Yêu Nữ Dừng Tay ( Dịch Full)

Chương 56 - Chương 56: Giải Quyết Xong Trân Duyên.

Chương 56: Giải quyết xong trân duyên. Chương 56: Giải quyết xong trân duyên.Chương 56: Giải quyết xong trân duyên.

Lý Ngọc tới Tử Vân Phong chưa được nửa tháng, nhưng đã trở nên thân quen với nhóm lão nhân ở đây.

Hắn dùng sức một mình, cải biến bầu không khí trầm lắng âm u ở đây.

Ở nơi đây trước kia, lúc nào cũng là một mảnh tĩnh mịch, nhưng bây giờ thì khác, mỗi lần hắn trở về đều có thể nghe được những tiếng bùm bùm của mạt chược, vang lên khắp nơi.

Chơi mạt chược đã trở thành món giải trí mới của mấy ông lão nhàm chán lười di chuyển này, Lý Ngọc còn đặc biệt tìm mấy vị học đồ luyện khí, làm một cái đơn đặt hàng theo yêu cầu, dùng giá cả mười linh tệ để đặt một bộ mạt chược, rồi đem bán ra một trăm linh tệ một bộ, mà không đến ba ngày đã bị tranh mua hết sạch.

Bầu không khí trên Tử Vân Phong bây giờ còn có sinh khí hơn cả mất nơi tụ tập đám đệ tử trẻ tuổi.

"Lão Trương, hôm nay khí sắc tốt hơn nhiều nhỉ, lại thắng linh tệ à?"

Lão Lý, Bảo Nguyên Đan mà ngươi muốn hôm nay có thể luyện chế xong, một canh giờ nữa tới lấy nha."

"Lão Thẩm, ngươi trốn gì vậy, đừng tưởng ngươi trốn là hết nợ linh tệ được..."...

Lý Ngọc vừa bắt chuyện cùng mấy vị lão nhân quen thuộc, vừa trở lại biệt viện của mình.

Trong sân, Chu Tử Tuyên đang đứng bên cạnh luốn hoa, tưới nước, tuy dáng vẻ đang bận bịu nhưng không che được đường cong hoàn mỹ của nàng.

Nghe được âm thanh từ phía sau, nàng quay đầu lại mỉm cười với Lý Ngọc :”Về rồi..."

Những ngày vừa qua, Lý Ngọc vẫn luôn luyện đan cùng kiếm tiền, mọi chuyện khác trong nhà thì được Chu Tử Tuyền quán xuyến ngay ngắn rõ ràng, khiến hắn không khỏi cảm khái, có một nữ chủ nhân trong nhà thật đúng là tốt.

Chu Tử Tuyền đặt cái vòi hoa sen xuống, nhẹ nhàng đi tới nói với Lý Ngọc :"Sắp đến cuối năm rồi, ta muốn về nhà một chuyến, chắc phải qua tết Nguyên Tiêu mới trở lại được, còn ngươi có tính toán gì không?”

Rất nhiều người khi bước chân lên tiên lộ rồi sẽ không còn khái niệm "cuối năm' nữa.

Trong Côn Luân động thiên không có ngày đêm hay bốn mùa, trăm năm cũng như một ngày, đệ tử sống lâu ở nơi này cũng trở thành thói quen, mặc dù vẫn có liên hệ với gia tộc ở thế tục, nhưng cũng không quá nhiều.

Tiên phàm khác biệt, muốn cầu Trường sinh phải đoạn tuyệt tình cảm, chặt đứt trân duyên, không có gánh nặng trên người.

Nhưng chung sống với Chu Tử Tuyền lâu như vậy, Lý Ngọc hiểu rất rõ nàng, nàng vốn không có khao khát quá mãnh liệt với trường sinh, là người xem trọng tình cảm, vì tu hành mà đã vài năm chưa gặp cha mẹ của mình, chắc chắn là đã rất nhớ nhà.

Lý Ngọc cũng chẳng có cảm giác với "cuối năm' gì đó, kiếp trước cha hắn đã hy sinh vì nhiệm vụ khi hắn còn bé, sau đó mẹ hắn cũng sinh bệnh rồi qua đời, ở thế giới này hắn còn là trẻ mồ côi, sớm đã không còn nhà, cũng chẳng có nhà để mà trở về.

