Chương 59: Cô nương, có ở đó không?
Chương 59: Cô nương, có ở đó không?Chương 59: Cô nương, có ở đó không?
Yêu nữ mặc kệ Lý Ngọc, lúc hắn đuổi theo đến ngoài cửa thì đã không thấy bóng dáng của nàng đâu nữa.
Trong phòng chỉ còn lại một mình hắn.
Lý Ngọc đứng yên tại chỗ một lúc, nhìn thi thể của Tôn trưởng lão bên trên ghế xích đu, tâm trạng phức tạp.
Tâm ma cũng vậy, ác niệm cũng thế, Tôn trưởng lão đã chết rồi, mọi thứ đều không còn ý nghĩa nữa.
Trên con đường tu hành của Lý Ngọc, lão đã dạy hắn rất nhiều thứ, thậm chí trước lúc lâm chung còn cho hắn một bài học quan trọng như thế.
Đó chính là không thể dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai.
Lý Ngọc đi vòng qua ghế xích đu, cầm lên linh loa đặt ở phía trên ngăn tủ phía sau.
Hắn truyền pháp lưc vào đó, còn chưa kịp nói gì thì bên kia đã có tiếng nói truyền đến :"Họ Tôn, Ngươi còn chưa chết à?"
Lý Ngọc nhẹ giọng nói vào linh loa :”Tôn trưởng lão đã qua đời..."
Bên kia im lặng một lúc thì truyên đến một giọng già nua :"Đã biết, ngươi lưu lại đó trước, lão phu lập tứ tới xử lý......
Lý Ngọc cũng không phải chờ lâu, sáng sớm hôm sau đã có người của Côn Luân được phái tới để xử lý hậu sự của Tôn trưởng lão.
Người đến là hai vị trưởng lão Trúc Cơ kỳ, một người họ Trương, một người họ Hồ, bọn họ đầu tiên là kiểm tra thi thể của Tôn trưởng lão trước, sau đó lão giả Trúc Cơ họ Trương mới nói với Lý Ngọc :"Ngươi tên là Lý Ngọc phải không, Tôn Chấn có nhắc qua ngươi..."
Lý Ngọc gật nhẹ đầu, đáp :"Ngày hôm qua ta trở vê đây để thă, Tôn lão, trò chuyện một chút, không nghĩ tới...
Lão già họ Trương nói :"Thọ nguyên của hắn vốn đã không còn nhiều lắm, bất cứ lúc nào cũng có thể đi, với tính cách của hắn thì không chết khi đang đấu pháp cùng người ta đã là vẹn toàn rồi."
Ngày giờ của Tôn trưởng lão vốn không còn nhiều, thi thể cũng không có gì dị thường, nên hai người cũng không có bất kỳ hoài nghi nào với cái chết của hắn.
Lý Ngọc cũng không nhiều lời cùng họ, tận lực che dấu việc Tôn trưởng lão nhập ma.
Người chết như đèn tắt, lão đã đối xử không tệ với hắn, hắn cũng để lại cho lão thể diện cuối cùng.
Sau khi yên lặng một lúc, Lý Ngọc nói với hai vị trưởng lão :"Khi còn sống Tôn trưởng lão có phân phó qua với ta, muốn đem tro cốt chôn ở đằng sau Bạch Vân Quán."
Theo quy củ của phái Côn Luân thì trưởng lão của môn phái sau khi chết, di thể sẽ được mang về tông môn an táng ở cùng một nơi, Ma Đạo có một đại tông tên là Khôi Lỗi Tông, môn hạ đệ tử của họ am hiểu thuật Luyện Thi, thích nhất móc trộm thi thể, thi thể cường giả Trúc Cơ Kỳ nếu lọt vào tay bọn họ, thì cũng sẽ chẳng còn được an nghỉ nữa.
Đối với yêu cầu của Lý Ngọc, hai vị trưởng lão Trúc Cơ sau khi thảo luận với nhau thì nhất trí, nói với hắn :"Nếu đây là nguyện vọng của hắn khi còn sống thì cứ dựa theo đó mà làm."
