Chương 62 : Đến nhà cảm ơn
Chương 62 : Đến nhà cảm ơnChương 62 : Đến nhà cảm ơn
Sau khi xử lý xong chuyện chỗ này, Lý Ngọc đích thân đưa các nàng xuống núi.
Ba tỷ muội phái Nga My này nhìn cực kỳ giống nhau, cơ bản không thể phân biệt được ai là ai, các nàng thịnh tình mời nên Lý Ngọc cùng các nàng tới tửu lâu ở Thông Châu Thành ăn một bữa cơm thân mật, trong bữa cơm tám chuyện biết được các nàng tu hành từ bé tại Nga My động thiên, chưa tới thế tục bao giờ, lần này xuống núi rèn luyện cũng là do các nàng tự trốn đi, không ngờ vừa xuống núi lần đầu tiên đã cảm nhận được sự hung hiểm của Tu Tiên Giới.
Sau khi ăn cơm xong, Lý Ngọc và các nàng tạm biệt, hắn cũng trở về Côn Luân luôn.
Và cũng mang theo hai cỗ linh thi kia trở về.
Mặc kệ thế nào thì bọn họ cũng đều từng là đệ tử Thục Sơn, nên giao thi thể họ cho phái Thục Sơn xử lý là tốt nhất.
Không có lệnh bài vào cửa nên hắn để hai cỗ linh thi ở một chỗ sơn mạch bên ngoài Côn Luân động thiên, rôi chính mình vê tông môn trước, đi tới Thiên Trụ Phong.
Lý Ngọc đi vào trong chủ điện Thiên Trụ Phong, ở đây có khá nhiều đệ tử đang trả nhiệm vụ.
Bọn họ đem một ít linh thảo, linh dược, huyết dịch, da lông của Yêu thú giao cho trưởng lão chấp sự, và đổi lấy linh tệ định mức.
Hắn đặt hộp gỗ lên mặt quầy.
Vị lão giả chấp sự kia tưởng trong hộp là linh dược, linh thảo gì đó, nên tiện tay mở ra, thấy trong đó là đầu người thì bị dọa cho giật mình hoảng sợ.
Mấy đệ tử xếp hàng chuẩn bị trả nhiệm vụ phía sau Lý Ngọc, cũng bị dọa cho lùi về phía sau mấy bước, khi nhìn thấy cái đầu người chết không nhắm mắt kia.
'Aaa, đây là cái gì!"
“Nhìn khá quen...'
"Đây hình như là một vị đệ tử Ma Đạo bị tông môn truy nã."
"Ta nhận ra hắn, hắn là Triệu Long, là đệ tử Khôi Lỗi Tông của Ma Đạo, cái lệnh truy nã hắn đã treo trên bảng rất lâu rôi, có mấy vị đệ tử trong tông môn đều bị hắn giết..."
"Tên này có tu vi Luyện Khí tâng bảy, bên người còn có hai cái linh thi Luyện Khí tâng sáu, có gặp Luyện Khí tầng chín cũng có thể đánh một trận, là ai đã giết hắn vậy? Chẳng lẽ là sư huynh Trúc Cơ kỳ nào?”"...
Cái đầu này của Triệu Long đã tạo nên một hồi sóng to gió lớn trong hàng đệ tử Côn Luân.
Gã đã bị tông môn truy nã trong thời gian dài, mà mãi vẫn chưa bị đánh chết, một phần vì đa số đệ tử Ma Đạo đều chú ý cẩn thận, hành tung bất định, rất khó tìm được tung tích, còn phần khác là do thực lực của bản thân gã cũng rất mạnh, bên người còn có linh thi trợ giúp, trừ khi là cường giả Trúc Cơ Kỳ, không thì không có cách nào tóm được hắn.
Mà nhìn bóng lưng của người phía trước này thì vẫn còn rất trẻ, lại có thực lực để chém giết Triệu Long.
Có người không nhịn được tiến lên phía trước ngó một cái, rồi thấy được được khuôn mặt của người kia.