Muốn nói tới nhà, thì Bạch Vân Quán cũng coi như là nhà của hắn.

Lý Ngọc nói :"Nhà của ngươi ở đâu, ta sẽ đưa ngươi về nhà trước, sau đó sẽ trở lại Bạch Vân Quán một chuyến." Chu Tử Tuyền nói :"Không cần đâu, ta tự mình đi cũng được!"

Lý Ngọc nói tiếp :"Ta có phi chu, sẽ đi nhanh hơn so với ngươi tự mình ngự không, dù sao ta cũng rảnh."

Chu Tử Tuyền nghe hắn nói vậy cũng không từ chối nữa, nói :"Nhà ta ở kinh thành của Triệu Quốc."

Lý Ngọc sửng sốt :"Ngươi cũng đến từ Triệu Quốc?"

Chu Tử Tuyền vui mừng hỏi :"Ngươi cũng vậy?"

Mặc dù hai người biết nhau đã lâu, nhưng vẫn mãi không biết quê quán của đối phương.

Phạm vi thế lực của Côn Luân có hơn mười cái quốc gia, đệ tử của Bạch Vân Quán cũng đến từ nhiều quốc gia khác biệt.

Lúc này Lý Ngọc mới biết được, Chu Tử Tuyền xuất thân từ một gia đình quý tộc của Triệu quốc, tổ phụ của nàng là Thái Phó của Triệu quốc, nhà họ Chu có truyền thống quan văn đã nhiều đời, nên có địa vị rất cao ở Triệu quốc, hai năm trước thì phát hiện ra nàng có tư chất tu hành nên bị mang đến Bạch Vân quán.

Còn "Lý Ngọc" thì sinh sống ở ven Kinh Thành Triệu quốc mười mấy năm trước khi tới Bạch Vân Quán.

Bây giờ tự nhiên biết hai người cùng đến từ một quốc gia, Chu Tử Tuyền vô cùng vui vẻ, nên lại hỏi tiếp :Ngươi ở chỗ nào của Triệu quốc?"

Lý Ngọc đáp :”Ta cũng tới từ Kinh Thành."

Chu Tử Tuyền tiếp tục hỏi :"Chỗ nào kinh thành?"

Lý Ngọc ngẫm lại một chút rồi nói :" Ở thôn Lý Gia ngay cạnh quan đạo. Cách cửa thành tây khoảng mười dặm”

Hắn đã sớm tiêu hóa hoàn toàn trí nhớ của "Lý Ngọc”, kể cả nơi sinh hoạt từ nhỏ, cùng một số việc trải qua.

"Lý Ngọc" từ bé lớn lên ở thôn Lý Gia, cha mẹ mất sớm, dựa vào nghề hái thuốc mà mưu sinh, may mắn hàng xóm xung quanh đều rất chiếu cố hắn, không thì hắn không thể sống đến hơn mười tuổi.

Chu Tử Tuyền kinh ngạc nói :"Ta biết rõ nơi đó luôn, cả cái thôn kia đều là tá điền của nhà ta, khi còn bé ta vẫn theo cha ta đi qua nơi đó, ta còn từng cho một tiểu đệ rất đẹp mắt nửa chuỗi đường hồ lô..."

Lý Ngọc cũng ngạc nhiên không kém :”Thì ra người cho ta mứt quả chính là ngươi!"

Trong trí nhớ của "Lý Ngọc" có ấn tượng rất sâu với mứt quả, là được một tỷ tỷ xinh đẹp chỉ gặp qua một lần cho lúc còn bé, khi đó nửa xâu mứt quả đối với một đứa trẻ cơm không đủ no như hắn, thì chẳng khác gì mỹ vị nhân gian, chuyện này làm hắn nhớ kỹ hơn mười năm.

Tất nhiên là thuận tiện nhớ kỹ luôn vị tỷ tỷ xinh đẹp kia.

Mặc dù mới chỉ gặp qua một lần, nhưng vị tỷ tỷ đó chính là nữ thần lúc nhỏ của hắn.

Hai người không nghĩ tới, họ đã nhận biết nhau từ hơn mười năm trước.