Sau đó họ đốt cháy thi thể của Tôn trưởng lão, Lý Ngọc đem tro cốt thu thập lại, cho vào bên trong một cái bình, mộ bia cũng chính hắn lấy từ một phiến đá ở góc hành lang ra, khắc lên đó một hàng chữ to đơn giản "Mộ của Tôn Chấn, Phái Côn Luân".
Con đường tu tiên của Tôn trưởng lão bắt đầu từ Bạch Vân Quán, kết thúc cũng ở Bạch Vân Quán. Lý Ngọc dựa theo yêu cầu của lão, đem tro cốt chôn cất tại phía sau.
Cường giả Trúc Cơ hậu kỳ, cuối cùng cũng chỉ an nghỉ ở mảnh đất một tấc vuông này.
Hai vị cường giả Trúc Cơ cũng là bằng hữu của Tôn trưởng lão khi còn sống, bọn họ đứng tại trước phần mộ của lão, rót vài chén linh tửu, trong lòng cũng dấy lên cảm giác bi thương.
Tuổi của bọn họ so với Tôn Chấn cũng chẳng kém là bao, trong vòng hai mươi năm nữa không thể Kết Đan thành công thì cũng chỉ là một nắm cát vàng.
Hoài niệm trong chốc lát, hai người nói với Lý Ngọc :”Tôn Chấn mất, Bạch Vân Quán tạm thời không có ai tọa trấn, ngươi ở lại nơi này trông nom trước, nhiêu nhất bảy ngày, tông môn sẽ phái chấp sự mới tới tiếp quản nơi đây."
Yêu cầu này đúng là không thể tử chối, Lý Ngọc chỉ có thể đáp ứng.
Xử lý xong tro cốt của Tôn trưởng lão, hai người cùng Lý Ngọc lại đồng thời sắp xếp lại di vật của lão nữa, vật sở hữu của lão hầu hết đã đưa cho Lý Ngọc vào hai tháng trước, nên ngoài những thứ được tông môn phát cho, cả linh loa dùng để đưa tin, thì trong tủ của lão cũng chỉ còn lại hai tấm linh phiếu mệnh giá năm trăm linh tệ.
Lão giả họ Hồ thốt lên :"Không thể nào, sao chỉ có chừng này linh tệ?"
Vừa nói, ánh mắt của lão vừa nhìn sang Lý Ngọc như có ẩn ý.
Lão giả họ Trương liếc lão giả họ Hồ một cái rồi chậm rãi nói ra :"Tôn Chấn đã nói qua với ta, hắn từng nhờ cậy Lý Ngọc hậu sự của mình, nên tích góp của lão đều đưa cho hắn hết."
Vật phẩm tư nhân của Tôn trưởng lão đã được xử lý khi lão còn sống, nên bọn họ cũng không thể nói gì được.
Một ngàn linh tệ này hai người coi như di vật, nên thu lại đem về tông môn, về sau xử lý thế nào thì Lý Ngọc cũng không biết, sau khi đưa bọn họ rời đi, Lý Ngọc tìm một căn phòng trống khác ở Bạch Vân quán làm chỗ ở tạm thời, chờ đợi chấp sự mới mà tông môn sẽ phái tới đây.
Hắn cũng đem linh dược mà yêu nữ cho, lân lượt hấp thụ trong thời gian này.
Linh dược có thể được yêu nữ cất giữ, đương nhiên phẩm cấp sẽ không thấp, trong đó có hai cây còn giúp hắn mở được hai cái huyệt vị.
Hấp thụ hết đám linh dược, tu vi của Lý Ngọc lại nghênh đón một lần tăng trưởng mới.
Trong năm cái linh mạch thì Mộc, Thổ, Kim, ba cái vẫn là Luyện Khí tâng ba, nhưng cũng đều là tầng ba đỉnh phong, chỉ còn một cái huyệt đạo nữa là vào Luyện Khí tâng bốn.
Tu Tiên quả nhiên không cần phải đánh đánh giết giết, cứ đối nhân xử thế tốt là cũng ổn, ví dụ như hắn, tu vi hiện tại mà hắn có hai phần là dựa vào bản thân, còn tám phần nhờ vào các mối quan hệ.
