Yêu Nữ Dừng Tay ( Dịch Full)

Chương 57 - Chương 57: Nhập Ma

Chương 57: Nhập ma Chương 57: Nhập maChương 57: Nhập ma

Trong sơn cốc.

Lý Ngọc đang nướng mấy con Gà rừng và Thỏ rừng, trước đó hắn còn phết thêm một lớp nước sốt vừa mua được từ chợ ở thế tục, trong gió núi thoang thoảng, toàn bộ sơn cốc đều tràn ngập mùi thơm mê người.

Tiểu Bạch Hổ tham ăn lần này lại không ăn như hổ đói như mọi lần, mà ngậm một con Gà rừng, và một con Thỏ rừng đã nướng chín trong mồm, đem đặt ở trước một mô đất nhỏ nhô lên trong sơn cốc.

Nhìn mô đất nhỏ trước kia không có trong sơn cốc, Lý Ngọc dường như đã hiểu ra điều gì.

Mẹ của nó, hẳn là đã mất.

Lần trước hắn nhìn thấy thì con cọp kia đã rất yếu rồi.

Lý Ngọc ngồi xổm người xuống, khẽ vuốt ve đầu nó.

Hắn ở bên tiểu Bạch Hổ cả ngày, đến lúc sắc trời tối xuống mới bảo nó ở đây chờ mình, rồi trở lại Bạch Vân quán.

Hôm nay là giao thừa, thôn nhỏ trong thành sớm đã giăng đèn kết hoa vô cùng náo nhiệt, khắp nơi đều là bầu không khí tết tràn ngập, nhưng bên trong Bạch Vân Quán vẫn như bình thường mọi ngày.

Khổ tu hai năm ở chỗ này, bọn họ có thể đặt chân lên tiên đạo hay không đều dựa vào nỗ lực tu hành của bọn họ, nên ngày lễ ngày tết đều không khác biệt.

Chạy cả ngày ở bên ngoài cùng tiểu Bạch Hổ, khi hắn trở lại Bạch Vân quán đã là đêm khuya.

Cả Bạch Vân Quán chỉ có mấy căn phòng còn sáng đèn.

Lý Ngọc đi tới trước tiểu viện của Tôn trưởng lão, trong phòng vẫn còn ánh sáng nến hắt ra.

Lý Ngọc vừa bước vào thì trong phòng đã vang lên một giọng nói già nua :"Là Lý Ngọc trở lại à? Vào đi."

Mặc dù không Kết Đan thành công, nhưng thực lực của Tôn trưởng lão vẫn là Trúc Cơ đỉnh phong hàng thật giá thật, so với mấy vị hàng xóm của Lý Ngọc tại Tử Vân Phong thì mạnh hơn nhiều, lực lượng thần thức cũng vượt xa mấy vị Trúc Cơ bình thường khác.

Lý Ngọc đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy Tôn trưởng lão vẫn đang nằm trên ghế xích đu, đặt ở giữa căn phòng.

Hai tháng không gặp, mà so với lần gặp trước thì Tôn trưởng lão càng thêm già nua, trên mặt lão cũng không còn cảm giác hiên hòa trước kia, mà có một cảm giác như một bộ xương khô kinh khủng, làm Lý Ngọc lạnh cả người.

Tu tiên giả Trúc Cơ kỳ, có năng lực trú nhan nhất định, nếu bình thường có dùng một chút đan dược trú nhan, thậm chí có thể khiến cho vẻ bề ngoài của một người hai trăm tuổi giống như mới chỉ tâm trung niên ba bốn chục tuổi, nhưng vài năm cuối cùng của thọ nguyên, thân thể của bọn họ sẽ cấp tốc mục nát, già yếu vô cùng nhanh chóng, pháp thuật cùng Trú Nhan Đan cũng không cách nào duy trì vẻ ngoài.

Tôn trưởng lão nằm trên ghế xích đu, giọng nói bay bổng :"Ta nhớ không nhầm thì hôm nay là giao thừa, không thể tưởng tượng được ngày tết cuối cùng trong đời, ngươi lại tới thăm lão phu."

Lý Ngọc đáp :"Cha mẹ của ta đã sớm qua đời, Tôn trưởng lão đối với ta có ân, Bạch Vân Quán cũng giống như nhà của ta vậy."