Duyên phận, thật đúng là tuyệt không thể tả.

Lý Ngọc cười nói :"Thì ra ngươi chính là vị tỷ tỷ xinh đẹp kia, đây đúng là duyên phận đi, tới giờ ta vẫn còn nhớ rõ hương vị của chuỗi đường hồ lô kia..."

Chu Tử Tuyên cũng vừa mừng vừa sợ, than thở :"Khi đó ngươi mới nhỏ như vậy, lại còn gây nữa, chỉ chớp mắt mà đã lớn như thế này..."

Lý Ngọc cười đáp :"Chẳng phải khi đó ngươi cũng rất nhỏ sao, bây giờ cũng lớn như thế này..." Nhắc lại kỷ niệm tuổi thơ, khiến mối quan hệ của hai người vốn đã thân cận lại càng thêm có một chút mập mờ, Lý Ngọc thì cảm thán duyên phận quá thần kỳ, còn Chu Tử Tuyền thì trong lòng mừng thầm nghĩ, thì ra mình quen biết với Lý Ngọc còn sớm hơn hẳn mười năm so với Khương Ly.

Không lâu sau, hai người rời khỏi Tử Vân Phong, cùng bay về hướng sơn môn. ...

Hai ngày sau.

Triệu Quốc.

Thôn Lý Gia.

Lý Ngọc đang đi song song cùng Chu Tử Tuyền trên đường mòn của thôn, Hôm qua hắn đưa Chu Tử Tuyền về nhà, bởi vì trời đã tối nên đêm qua hắn ngủ lại Chu gia một đêm.

Sáng sớm hôm nay Lý Ngọc tính chạy tới nơi này xem qua một chút, Chu Tử Tuyên cũng đi theo.

Ngày thường ở trong thôn có rất ít người ngoài tới, hai người trẻ tuổi này nhìn qua quần áo sang trọng, khí chất bất phàm kia thì chắc không phải người bình thường, rất nhanh đã gây nên chú ý từ các vị thôn dân.

Lý Ngọc nhìn mọi thứ xung quanh, rõ ràng đây là lần đầu tiên hắn tới nơi này, nhưng cảm giác lại vô cùng quen thuộc.

Giếng cổ ở cửa thôn, bên cạnh giếng cổ có một cây Hòe già, Lý Ngọc ngẩng đầu nhìn lên, không khỏi nhớ lại hình ảnh chơi đùa nghịch ngợm ở nơi này khi còn bé, giống như tất cả đều thực sự do chính hắn đã trải qua.

Những ký ức thuộc vê "Lý Ngọc" dân dần hiện lên rõ ràng trong đầu hắn, khi chứng kiến hoàn cảnh quen thuộc này.

Giờ phút này, trong lòng Lý Ngọc bỗng sinh ra một cảm giác mê mang.

Hai đoạn trí nhớ khác biệt đều rõ ràng như vậy.

Hắn rút cuộc là Lý Ngọc hay vẫn là "Lý Ngọc”? hai đều là cả hai? Giờ phút này hắn thực sự không phân biệt được rõ ràng lắm.

Hai người mau chóng đi tới một trạch viện hoang phế phía trước.

Bức tường được tạo nên từ bùn đất đắp chồng lên nhau đã sụp phân nửa, phòng nhỏ đã lâu không có người ở, bên trong mọc đầy cỏ dại.

Chu Tử Tuyền quay sang nhìn hắn, hỏi :"Nơi này là chỗ ở trước kia của ngươi?"

Lý Ngọc gật nhẹ đầu, nơi này mặc dù hoang vu, nhưng chính là "Nhà" trong trí nhớ của hắn.

"Ngươi, ngươi là Lý Ngọc sao?”

Một giọng nói già nua đột nhiên vang lên từ phía sau, Lý Ngọc quay đầu lại, thì thấy cách không xa có một lão nhân tóc hoa râm đang chống gậy đứng đó, ánh mắt khó có thể tin đang nhìn hắn.

Lão già vừa dứt lời, thì mười mấy người đứng xa xa lâp tức chạy lại.

"Cái gì, Lý Ngọc, Lý Ngọc trở lại sao?"