Người đó nhìn phong thần tuấn lãng, cực kỳ đẹp trai, mà khuôn mặt xuất sắc đó không lẫn vào đâu được, vị đệ tử kia nhìn một cái là nhận ra hắn ngay, đúng là thanh mai trúc mã của Khương sư muội, giải nhất thi đấu đan đạo học đồ, vua cơm mềm nổi tiếng Côn Luân, nhân vật phong vân trong thời gian này của môn phái, Lý Ngọc.
Nếu như nói là Lý Ngọc, vậy thì nó lại hợp lý.
Mặc dù tu vi của hắn hơi thấp, nhưng chẳng ai hoài nghi chuyện hắn có thể đánh chết Triệu Long, phái Côn Luân ai mà không biết, Khương sư muội là người đứng đăng sau Lý Ngọc chứ.
Nàng tùy tiện cho hắn mấy tấm phù lục cấp cao, đừng nói là Triệu Long Luyện Khí Kỳ tâng bảy, cho dù đệ tử Trúc Cơ Kỳ của Ma Đạo thì cũng chỉ có đến mà không có vê.
Đầu của Triệu Long trị giá một vạn linh tệ, tương đương với mười viên Thông Mạch Đan, nên không ít đệ tử nằm mơ cũng muốn có.
Nhưng cho dù Lý Ngọc nhận được ban thưởng phong phú như vậy, mọi người cũng không có một chút hâm mộ nào.
Yêu nhân Khôi Lỗi Tông này đã từng sát hại mấy vị đồng môn Côn Luân, lần này Lý Ngọc chém giết gã, cũng coi như giúp bọn họ báo huyết hải thâm cừu, các đệ tử Côn Luân ở đây đều vỗ tay khen hay. ....
Tử Vân Phong.
Lý Ngọc Hồi Tông đã ba ngày, sau khi giao đầu đệ tử Khôi Lỗi tông cho tông môn, hôm đó hắn liền nhận được ban thưởng là mười viên Thông Mạch Đan.
Mặc dù dạo này tình hình Thông Mạch Đan ở trong tông môn khá căng thẳng, nhưng Côn Luân vẫn là môn phái lớn của Chính Đạo, rất là coi trọng danh dự của tông môn, sẽ không có chuyện khất nợ việc ban thưởng cho đệ tử đã hoàn thành nhiệm vụ, mà trong các nhiệm vụ tông môn đã ban bố, thì Thông Mạch Đan cũng chính là ưu tiên số một.
Thậm chí, mức độ ưu tiên của nó còn hơn một bậc so với việc phát cho đám đệ tử thiên tài kia.
Mười viên Thông Mạch Đan giúp cho Lý Ngọc thuận lợi thăng lên Luyện Khí tâng bốn của ba cái linh mạch còn lại.
Liên quan đến chuyện linh thi là đệ tử của phái Thục Sơn, hắn cũng đã báo cáo lên, tông môn chắc cũng đã truyền tin cho bên Thục Sơn rồi.
Còn phía yêu nữ thì tạm thời chưa có tin tức của các đệ tử Ma Đạo khác, Lý Ngọc cũng chỉ biết ở đây mà chờ đợi.
Bên trong biệt viện, Lý Ngọc và Chu Tử Tuyền đang cãi nhau vì vụ đặt tên cho tiểu Bạch Hổ.
Lý Ngọc muốn gọi nó là "Cục Bông" (1). cũng chính là tên của con mèo trước kia hắn nuôi.
Chu Tử Tuyền thì đặt tên cho nó là "Linh Nhi”, nàng cảm thấy cái tên này rất hay, mà còn hợp với khí chất của tiểu Bạch Hổ nữa.
Hai người không ai chịu nhường ai, cũng không thuyết phục được nhau, cuối cùng đành phải thỏa thuận cho tiểu Bạch Hổ tự mình lựa chọn.
