Chương 61 : Nga My tam tỷ muội.
Chương 61 : Nga My tam tỷ muội.Chương 61 : Nga My tam tỷ muội.
Thi triển pháp thuật hệ Mộc, dĩ nhiên là dùng Mộc linh mạch là nhanh nhất, mấy linh mạch hệ khác cần có một chút thời gian để chuyển hóa.
Vừa rồi Lý Ngọc lo lắng không kịp ngăn cản tên kia, nên chỉ dùng pháp lực Mộc linh mạch, phóng tạm ra một cái Đằng Mạn Thuật để ngăn trở tên đệ tử Khôi Lỗi Tông kia một chút.
Hắn cũng biết rõ, dùng pháp lực của Luyện Khí tâng ba sẽ không trói được người kia lâu, chỉ cầu trong nháy mắt là được.
Nên ngay sau đó, hắn cũng không phóng thích bất kỳ pháp thuật loại nào ra nữa, mà vận chuyển pháp lực, truyên hết vào trong phi kiếm, rồi chém nhanh ra một chiêu.
Đây cũng chính là phương thức công kích nhanh nhất.
Chỉ tiếc là khoảng cách quá xa, nên vẫn để tên kia né được.
Lý Ngọc đi ra khỏi sương mù dày đặc, tên đệ tử Khôi Lỗi Tông kia lập tức cảnh giác, phân phó hai cỗ linh thi :"Giết hắn đi!"
Hưu... u... ul
Hưu... u... ul
Hai cỗ linh thi nhận được mệnh lệnh, lại tiếp tục hành động, cùng tiến lên công kích Lý Ngọc, móng tay sắc bén của chúng nó vạch vỡ không khí, tạo thành những tiếng gió rít.
Phanh!
Lý Ngọc dùng hai chưởng, nhẹ nhàng đập bay chúng nó, tốc độ và lực lượng của hai cỗ linh thi này tương đương với Luyện Khí tâng sáu, còn pháp lực của Lý Ngọc thì tương đương với tâng mười lăm, pháp lực của các hệ khác nhau, khi thi triển còn tương đối phiền phức, nhưng cận thân vật lộn, thì cho dù là Kim linh mạch Luyện Khí Kỳ tâng chín, Lý Ngọc cũng có thể cứng đối cứng, chứ nói gì đến linh thi chỉ có Luyện Khí tâng sáu này.
Có điều, linh thi này cũng thật sự là da dày thịt béo, hơn nữa còn không biết đau đớn, ăn hai chưởng của Lý Ngọc rồi mà vẫn như không có việc gì, sau khi đập xuống đất, lại bắn lên, lân nữa phát động công kích vê phía Lý Ngọc.
Nếu Lý Ngọc muốn hủy diệt bọn nó thì rất đơn giản, nhưng nhìn thấy ấn ký tiểu kiếm trên ngực kia, thì cũng biết được thân phận của bọn nó.
Hai cỗ linh thi này khi còn sống cũng là những đệ tử Chính Đạo như bọn hắn, cho nên Lý Ngọc không muốn hủy diệt thi thể của bọn họ.
Hai cỗ linh thi hung hãn, không sợ chết đang vọt tới Lý Ngọc, thì mặt đất dưới chân bọn nó bỗng trở nên mềm nhũn, bước tiếp theo thì dẫm hụt, ngã vào một vũng bùn đột nhiên xuất hiện .
Mặc dù lực lượng của bọn nó rất mạnh mẽ, nhưng bị hãm sâu vào trong vũng bùn thì cũng không có chỗ mượn lực, chỉ có thể giãy giụa bên trong đó.
Pháp thuật Thủy thuộc tính kết hợp cùng Thổ thuộc tính, quả nhiên là khắc chế rất tốt hai cỗ linh thi này.
Ánh mắt của Lý Ngọc chuyển sang phía vị đệ tử Khôi Lỗi Tông kia.
Gương mặt đó giống như đúc với bức họa truy nã của tông môn đã phát. Chính là đệ tử Khôi Lỗi Tông, Triệu Long.
Rất tốt, quả nhiên không tìm nhầm người.
Lý Ngọc dồn hết pháp lực vào thanh phi kiếm trong tay, định chém ra một kiếm nữa.
Rắc...!
Âm thanh một kiếm này sai sai, kiếm quang cũng không thấy đâu.
Phi kiếm trong tay lý ngọc bị... nát.
Móal
Lý Ngọc thâm mắng một tiếng, đây chính là phi kiếm mà tông môn phát cho sau khi hắn nhập môn, thế mà pháp lực Luyện Khí tâng mười lăm cũng không chịu được, nói nát là vụn luôn, phái Côn Luân mặc dù không quá am hiểu Luyện Khí, nhưng cũng không thể phát cho đệ tử cái loại pháp bảo rởm như thế này chứ? Đây không phải là lừa người à?