"Lý Ngọc, Thật sự là Lý Ngọc.”

"Ta còn tưởng là ngươi lên núi hái thuốc bị mãnh thú ăn thịt mất rồi."

"Chậc chậc, nhìn Lý Ngọc ăn mặc như vậy chắc là phát tài rồi, vị cô nương xinh đẹp bên cạnh này là vợ của ngươi sao?”... Hương thân trong thôn cũng không biết những gặp gỡ thần kỳ của hắn trong mấy năm nay, chỉ cho là hắn phát tài, cưới vợ xinh đẹp, áo gấm vinh quy về làng cũ, nên nhìn về phía hắn đều mang ánh mắt đầy hâm mộ.

"Nhìn y phục này thì chắc chắn là mấy năm nay phát tài rồi."

"Ngay cả vợ xinh đẹp cũng cưới được..."

"Trước đây không nghĩ tới Lý Ngọc lại có tiên đồ như vậy."

Lý Ngọc đối với nghị luận của mọi người cũng không giải thích gì, chỉ dẫn theo Chu Tử Tuyền lần lượt tới từng nhà ngày xưa đã từng trợ giúp hắn, mỗi nhà ngồi một chút, trước khi đi thì để lại một số bạc lớn, cùng một ít Bồi Nguyên Đan, xem như báo đáp ân tình với bọn họ.

Số bạc kia có thể giúp họ đỡ vất vả, cả đời không phải lo lắng cơm áo nữa, còn những đan dược kia cũng đủ cho họ một đời khỏe mạnh, không bị bệnh tật quấy nhiễu, tuy không thể giúp họ sống lâu trăm tuổi, nhưng ít nhất có thể sống khỏe mạnh đến bảy tám mươi tuổi thì vẫn không vấn đề.

Làm xong mấy chuyện này, hắn và Chu Tử Tuyền rời khỏi nơi đây.

Lúc đi ra khỏi thôn, hắn quay sang nói với Chu Tử Tuyền, :"số bạc kia, sau này ta sẽ trả lại ngươi."

Chu Tử Tuyền nhìn hắn oán trách :"Trả cái gì mà trả, nếu như ngươi còn muốn tính rõ ràng như thế, thì những gì ta nợ ngươi, cả đời này cũng trả không hết..."

Lý Ngọc cười cười, không nói gì nữa.

Sau khi trở về thôn Lý Gia một chuyến, tâm tình của hắn cũng đã trở nên rõ ràng.

Bất kể là tiểu dược đồng ở thôn Lý Gia, hay là nội ứng cảnh sát ở thế giới kia, đều là hắn.

Nhưng cũng không phải là hắn.

Hắn là Lý Ngọc, chỉ thế thôi.

Sau khi đưa Chu Tử Tuyền trở lại Chu Gia, Lý Ngọc cũng tời khỏi kinh thành Triệu quốc, hắn muốn về Bạch Vân Quán thăm Tôn trưởng lão một chút, nhân tiện thăm tiểu Bạch Hổ kia nữa.

Tốc độ của phi chu so với ngự không phi hành nhanh hơn rất nhiều, Lý Ngọc một đường bay nhanh, sau một ngày đã tới địa giới Phong Châu, Bạch Vân Sơn Mạch quen thuộc đã ở trước mắt.

Núi Bạch Vân, sơn cốc quen thuộc.

Lúc Lý Ngọc từ trên trời giáng xuống thì thấy, một bóng trắng nhỏ bé đang ngủ say sưa trên khối đá lớn, mà bình thường hắn vẫn hay ngồi xếp bằng trên đó tu hành.

Lý Ngọc nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh nó, lập tức bộ lông trên người tiểu Bạch Hổ dựng đứng, cảnh giác bật dậy, sau khi mở to mắt nhìn thấy Lý Ngọc thì sự cảnh giác trong mắt nó nhanh chóng đổi thành vui mừng, thoáng cái đã nhào lên người Lý Ngọc, từng tiếng hổ gâm khoan khoái chấn động núi rừng vang lên, khiến cho bách thú trong rừng sợ hãi nằm sấp trên mặt đất, toàn thân run lẩy bẩy.
Bình Luận (0)
Comment