Lý Ngọc và Chu Tử Tuyền cùng đi ra cách tiểu Bạch Hổ ba trượng. Sau đó hắn cúi người xuống, giang hai tay ra rồi ra hiệu với nó :"Cục Bông, tới đây nào!"
Chu Tử Tuyền cũng làm ra động tác y như Lý Ngọc, dịu dàng gọi :"Linh Nhi, nhảy lên ngực tỷ tỷ nào!"
Một lúc sau, Lý Ngọc nhìn tiểu Bạch Hổ đang làm nũng trên ngực Chu Tử Tuyền, bất đắc dĩ nói :"Thôi được rồi, từ nay gọi ngươi là Linh Nhi vậy." "keng, keng, kengl"
Hai người đang nói chuyện phiếm trong sân thì nghe thấy âm thanh của chiếc chuông nhỏ treo ở ngoài cổng biệt viện vang lên ba tiếng, điều này cũng có nghĩa là có người đến thăm hỏi.
Lý Ngọc mở cửa đi ra bên ngoài, nhìn thấy ba thiếu nữ đang đứng bên ngoài trận pháp kia cũng bất ngờ một chút, sau đó mới hỏi :"Sao các ngươi lại tới đây?"
Đứng chờ ở đó chính là ba tỷ muội ở phái Nga My kia.
"Hì hì, Lý sư huynh, chúng ta lại gặp mặt rồi!"
"Lần này chúng ta tới đây là để đặc biệt cảm tạ ân cứu mạng của sư huynh đấy!"
"Sư tỷ, may đem quà tặng cho Lý sư huynh tới đây!"...
Ba thiếu nữ nói líu lo liên tục, phía sau ba nàng còn có một cô gái tóc dài đang chậm rãi bước tới, mỉm cười với Lý Ngọc rồi nói :”Ta đã nghe ba vị sư muội kể lại, nếu không phải sư đệ xuất thủ tương trợ, thì các nàng đã gặp chuyện không may, đây là một phần lễ vật nho nhỏ, kính xin sư đệ nhận lấy!"
Cô gái có mái tóc xanh mượt như thác nước, tóc dài đến eo, trên đầu có một búi tóc nhỏ cắm một cây trâm, môi hồng răng trắng, dung mạo mỹ lệ, dáng người cao gầy, Lý Ngọc vừa nhìn thấy nàng lại có cảm giác quen quen.
Hắn rất nhanh đã nhớ lại, mình đã từng nhìn thấy bức họa của nàng trên cuốn sách kia của Ngô Thông.
Cô gái này là một trong các thiên kiêu của phái Nga My, cơ mà tên là gì thì Lý Ngọc không nhớ, lúc ấy hắn chỉ lo xem mặt với ngắm chân chứ căn bản không nhìn tên các nàng.
Lúc này cô gái đưa tay ra, lời nói vừa dứt thì trên bàn tay nàng có ánh sáng lóe lên, sau đó thì trên tay nàng đã có một bộ tiên y.
Nàng mỉm cười giới thiệu :"Đây là một bộ tiên y cấp hai, mời Lý sư đệ nhận lấy!"
Tiên Y của phái Nga My vô cùng nổi danh trong Tu Tiên Giới, cũng giống như Đan Dược của phái Côn Luân, Pháp Khí của phái Thanh Thành, Phù Lục của phái Mao Sơn... Loại Tiên Y này không chỉ có thể chủ động thu nạp linh khí, khiến tốc độ hồi phục pháp lực của tu sĩ nhanh hơn, mà nó còn có công năng phòng ngự nhất định.
Ví dụ như món Tiên Y cấp hai này, nó có thể chống đỡ được công kích của tu sĩ Trúc Cơ Kỳ bình thường trong một thời gian, là một phần lễ vật quý giá.
Lý Ngọc cũng không nhận lấy luôn, mà khách khí nói :'Ma Đạo yêu nhân giết hại đệ tử Chính Phái của chúng ta, ai ai cũng có thể giết chúng, phần lễ vật này ta không thể nhận được."
