Yêu Nữ Dừng Tay ( Dịch Full)

Chương 65 - Chương 65: Thí Luyện Ảo Cảnh

Chương 65: Thí Luyện Ảo cảnh Chương 65: Thí Luyện Ảo cảnhChương 65: Thí Luyện Ảo cảnh

Xem trên quyển «Minh Thổ Quyết» kia, hoàn toàn trái ngược lại với bức vẽ kinh mạch, trong lòng Lý Ngọc không ngừng cảm thấy kỳ lạ.

Trước đó chưa có ai từng nói với hắn, Linh Mạch còn có thể luyện ngược lại như thế, hắn có một suy nghĩ to gan là, nếu như cùng lúc trùng kích huyệt vị từ hai đầu Linh Mạch, thì chẳng mấy chốc bọn chúng sẽ gặp nhau ở điểm giữa, thế chẳng phải là giảm thời gian tu hành đi một nửa sao?

Đương nhiên là hắn chỉ nghĩ thế, chứ cũng không dám đi thử.

Hắn cũng chẳng phải người ngu, chuyện có thể nhìn ra dễ dàng thế này mà không có ai dám đi làm, nhất định là có lý do của nó.

Lúc mới bắt đầu tu hành, Tôn trưởng lão đã từng dặn dò bọn họ qua, phải tu hành chính xác theo bức vẽ kinh mạch trên công pháp từng li từng tí, nếu như luyện sai sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, chết bất đắc kỳ tử tại chỗ.

Như thế có nghĩa là, một cái linh mạch có thể luyện từ dưới lên, hoặc từ trên xuống đều được, nhưng không thể luyện cùng một lúc.

Lý Ngọc suy đoán, pháp lực được tu luyện xuôi ra từ linh mạch và luyện ngược lại, hẳn là có chỗ khác nhau.

Ngoài thứ tự trùng kích huyệt vị, công pháp của Chính Ma hai đạo cũng có khác biệt rất lớn.

Đệ tử Chính Đạo tu hành công pháp Thổ thuộc tính, bình thường sẽ chọn phương hướng nghề nghiệp như bồi dưỡng linh dược, khai thác khoáng thạch, còn bên Ma Đạo thì chẳng khác gì âm phủ, người tu hành công pháp Thổ thuộc tính chủ yếu dùng để luyện thi...

Vì thế, rốt cục thì ai là tiên đạo chính thống, ai là tà ma ngoại đạo, cũng dễ nói hơn rồi.

Lý Ngọc cất «Minh Thổ Quyết» đi, để Linh Nhi chơi cùng Chu Tử Tuyền, rồi đi ra khỏi nha, tiến tới Thiên Tru Phong lần nữa.

Mãi mà không có tin tức từ phía bên yêu nữ, hắn cũng không thể ở nhà ngồi chờ như thế.

Sẵn đang rảnh rỗi nên Lý Ngọc tới đây xem nhiệm vụ, xem có cái nào phù hợp với hắn không.

Trên màn nước to lớn được gắn trên tường kia, từng sóng nước lưu chuyển, các loại nhiệm vụ được ban bố rất nhiều.

Có một số nhiệm vụ là của tông môn phát ra, cũng có một số nhiệm vụ là của cá nhân phát ra, đủ loại nhiệm vụ khiến Lý Ngọc nhìn hoa cả mắt.

Những nhiệm vụ kiếm linh tệ thì hắn chỉ nhìn lướt qua một lần rồi bỏ qua, chỉ chú ý đến những nhiệm vụ có ban thưởng Thông Mạch Đan, nhưng loại nhiệm vụ này thì lại quá ít, mà hầu như đều là đánh chết Ma Đạo Yêu nhân, trừ khi thật sự biết rõ hành tung cũng như vị trí chính xác của bọn hắn, không thì không thể nhận nhiệm vụ đó được.

Thực ra phương pháp tăng lên tu vi nhanh nhất vẫn là trực tiếp hấp thu Linh Dược, nhưng loại Linh Dược cấp bậc đó thì đều dùng để luyện đan, tông môn cũng chỉ thu vào chứ không bán ra, trừ khi chính hắn đi tìm, mà như vậy thì lại tốn thời gian, phí sức lực, mà chưa chắc đã tìm được nữa, còn không bằng nhận nhiệm vụ kiếm Thông Mạch Đan.

Lý Ngọc đang định quay về thì đột nhiên bị ai đó vỗ vai.

Hắn quay lại nhìn thì thấy người đó là Ngô Thông. Ngô Thông nhìn hắn, cười nói :“Là ngươi à Lý Ngọc! Đã lâu không gặp, ngươi cũng tới đây nhận nhiệm vụ sao?”