Tôn trưởng lão mở to mắt, nhưng hốc mắt của lão hãm sâu, khiến đôi mắt như hai cái động đen sì. Lão nhìn Lý Ngọc một chút rồi đột nhiên nói ra :"xem ra hai tháng này ngươi có kỳ ngộ ở tông môn, năm cái Linh Mạch đều đả thông mà cũng đã tu đến Luyện Khí tâng ba, sắp tới tâng bốn, mấy tên đệ tử hạch tâm kia còn không có tốc độ tu hành nhanh bằng ngươi..."

Lý Ngọc ôm quyên đáp :"may mắn có những Linh Tệ kia của trưởng lão, ba mươi Viên Thông Mạch Đan đã giúp năm cái linh mạch của ta tăng lên một tầng, lại thêm Khương Ly đã giúp ta rất nhiều, nên ta mới có tu vi như bây giờ."

"Không chỉ vì những linh tệ kia với Khương Ly nhỉ, Lão phu còn nghe nói ngươi tham gia thi đấu đan đạo học đồ lần đầu tiên đã lấy được thủ lĩnh, thậm chí còn tiến nhập cảnh giới Thiên Nhân mà ngay cả Luyện Đan Sư tứ phẩm cũng tha thiết ước mơ..."

Giọng nói của Tôn trưởng lão khiến Lý Ngọc cảm thấy hơi không thoải mái, hắn dừng lại một chút rồi nói :“Đây là do ta gặp may mắn, dù sao thì đả thông năm cái linh mạch làm ta có ưu thế rất lớn trên đan đạo, lại trùng hợp tiến nhập cảnh giới Thiên Nhân, chứ thực ra còn nhiều sư huynh, sư tỷ có tạo nghệ đan đạo mạnh hơn ta rất nhiều..."

Tôn trưởng lão trầm mặc một lúc lâu rồi đột nhiên nói :"Lý Ngọc, trên người ngươi có bí mật."

Lý Ngọc trong lòng căng thẳng, nhưng trên mặt lại lộ vẻ nghi hoặc, hỏi :"Tôn trưởng lão, ngươi nói gì cơ?”

Tôn trưởng lão từ xích đu ngồi dậy, chậm rãi nói :“Ngươi là người mà lão phu nhìn từ lúc bắt đầu tu hành, thiên phú của ngươi lão phu đều rõ ràng so với bất kỳ ai, nhưng từ sau khi ngươi tụ khí thì lão phu không còn nhìn thấu ngươi nữa, tựa như ngươi đổi thành một người khác vậy, kỳ ngộ tới tấp nập, tới Côn Luân cũng bộc lộ tài năng nhanh chóng, thậm chí tấn cấp Luyện Đan Sư nhất phẩm nhanh như vậy, ngươi chắc chắn có bí mật gì đó giấu lão phu."

Lý Ngọc vẫn im lặng như cũ.

Trên thế giới này, muốn nói ai là người hiểu rõ hắn nhất, e rằng không ai có thể qua được Tôn trưởng lão.

Ở trong phái Côn Luân, mọi thứ của hắn có được trước bối cảnh của Khương Ly đều trở nên hợp tình hợp lý, sẽ chẳng có ai hoài nghi điều gì, nhưng Tôn trưởng lão lại khác, khi hắn thực lực yếu nhất đã luôn ở bên cạnh mỗi ngày, nên lão có thể cảm nhận được biến hóa của hắn.

Trong lúc Lý Ngọc trầm mặc, Tôn trưởng lão vẫn tiếp tục lẩm bẩm :"cả đời này của lão phu, tu hành hơm hai trăm năm, chỉ thiếu một ít, chỉ kém một chút xíu là có thể đặt chân vào Kim Đan đại đạo, lão phu không cam lòng, không cam lòng...'

Tôn trưởng lão đột nhiên nhìn Lý Ngọc, giọng khẩn cầu :"Lý Ngọc, ngươi nhìn lão phu đối xử với ngươi không tệ, giúp đỡ lão phu có được hay không, lão phu không cam lòng chết đi như vậy..."

Bình tâm mà xem xét, thì Tôn trưởng lão đúng là đối xử với hắn không tệ, trên con đường tu hành đã trợ giúp hắn rất lớn, nếu như có thể giúp được lão, Lý Ngọc nhất định sẽ không chần chừ, dù là trả giá lớn đến đâu.