Pháp lực ba động mãnh liệt trong nháy mắt vừa rồi, khiến Triệu Long có cảm giác lâm vào sinh tử trong tích tắc, gã còn chưa cảm nhận được loại áp lực này trên người của đồng môn Luyện Khí tầng chín đâu.
Trong chớp mắt đó, gã đã nghĩ đến rất nhiều thứ.
Đây là một lão quái Trúc Cơ bị mắc vào bẫy rập của gã.
Gã chỉ là Luyện Khí tâng bảy, tuyệt đối không phải là đối thủ của lão quái Trúc Cơ đâu, Triệu Long quyết đoán quay người chạy luôn, ngay cả hai cỗ linh thi mà hắn đã bỏ ra đại giới để luyện chế cũng mặc kệ .
Linh thi có thể luyện lại, tính mạng thì chỉ có một.
Lý Ngọc đang câm nín trước cái phi kiếm bị hố của tông môn này, đang định đuổi theo TRiệu Long thì phía sau có giọng nói truyền đến :
"Sư huynh, tiếp kiếm!"
Một vệt sáng mầu bạc bay tới chỗ hắn, Lý Ngọc thuận tay tiếp lấy, rồi chém ngang về phía trước một kiếm.
Một kiếm quang hình vòng cung xẹt qua, nhưng hình như cũng không xảy ra cái gì khác.
Chém xong kiếm này, Lý Ngọc mới quay đầu lại, lấy ra một chai đan dược đi tới chỗ ba thiếu nữ, nói :'Há mồm"
Trên ngực áo ba thiếu nữ này đều có ấn ký hình cánh hoa mầu hồng, đây chính là tiêu ký của đệ tử phái Nga My.
Tông môn Chính Đạo măc dù có phạm vi thế lực, nhưng đều có qua lại với nhau bình thường, nên ở đây nhìn thấy đệ tử phái Nga My cũng không có gì lạ.
Ba thiếu nữ nhìn thấy quần áo trên người Lý Ngọc, cũng biết thân phận của hắn là đệ tử Côn Luân, nên ngoan ngoãn hé miệng.
Lý Ngọc trả lại thanh kiếm cho các nàng, lại lấy ra ba viên Giải Độc Đan cực phẩm, đưa vào trong miệng cho các nàng, đan dược vừa vào miệng lập tức hòa tan, trong nháy mắt, hắc khí trên mặt các nàng đã từ từ tan đi, Lý Ngọc lại đút cho các nàng, mỗi người một viên Bồi Nguyên Đan, và Chỉ Huyết Đan nữa. Sau khi liên tiếp ăn vào mấy viên đan dược, mấy vết thương trên người đã khép lại với tốc độ mắt thường nhìn thấy.
Một thiếu nữ nhìn về phía sau, nhỏ giọng hỏi :"Sư huynh, yêu nhân Khôi Lỗi Tông kia..." Lời của nàng chưa dứt, thì một cơn gió mát thổi qua.
Rắc!
Rắc...!
Hơn mười cái cây to khỏe ở trong rừng cây phía trước kia, cùng bị cắt từ một vết cắt bằng phẳng như gương, cao tâm ngang hông, và tên đệ tử Khôi Lỗi Tông đang đứng im không nhúc nhích kia, lúc này bỗng chia làm hai khối thi thể, tất cả cùng đổ xuống mặt đất.
Một kiếm kia đã khiến hắn thân hồn cùng diệt.
Một thiếu nữ ánh mắt tỏa sáng lấp lánh, sợ hãi than :"Sư huynh thật là lợi hại!"
Một thiếu nữ khác thì nhìn Lý Ngọc vài lần, rồi hỏi :"Ngươi là Lý Ngọc sư huynh sao?"
Lý Ngọc bất ngờ :"Các ngươi nhận biết ta?"
Thiếu nữ kia tươi cười đáp :*Đương nhiên! Kỳ Nhân Bảng, thủ lĩnh của đan đạo thi đấu vừa rồi, làm sao mà không biết chứ?"
Xem ra Ngô Thông nói không sai, lực ảnh hưởng của quyển sách kia còn lớn hơn so với tưởng tượng của Lý Ngọc, thậm chí ngay cả đệ tử Nga My cũng còn biết hắn, Lý Ngọc cười cười, nói ra :'Các ngươi vừa mới bị thương, ngồi xuống điều tức trước đi."
Ba thiếu nữ nghe vậy, lập tức nhu nhuận kiếm một khúc cây, ngồi xuống điều tức cơ thể.