Lý Ngọc không đáp mà hỏi lại hắn :"Ngươi cũng thế? Ngươi cũng đâu thiếu Linh Tệ?"

Hắn có hơi bất ngờ, vì với đầu óc buôn bán của Ngô Thông thì chắc là hắn sẽ không thiếu linh tệ, vốn không cần phải làm nhiệm vụ kiếm tiền.

Ngô Thông cười cười, đáp :"Đương nhiên ta không phải, nơi này tụ tập nhiều đệ tử nhất ở trong tông môn, cũng chính là nơi tình báo lưu thông nhanh nhất, ta ở đây sưu tập tin tức, còn ngươi? Ngươi so với ta còn giầu hơn, còn tới đây làm gì?"

Lý Ngọc nói :"Không phải thiếu linh tệ, mà chỉ xem có nhiệm vụ nào mà có ban thưởng trực tiếp Thông Mạch Đan thôi."

Ngô Thông thường xuyên đến nơi này nên vô cùng quen thuộc đối với nhiệm vụ tông môn hơn so với Lý Ngọc, nói ra :“nhiệm vụ ban thưởng Thông Mạch Đan, cũng chỉ có mấy cái đánh chết đám đệ tử Ma Đạo kia..."

Nói xong, hắn lại lắc đầu :"Nhưng mà mấy người trong Ma Đạo kia đều hành tung bí ẩn, muốn tìm thấy bọn họ cũng chỉ có thể dựa vào vận khí..."

Ngô Thông đang nói thì chợt nhớ đến một chuyện, quay sang nhìn Lý Ngọc, hỏi hắn :"Nhắc đến ban thưởng Thông Mạch Đan, nếu như ngươi có lòng tin với thực lực của mình thì có thể đi xông thí luyện ảo cảnh, chỉ cần ngươi có thể vào được mười thứ hạng đầu, thì mỗi lần tiến cấp vượt một người trong đó, đều có ban thưởng mười viên Thông Mạch Đan..."

Lý Ngọc nghi ngờ hỏi :"Thí luyện ảo cảnh? mười viên Thông Mạch Đan? Đây là nhiệm vụ gì?"

Ngô Thông giải thích :"Thí Luyện ảo cảnh cũng không phải là nhiệm vụ, nên tất nhiên không có ghi trên bảng nhiệm vụ này, ngươi không biết cũng không lạ, dưới tình huống bình thường thì phải tới Luyện Khí tâng chín mới có năng lực thông qua thí luyện ảo cảnh, nhưng mà ngươi tu nhiều linh mạch như vậy, pháp lực thâm hậu không thua kém gì Luyện KHí tầng chín, nên có thể thử xông một lần xem sao..."

Mười lăm phút sau.

Thông Thiên Phong.

Có hai bóng người từ trên trời giáng xuống, rơi trên đỉnh Thông Thiên Phong, Ngô Thông cười với Lý Ngọc, nói ra :"Nơi này chính là chỗ thí luyện ảo cảnh."

Lý Ngọc nhìn thấy từng vị đệ tử Côn Luân ra ra vào vào từ đỉnh điện, Ngô Thông nói không sai, đệ tử tới nơi này tham gia thí luyện đều là đệ tử Luyện Khí tầng tám trở lên, đa số là tâng chín.

Người tới nơi này đều mặc thường phục chứ không mặc chế phục đệ tử có tác dụng ngăn cản ba động pháp lực, nên Lý Ngọc đều có thể cảm nhận được rõ ràng thực lực của bọn họ.

Liên quan tới thí luyện ảo cảnh, vừa rồi Ngô Thông cũng đã giải thích cặn kẽ cho hắn.

Các môn phái lớn giống như Côn Luân này rất coi trọng việc bồi dưỡng đệ tử cấp thấp, bất kể là luyện đan sư hay đệ tử bình thường, đều có các loại cuộc thi mà ban thưởng thì rất là phong phú, dùng để khích lệ đệ tử trong môn phái.

Thí luyện ảo cảnh chính là một trong số đó, nó cũng đã có hàng ngàn năm lịch sử.

Mục đích ban đầu mà tông môn thiết lập thí luyện ảo cảnh này là để khích lệ đệ tử Luyện Khí Kỳ tu hành, chỉ cần vào được mười thứ hạng đầu là đã có thể nhận được ban thưởng phong phú như Thông Mạch Đan, những đệ tử Luyện Khí Kỳ tâng bảy, tâng tám, chỉ cần cố gắng xông vào top mười là có thể mượn nhờ ban thưởng, để nâng tu vi lên Luyện Khí kỳ tâng tám, tầng chín, thậm chí là Luyện Khí Kỳ viên mãn, nên đối với việc tham gia thí luyện vô cùng tích cực.

