trọng hắn, muốn hắn làm đạo lữ song tu, nhưng bị Tôn Chấn cự tuyệt, sau đó cái tên họ Ngô mới chiếm được đại tiện nghi đấy..."
Lý Ngọc không có đoán sai, cái người trẻ tuổi cương quyết bướng bỉnh kia quả nhiên chính là Tôn trưởng lão.
Nói đến cố nhân, nên lời nói của vị Cơ Quan Sư kia nhiều hơn, lão kể thêm :"Cái lão Tôn Chấn đó, toàn thân ngạo khí, là một nhân vật hung ác tàn nhẫn chân chính, sau khi cự tuyệt yêu cầu của vị trưởng lão Trúc Cơ kia, nhập môn xong cũng không lựa chọn Luyện Đan, Luyện Khí hay bất cứ loại nào khác, mà lựa chọn làm nhiệm vụ bên ngoài, chỉ bằng công pháp Hỏa thuộc tính mà mạnh mẽ xâm nhập các loại hiểm địa, động thiên, hoàn thành không ít nhiệm vụ khó khăn, trừ cái tên họ Ngô kia ra thì hắn là cái thứ nhất trong đám người chúng ta tu hành đến Trúc Cơ đỉnh phong, cũng là người duy nhất có hy vọng Kết Đan.
Nói xong lão nhìn Lý Ngọc hỏi :”Nghe nói hắn tìm được một vị thiên tài Thiên Linh Mạch cho tông môn, nên được thưởng một viên Phá Cảnh Đan, giờ sao rồi? Có thành công không?”
Lý Ngọc thở dài :"Không có..."
Lão giả Cơ Quan Sư trâm mặc hồi lâu, mới thở dài nói :"Tiên Đạo vô tình, Tiên Đạo vô tình..."
Lý Ngọc còn là lần đầu tiên nghe được chuyện cũ của Tôn trưởng lão, hóa ra lúc tuổi còn trẻ, lão lại là một nhân vật tàn nhẫn như vậy.
Lúc này, ba lão giả khác cũng lần lượt mở miệng.
"Tên Tôn Chấn ta cũng nghe qua đấy!"
"Người này hành động dứt khoát, nhanh chóng, nhiều đệ tử Ma Đạo đã chết dưới tay hắn." "Hắn cũng không thể Kết Đan sao? Đáng tiếc, đáng tiếc..."...
Đã có chung chủ đê nên dường như quan hệ của Lý Ngọc và mấy lão giả được kéo gần hơn, trong lúc tán gẫu Lý Ngọc cũng không quên chào mời buôn bán, tranh thủ giới thiệu :"Các vị tiền bối nếu có nhu cầu đan dược cấp thấp, hoặc đan dược nhất giai có thể tìm ta luyện chế, ta sẽ tính cho các người 60% giá ..."
Lý Ngọc quảng cáo cũng không thành công, các vị tiền bối này đều hình như không có hứng thú với chuyện song tu, hàng ngày chỉ nằm trên xích đu giết thời gian.
Thế là Lý Ngọc chế tạo ra một bộ chơi mạt chược.
Đối với mấy lão nhân rảnh rỗi mà nói, đây chính là lợi khí giết thời gian.
Sau khi đích thân dạy bọn họ cách chơi mạt chược, thì tình trạng nằm lì trên ghế xích đu của mấy lão già xung quanh đã được cải biến, trước cửa biệt viện số sáu mươi tám đã dựng thêm một cái bán vuông, âm thanh rầm râầm rầm, ba ba ba, vang lên không dứt.
"Đụng!"
Lão giả Cơ Quan Sư sờ lên một mảnh bài, lại lấy một mảnh khác từ trong đám bài của mình đánh ra :'Ba vạn."
"Ăn"
Lão giả Linh Thú Sư ăn mảnh bài này, sau khi suy nghĩ một chút thì đánh ra một mảnh ba đồng.
"Hồ."
Lý Ngọc đem bài trước mặt đẩy ngã, cười sung sướng nói ra :"Các vị tiền bối, đa tạ..."
Mấy người chơi mạt chược đều không cho phép thả ra thần thức, nên cho dù tu vi của bọn họ có hơn Lý Ngọc rất nhiều, nhưng cũng không có ưu thế gì cả, Lý Ngọc thắng ba người một trăm linh tệ, Chu Tử Tuyền đứng phía sau hắn tươi cười thu linh tệ lại cất đi.
Tất nhiên mấy lão giả đã nhanh chóng học được mánh khóe của trò chơi, chẳng mấy mà ưu thế của Lý Ngọc cũng dần biến mất, sau vài ván thì Lý Ngọc đã có thắng, có thua, thậm chí còn thua mất chục ván.
Hắn cũng không phải vì kiếm linh tệ mà dạy những lão nhân này chơi mạt chược, cả ngày không phải tu tiên thì cũng là luyện đan, như một cái máy, yêu cầu khai phát một ít hoạt động giải trí để điều tiết, thả lòng tâm tình, thuận lợi mang đến một ít vui vẻ cho mấy lão già nhàm chán này.
Biết đâu trong lúc cao hứng nào đó, lại có người giống như Tôn trưởng lão, trước khi lâm chung để lại di sản cho hắn kế thừa...