Lý Ngọc đúng là có bí mật, nhưng bí mật này lại không giúp được lão.

Hắn thở dài, nói ra :"Thực xin lỗi Tôn trưởng lão, bí mật của ta không giúp được ngươi..."

Tôn trưởng lão nhìn Lý Ngọc, biểu lộ không đành lòng, lại đáng tiếc, rồi lại trở nên điên cuồng.

Trong giây lát, vẻ điên cuồng này của lão thay bằng cực hạn điên cuồng, hai mắt của lão dường như biến thành hai ngọn lửa, thanh âm trong cổ họng cũng trở nên khàn đặc lại :"Mà thôi, coi như lão phu hỏi ngươi thì chắc ngươi cũng chẳng nói ra tình hình thực tế, chẳng bảng lão phu tự mình sưu hồn, Lý Ngọc, lão phu giúp ngươi nhiều như vậy, bây giờ coi như là lúc ngươi báo ân..."

Trong lúc Tôn trưởng lão biểu hiện bắt đầu thay đổi thành điên cuồng, thì thân thức của Lý Ngọc đã tập trung vào tấm Tử Tiêu Lôi Phù ở trong nhẫn không gian, cả bình Hồi Khí Đan cũng đã sẵn sàng.

Sưu hồn chính là bí thuật hết sức tàn ác của Tu Tiên giới, người sưu hồn có thể nhận được toàn bộ trí nhớ của người bị sưu hồn.

Nhưng sau khi bị sưu hồn, thì người đó sẽ bị ảnh ảnh hưởng nghiêm trọng, nhẹ thì thành ngu dại, còn nặng thì chết luôn, trù khi là đối mặt với dạng người tội ác tày trời, không thì bí thuật này tuyệt đối bị cấm ở trong chính đạo.

Lý Ngọc lùi lại nửa bước, nhìn Tôn trưởng lão đang điên cuồng, trầm giọng nói :"Tôn lão, đừng như vậy, ngài nhập ma..."

Không phải ai cũng giống như Chu sư tỷ, tu tiên giả đối với trường sinh đều rất để ý, có người còn hình thành chấp niệm to lớn, tới khi chấp niệm này bị phá hủy thì bọn họ sẽ dễ dàng bị tâm ma quấy nhiễu, nói là Tâm Ma, thực ra cũng là ác niệm của chính bọn họ.

Thật sự đến lúc dầu hết đèn tắt, bọn họ sẽ bắt lấy bất kỳ cọng rơm cứu mạng nào.

"Nhập ma?”

Tôn trưởng lão cười ha ha, rồi trở nên cuồng tiếu, lạnh lùng nói :"Nếu như có thể Kết Đan thì nhập ma thì đã sao, vì Kết Đan, lão phu chỉ có thể xin lỗi ngươi..."

Tiếng nói này vừa xong thì Lý Ngọc đã bị một lực lượng cường đại tập trung, khó có thế chạy thoát.

Tôn trưởng lão hai mắt đỏ ngầu, từng bước tiến về phía Lý Ngọc.

Lý Ngọc chưa từng nhìn thấy Tôn trưởng lão như vậy.

Uy áp của Trúc Cơ hậu kỳ đỉnh phong đập vào mặt, đây có lẽ là nguy cơ lớn nhất mà hắn đối mặt tính từ lúc hắn xuyên việt đến đây.

Mặc dù Tôn trưởng lão có ân với hắn, nhưng lão muốn mạng của mình, Lý Ngọc sẽ không cho.

Đạo phù lục kia Lý Ngọc đã chuẩn bị xong.

Ngay thời khắc hắn đang định tế ra Tử Tiêu Lôi Phù, được ăn cả ngã về không.

Thì thấy Tôn trưởng lão bỗng nhiên dừng lại.

Ánh mắt của lão đang nhìn về phía sau Lý Ngọc.

Cùng lúc đó, Lý Ngọc cũng cảm nhận được uy áp trên người hắn đã biến mất không thấy đâu.

Trong ánh nến chập chờn, trong căn phòng nhỏ bỗng xuất hiện thêm một bóng người.

Một giọng nói đạm mạc vang lên từ phía sau Lý Ngọc.

"Giết người của ta, Ngươi cũng xứng?”
Bình Luận (0)
Comment