Mục đích ban đầu của tông môn rất tốt, chỉ là sau đó tình huống thực tế của thí luyện lại chệch đi theo hướng khác, không như ước nguyện ban đầu.

Thí Luyện ảo cảnh lúc đầu tạo ra, là có thiết trí dành cho đệ tử Luyện Khí Kỳ tầng bảy, tầng tám, chỉ hạn chế đối với đệ tử có tu vi từ Trúc Cơ Kỳ trở lên, còn tâng chín thì cũng không hạn chế.

Có thể vào top một trăm thứ hạng đầu của bảng thí luyện, là có thể lưu lại tên của mình trên bảng danh sách thí luyện, vào được top mười thì càng được tông môn chú mục, lưu danh trên bàng hơn vài chục năm, thậm chí vài trăm năm, chuyện nổi danh kiểu này vô tình trở thành sự kiện có sức thu hút rất lớn, đối với những đệ tử Luyện Khí kỳ tâng chín.

Sau đó thì càng ngày càng có nhiều đệ tử Luyện Khí Kỳ tâng chín đến tham gia thí luyện, khiến top một trăm của bảng thí luyện không còn chỗ cho các đệ tử Luyện Khí kỳ tâng bảy, tầng tám nữa.

Gần một ngàn năm qua, sớm đã không còn ai nhớ được mục đích ban đầu của thiết trí thí luyện ảo cảnh nữa, mà thí luyện bảng cũng đã trở thành khu vực giao tranh của các đệ tử Luyện Khí Kỳ, cái gì thiên kiêu, thiên tài người khác nói không tính, nhưng nếu có bản lĩnh tự mình xông được vào thí luyện bảng một lần, có thể lưu danh trên bảng, thì mới có thể được tất cả mọi người tán đồng.

Kết quả chính là, các thiên kiêu của từng thời đại từ ngàn năm nay, nếu muốn lưu danh trên bảng danh sách này, thì đều nhất định sẽ đến vượt thí luyện ảo cảnh, đừng nói là mười thứ hạng đầu, mà cho dù chỉ là xếp hạng thứ chín mươi chín hay một trăm trên bảng, cũng không phải là Luyện Khí Kỳ bình thường nữa, mà là Luyện Khí Kỳ tâng chín đỉnh phong và cũng phải tu hơn một cái linh mạch.

Còn đứng thứ nhất trên thí luyện bảng, tất nhiên chính là danh tiếng đệ nhất thiên kiêu của môn phái trong ngàn năm qua.

Bên ngoài đại điện, trên một tấm bia đá khổng lồ, Lý Ngọc nhìn thấy một cái tên quen thuộc.

Đệ nhất thí luyện bảng.

Tần Khả Nhân.

Lý Ngọc biết rõ vị yêu nữ kia chú ý đặc biệt đến Tần sư tỷ, nhưng hắn cũng chỉ biết được Tần sư tỷ là đệ nhất thiên tài trẻ tuổi nhất của tông môn, chứ không nghĩ tới nàng còn thiên tài đến mức này, lẩm bẩm nói :"Tần sư tỷ lợi hại như vậy sao?"

Ngô Thông nói :"Lại không à, nghe nói trên người Tần sư tỷ có hai cái Thiên Linh Mạch, thiên phú của nàng còn cao hơn so với cả Khương sư muội, phái Côn Luân hơn một ngàn năm qua cũng chỉ có một người như vậy.'

Lý Ngọc thừa nhận là hắn vẫn xem thường vị sư tỷ chỉ hơn hắn có một tuổi này, ở một nơi mà hội tụ vô số thiên tài của tông môn trong một ngàn năm qua, mà nàng vẫn có thể độc chiếm vị trí thứ nhất, đủ để thấy thiên phú của nàng có bao nhiêu khủng bố.

Mà trong lịch sử tông môn còn có các vị tiên bối cũng ngũ mạch đồng tu, nhưng lại không phải là đều đồng tu hết đến vê sau, mà đa số đều chỉ đồng tu đến Kim Đan Kỳ là sẽ chỉ chuyên tâm tu một hoặc hai cái linh mạch, cùng lắm cũng chỉ là ba cái chứ không nhiều hơn, nhưng hắn lại nghe nói vị Tân sư tỷ này sau Kim Đan Kỳ vẫn đang ngũ mạch đồng tu, có nghĩa là thực lực của nàng so với những người cũng tu năm mạch khác là mạnh hơn hẳn.

Ánh mắt của Lý Ngọc lại dời xuống một hàng, nhìn cái tên lạ lẫm trên dó, liền buột miệng hỏi :"Vương Đạo Huyền là ai?" Đứng vị trí thứ hai trên thí luyện bảng là một người tên là Vương Đạo Huyền.