Khương Ly, Tôn trưởng lão, còn cả yêu nữ kia, mới chính là trợ lực lớn nhất trên con đường tu hành của hắn.
Lão giả họ Trương nói là khoảng bảy ngày, nhưng tới ngày thứ ba đã có một vị chấp sự được tông môn phái tới đây.
Vị chấp sự này tu vi cũng không cao lắm, chỉ tầm Luyện Khí tầng năm gì đó, trên thực tế thì đây cũng là thực lực bình quân của chấp sự ngoại môn, còn tu vi Trúc Cơ hậu kỳ như Tôn trưởng lão là trường hợp ngoại lệ, vì đấy là tự lão yêu cầu tới đây làm.
Sau khi trao đổi một ít với vị đệ tử chấp sự kia, Lý Ngọc cũng rời khỏi Bạch Vân quán.
Bạch Vân Sơn Mạch.
Lý Ngọc đang đứng bên trên phi chu ở chỗ sơn cốc, lúc này không chờ hắn ra hiệu, tiểu Bạch Hổ đã tự mình nhảy lên trên đó, Lý Ngọc sờ sờ đầu nó, rồi một người một hổ ngồi trên phi chu bay về hướng Triệu quốc. ....
Biệt viện số sáu mươi chín, Tử Vân Phong.
Đi hơn nửa tháng, sau khi trở về nhà, việc đầu tiên Chu Tử Tuyền làm là bận rộn chăm sóc, tu bổ đám hoa cỏ trong sân, tiểu Bạch Hổ thì nằm ở bên chân của nàng, linh khí ở nơi này quá nồng đậm làm nó chưa thích ứng được, có hơi chóng mặt.
Còn Lý Ngọc thì chuyên tâm luyện đan ở Đan phòng phía hậu viện.
Hơn mười ngày trước, hắn mang theo tiểu Bạch Hổ đi Triệu quốc, thỏa thích chơi bời một phen, hưởng thụ cuộc sống thế tục, sau tết Nguyên Tiêu mới cùng Chu Tử Tuyền và tiểu Bạch Hổ trở về tông môn.
Cũng làm cho tiểu Bạch Hổ một cái ngọc bài thân phận linh sủng ở chỗ sơn môn, vậy là nó có thể ra vào tùy ý ở Côn Luân động thiên này.
Luyện chế xong mấy lô đan dược. Lý Ngọc đi ra biệt viện, chào mấy vị đang ngồi chơi mạt chược ở cổng, rồi bay tới một đỉnh núi cao ngất.
Hắn nhanh chóng bay đến ngọn núi này.
Ngọn núi này tên là Thiên Trụ Phong, nếu không tính mấy ngọn núi treo ngược thì nó chính là ngọn núi cao nhất trong Côn Luân Động Thiên, cũng chính là nơi mà hàng ngày các đệ tử Côn Luân tới đây nhận nhiệm vụ.
Lý Ngọc vừa mới đáp xuống quảng trường Thiên Trụ Phong, thì tiếng nói chuyện huyên náo đã truyền tới bên tai.
"Có một cái nhiệm vụ trừ cương thi, còn thiếu một người, vị sư huynh này có muốn đi cùng không?”
"Đi săn Tuyết Lang ở Thiên Sơn sơn mạch, có đạo hững Luyện Khí tâng chín nào muốn đi cùng không?'...
Lý Ngọc cũng không phải lần đầu tiên tới nơi này, nên cũng không xa lạ gì với tình hình đang diễn ra ở đây, các đệ tử khác ở phái Côn Luân cũng không phải ai cũng đều giống như hắn, không cần phải ra ngoài làm nhiệm vụ, chỉ cần ở trong tông môn cũng có thể kiếm được Linh tệ, mà phần lớn đều cần làm nhiệm vụ để đổi lấy linh tệ.
Rất nhiều nhiệm vụ mà một người không thể nào hoàn thành, nên bọn họ sẽ cần tìm đồng đội trước, sau đó sẽ kết khoảng năm người một tổ cùng đi làm .
Lý Ngọc lần này tới đây cũng là muốn xem có cái nhiệm vụ nào phù hợp để nhận không.