Cô gái lại cười cười, nói tiếp :"Ba vị sư muội đều là đệ tử bảo bối của sư tôn ta, không thể chấp nhận được chút xíu tổn thương nào, các nàng lén trốn xuống núi, suýt nữa thì gây đại họa, may mắn có sư đệ ra tay cứu giúp mới có thể bình an, đây là một chút tấm lòng của phái Nga My chúng ta, sư đệ tuyệt đối không được từ chối."
Nàng cũng đã nói đến mức này, Lý Ngọc còn từ chối nữa thì lại thành không lễ phép.
Thêm nữa, hắn cũng vốn chỉ là giả vờ từ chối, nên bèn đưa hai tay ra nhận lấy Tiên Y, ngượng ngùng nói :'vậy. . xin cảm ơn sư tỷ!"
Cô gái nhìn về phía ba thiếu nữ, dặn dò :"Phán Nhi! Các ngươi ở chỗ này của Lý sư đệ chơi một lát, ta đi gặp một người bạn, lúc sau sẽ quay lại đây đón các ngươi."
Rồi nàng quay lại gật đầu với Lý Ngọc, sau đó liền phi thân rời đi, bay về phía một tòa núi treo ngược. Lý Ngọc mời ba thiếu nữ đi vào biệt viện, các nàng vừa vào bên trong thì lập tức bị một bóng trắng thu hút.
"0a, con mèo nhỏ thật đáng yêu!"
Ba thiếu nữ chạy tới chỗ Chu Tử Tuyền đang ôm tiểu Bạch Hổ trong ngực, không khách khí thò tay ra vuốt vuốt bộ lông mềm mại kia, Con gái vốn đã không có tính chống cự nào đối với những vật đáng yêu, nên một lúc sau các nàng đã vây quanh Linh Nhi chơi quên trời đất, quên luôn cả chủ nhà Lý Ngọc.
Chu Tử Tuyền đi tới bên cạnh hắn, nhỏ giọng hỏi :"“Đây là..."
Lý Ngọc giải thích :"Đây là các sư muội của phái Nga My, lúc ta ra ngoài làm nhiệm vụ, đã ngẫu nhiên cứu các nàng một lần."
Trong ba thiếu nữ, thì Triệu Phán Nhi là người thành thục ổn trọng nhất, đã đem sự chú ý từ trên người tiểu Bạch Hổ dời đi, quay sang cười với Chu Tử Tuyền :"Lý sư huynh, vị sư tỷ này thật xinh đẹp, đây là đạo lữ song tu của sư huynh sao?"
Chu Tử Tuyền đỏ hết cả mặt, vội vàng nói :"Còn, còn không phải..."
Tình hữu nghĩ của con gái được thiết lập rất nhanh chóng, chỉ một lát mà Chu Tử Tuyền và ba thiếu nữ đã trở nên thân thiết, tổ hợp bốn người phụ nữ và một con cọp cái liên tục nói chuyện, khiến Lý Ngọc nhức hết cả đầu, vội vàng vác một cái ghế nhỏ đi ra bên ngoài, hóng mấy ông lão hàng xóm đánh mạt chược.
Hắn tranh thủ lôi quyển sách nhỏ ra tìm kiếm, quả nhiên đã nhìn thấy bức họa của nàng trên một trang sách.
Bạch Thanh Ảnh, nữ, hai mươi mốt tuổi, một trong Nga My Tứ Mỹ, tu hành cùng một lúc ba loại linh mạch Thủy, Hỏa, Mộc, am hiểu Lôi pháp, Phong độn, Luyện Đan Sư nhất phẩm, là bạn tương giao tâ đầu ý hợp của Tần Khả Nhân - một trong Côn Luân Thất Tử.
"Cục Bông" (1) : thực ra nguyên gốc của nó là "đ]-" có nghĩa là hình tròn, viên, nắm, cục... cơ. Nhưng vì là đặt tên cho mèo cưng có bộ lông xù, nên mình để là "Cục Bông" cho dễ hình dung.