Trên trán Ngô Thông dường như xuất hiện mấy đạo hắc tuyến, hắn thở dài nói :"Thân là đệ tử phái Côn Luân, ngươi lại không biết tên của chưởng giáo chân nhân?"

Lý Ngọc đúng là không biết tên của chưởng giáo phái Côn Luân thật, thường ngày hắn tiếp xúc cũng không đến những người ở cấp độ này, nên cũng không có ai nói cho hắn biết tên của chưởng giáo chân nhân cả.

Ngô Thông nhìn tên trên bảng rồi nói :"Cái kỷ lục này là ở thời điểm mấy trăm năm trước rồi, khi đó chưởng giáo chân nhân vẫn còn đang ở thời điểm Luyện Khí Kỳ đã lập nên, mấy trăm năm qua chưa từng có người đánh vỡ, thẳng đến mười mấy năm trước, Tần sư muội lam xuất thắng lam (1) phá vỡ ghi chép của chính sư tôn mình, trở thành thí luyện bảng đệ nhất nhân."

Ánh mắt của Lý Ngọc tiếp tục dời xuống.

"Vương Đạo Huyền, Trần Thanh Sơn, Bùi Nguyên, Triệu Huyền Chân, Lục Thái Nhất, Hoàng Động Nguyên, ...'

Ngoại trừ Triệu Huyền Chân chính là sư tôn của Khương Ly, thì Vương Đạo Huyền là người thứ hai Lý Ngọc biết tới nữa, còn lại thì hắn chẳng biết là ai cả, thậm chí còn chưa nghe qua tên, chắc là thiên kiêu từ thời viễn cổ của tông môn, trong số đó có lẽ có người còn đã qua đời, nhưng tên của họ vẫn vĩnh viễn được khắc trên tấm bia này, đại biểu cho vinh quang, truyền thuyết của bọn họ.

Theo ánh mắt hạ xuống, tại vị trí cuối cùng nhất, Lý Ngọc phát hiện một cái tên nữa.

Thứ mười thí luyện bảng.

Lục Hành Chu.

Trong đầu Lý Ngọc xuất hiện lại hình ảnh ở Bạch Vân Quán, là người thanh niên có dung mạo bình thường đứng bên cạnh Hứa sư tỷ kia.

Cũng chính vì tên đó mà thiếu chút nữa Lý Ngọc không vào được Côn Luân.

Trong lòng Lý Ngọc hơi bất ngờ, quay sang hỏi Ngô Thông :"thiên phú của Lục Hành Chu có tốt không?”

Ngô Thông nhìn đến cái tên này, không nhịn được mà biểu lộ sự khinh thường ra mặt, nhỏ giọng nói :"Tốt cái rắm ấy, trừ hắn ra thì mười thứ hạng đầu của thí luyện bảng đều là thiên tài trăm năm có một của tông môn, thiên kiêu thật sự mấy trăm năm có một, tất cả đều là ngũ mạch đồng tu, hắn chỉ là một tên tu ba cái linh mạch, vôn chẳng thể nào vào được thí luyện bảng, nhưng vì muốn thể diện, lúc hắn ở Luyện Khí Kỳ đỉnh phong, đã để cho vị tổ sư Nguyên Anh Kỳ không ngừng áp chế tu vi giúp hắn, chính là không lên Trúc Cơ, mà dùng thời gian ba năm, cưỡng ép tiến nhập hạng mười thí luyện bảng, để lưu tên trên bia đá này..."

Lý Ngọc nghe kể lại thì những vị thiên kiêu khác vượt thí luyện ảo cảnh đều là thuận tay làm.

Còn Lục Hành Chu thì lại là cố ý cày bảng, bản thân cũng không có thực lực vào được mười thứ hạng đầu, với tài nguyên hắn có thẻ hưởng thụ thì Trúc Cơ sớm hay muộn hai năm cũng không có gì khác biệt, còn không bằng nghĩ biện pháp lưu danh trên thí luyện bảng.

Mấy chục, mấy trăm năm sau, ngoại trừ Tần Khả Nhân thì Côn Luân Thất Tử thời này của bọn họ e rằng đã sớm không còn ai nhắc tới, nhưng chỉ cần có người đến tham gia thí luyện là có thể nhìn thấy cái tên Lục Hành Chu của hắn.

Ngô Thông nhìn cái tên kia, lắc đầu nói :"Cái tên đó nằm ở chỗ này, quả thực là sỉ nhục của thí luyện bảng, Lý Ngọc à, ngươi là ngũ mạch đồng tu, chờ ngươi tu hành đến Luyện Khí đỉnh phong, nhất định phải đem cái tên này đá khỏi bảng..."
Bình Luận (0)
Comment