Lý Ngọc đi tới vũng bùn bên cạnh, Triệu Long chết rồi nên hai cỗ linh thi cũng mất đi khống chế, đã không còn dị động, nằm im trong vũng bùn, Lý Ngọc đưa tay ra, thân thể của bọn nó nhẹ nhàng bay lên.
Lý Ngọc lại dùng Thủy Cầu Thuật, tẩy đi nước bùn cùng đất cát bám trên người hai vị đệ tử Thục Sơn này, trong lòng có chút hoài cảm.
Biết bao nhiêu đệ tử Chính Đạo, cầu tiên chưa thành, đã vẫn lạc một cách vô tội như thế.
Một lúc sau, hắn đi tới chỗ thi thể đã bị cắt làm đôi của tên đệ tử Khôi Lỗi Tông kia, trong lòng không có cảm giác gì.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn giết người, mà loại người đáng chết như tên này, Lý Ngọc cũng không có bất kỳ lòng trắc ẩn nào đối với bọn họ.
Trên thi thể của Triệu Long, Lý Ngọc tìm thấy mấy bình đan dược, hắn lôi ra nhìn kỹ thì thấy chỉ là một ít Chỉ Huyết Đan, và Hồi Khí Đan, mà trên đan dược chỉ có hai đạo đan văn, khiến một Luyện Đan Sư như hắn nhìn thấy liền lắc đầu ghét bỏ, ném qua một bên.
Loại đan dược bỏ đi này, cho chó cũng không thèm ăn.
Nhưng mà nghĩ đến trình độ luyện đan của Ma Đạo thì có đan văn đã là không tệ rồi, không thể giống như đệ tử Côn Luân có thể tự do chọn lựa phẩm chất, hắn cũng chẳng thèm chửi thề nữa.
Ngoài mấy bình đan dược nát ra, thì trên người hắn còn mấy lá phù lục cấp thấp, Lý Ngọc cũng chẳng cần dùng đến , nhưng vẫn thu lại, bán đi cũng được ít linh tệ.
Sau đó hắn tìm rất lâu cũng chỉ thấy được một cái lục lạc chuông dùng để không chế linh thi, một quyển sách, hình như là công pháp Ma Đạo, Lý Ngọc quăng vào trong nhẫn trữ vật rồi chẳng còn gì nữa.
"Đồ nghèo!"
Lý Ngọc lầu bâu mắng một câu, rồi chém đầu của gã xuống, cất vào trong hộp gỗ, rồi để qua một bên, đây là mang về tông môn bàn giao nhiệm vụ, còn thi thể dư lại, hắn quăng cho một mồi lửa thiêu hết, để tránh nhìn buồn nôn.
Lý Ngọc trở vê chỗ ba thiếu nữ phái Nga My kia, nhìn thấy khí sắc các nàng đã tốt hơn nhiều.
Đương nhiên, hiệu quả này là do đan dược của hắn mang lại đấy.
Một thiếu nữ đứng lên, dịu dàng thi lễ một cái với Lý Ngọc, nói ra :" Đa tạ sư huynh cứu giúp, không thì e là chúng ta đã...
Lý Ngọc cười cười, nói ra :” Sư muội không cần phải khách khí, đệ tử Đạo Môn đều là người một nhà, theo lý thì ra cửa cũng nên giúp đỡ lẫn nhau.
Cùng các nàng trò chuyện một lát, Lý Ngọc biết được, các nàng là ba chị em ruột, theo thứ tự tên là Triệu Phán Nhi, Triệu Liên Nhi và Triệu Hinh Nhi, là đệ tử phái Nga My xuống núi rèn luyện, nghe nói nơi này có Cương Thi làm loạn, nên định đến đây xử lý, không ngờ đây lại là bẫy rập của tên đệ tử Khôi Lỗi Tông kia.
Lý Ngọc nói :'Những tên đệ tử Ma Đạo này đều âm hiểm xảo trá, thủ đoạn sắc bén, với tu vi của các ngươi thì vẫn là nên ở lại tông môn tu hành vẫn tốt hơn, chờ đến Trúc Cơ Kỳ rồi xuống núi rèn luyện lần nữa cũng chưa muộn."
Triệu Phán Nhi ngượng ngùng nói :"Đa tạ sư huynh nhắc nhở! Chúng ta sẽ lập tức trở về tông môn."
Lúc này một thiếu nữ khác bên cạnh nàng nhìn Lý Ngọc rồi mở to mắt nói ra :"Không nghĩ tới Lý sư huynh không chỉ là Luyện Đan Sư, mà tu vi cũng cao như vậy, những người kia còn nói Lý sư huynh ngoại trừ đẹp trai và luyện đan ra thì không còn ưu điểm gì khác..."
Một thiếu nữ khác hai tay chống nạnh, không cam lòng nói tiếp :"Bọn họ chính là ghen ghét, sau này ta xem còn ai dám nói như vậy...'