Cũng không phải là hắn bị thiếu linh tệ, mà là hắn còn lâm vào tình cảnh, có linh tệ mà không có chỗ tiêu, hai người mỗi tháng sáu viên Thông Mạch Đan cũng chỉ mất sáu ngàn linh tệ.
Trong khi thu nhập luyện đan của hắn đã gần sáu vạn linh tệ.
Nhiệm vụ kiếm linh tệ hắn cũng không để ý, chủ yếu là tìm xem có cái nhiệm vụ nào trực tiếp ban thưởng Thông Mạch Đan như kiểu thi đấu đan đạo hay không, hắn ngũ mạch đồng tu mà mỗi tháng chỉ cho mua có ba viên, còn chẳng đủ bình quân mỗi cái linh mạch một viên.
Trên quảng trường Thiên Trụ Phong, bốn phía đều có gắn mấy cái màn nước siêu to, trên đó có chữ viết lưu động.
Mỗi nhóm chữ trên đó là một cái nhiệm vụ, Lý Ngọc bỏ qua vách tường đầu tiên, phía trên này toàn là các nhiệm vụ ở thế tục, như đuổi quỷ, bắt cương thi, yêu vật làm loạn, ... yêu cầu đệ tử trong tông môn đi xử lý, giá trị mỗi cái nhiệm vụ vào khoảng năm mươi đến hai trăm linh tệ... mấy nhiệm vụ loại này không phải mục đích của hắn, nên hắn cũng không nhìn.
Trên mặt tường thứ hai cũng có số lượng nhiệm vụ rất nhiều, đều là các nhiệm vụ cố định, như tìm kiếm một số ít loại linh thảo, linh dược, hay một chút da lông, huyết dịch của yêu thú nào đó, hoặc một vài loại khoáng thạch hiếm thấy, ... mấy thứ này đều là những vật liệu luyện đan, luyện khí, chế phù, ... mà tông môn cần.
Lý Ngọc thất vọng vì ban thưởng ở đây cũng toàn là linh tệ.
Hắn lại đi tới vách tường thứ ba, tiếp tục xem.
"Đánh chết «Luyện Hồn Tông» đệ tử Chu Thiên, ban thưởng một vạn linh tệ hoặc mười viên Thông Mạch Đan.”
Ban thưởng của nhiệm vụ này là cho hai mắt của Lý Ngọc tỏa sáng, cuối cùng cũng gặp được nhiệm vụ có phần thưởng là Thông Mạch Đan rồi, bên cạnh cái nhiệm vụ đó còn có bức họa của người này luôn.
Mười vien Thông Mạch Đan khiến Lý Ngọc tâm động không thôi, nhưng hắn lại không có manh mối gì vê tên đệ tử Luyện Hồn Tông này, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn mà thèm.
Lý Ngọc lại xem nhiệm vụ kế tiếp.
"Đánh chết đệ tử Lưu Phong của Ngũ Độc Giáo..."
"Đánh chết đệ tử Triệu Long của Khôi Lỗi Tông..."
Nhiệm vụ trên vách tường này đều là nhằm vào các đệ tử Ma Đạo, những tên này tu vi không cao, chỉ là Luyện Khí Kỳ, họ bị Côn Luân treo thưởng vì đã có không ít đệ tử Côn Luân bị họ sát hại, vì báo thù cho đệ tử bổn môn mà tông môn mới cho ban thưởng nhiệm vụ cao như vậy.
Lý Ngọc mặc dù rất muốn kiếm mấy viên Thông Mạch Đan này, nhưng hắn lại không biết hành tung của đám người kia...
ỒI
Trong đầu hắn đột nhiên có một ý niệm.
Hắn nhanh chóng rời khỏi Thiên Trụ Phong, rồi đi ra hẳn phía ngoài Côn Luân động thiên, lại bay thêm một đoạn nữa, tới một ngọn núi ở sơn mạch Côn Luân, rồi hạ xuống.
Sau đó hắn lấy linh bối từ trong nhẫn không gian ra, sau khi truyền pháp lực vào rồi đem nó đến sát bên tai, nói ra :“Cô nương, có ở đó không?"