Chương 66: Thí luyện bảng
Chương 66: Thí luyện bảngChương 66: Thí luyện bảng
Thông Thiên Phong.
Lý Ngọc cùng Ngô Thông đi vào tòa đại điện này, bên trong đại điện còn có hơn mười người nữa, đều là đệ tử Luyện Khí Kỳ tâng tám, tầng chín, trong đó có có vài người có ba động pháp lực vượt hơn chín tầng, rõ ràng là tu nhiều hơn một cái linh mạch.
Bọn họ đến tham gia thí luyện, cũng không hoàn toàn là muốn lưu danh sử sách, mà trong thí luyện ảo ảnh sẽ không bị thương thật sự, nên nó chính là sân luyện tập thực chiến tốt nhất, trải nghiệm một chút tình cảnh nguy hiểm sớm một chút, thì đến lúc gặp phải trong thực tế, cũng sẽ không bị kinh hãi đến luống cuống chân tay.
"Bên này!"
Ngô Thông dẫn theo Lý Ngọc đi về hướng một căn phòng trong đại điện, vừa đi vừa nói chuyện :"Tham gia thí luyện ảo cảnh cũng không phải miễn phí, mỗi lần vượt ải yêu cầu một trăm linh tệ, hơi đắt một chút, nhưng đối với ngươi thì cũng không tính là gì..."
Lúc đi qua vách tường có màn nước pháp thuật, Lý Ngọc hơi dừng lại một chút, màn nước này cũng giống với màn nước công bố bảng nhiệm vụ trên vách tường của Thiên Trụ Phong, phía trên đó có rất nhiều chữ viết, Lý Ngọc nhìn lướt qua, phát hiện ra một số cái tên ở trên này.
Phía trước có chữ cỡ lớn nhất, đó là nơi ghi mười cái tên của top mười trên thí luyện bảng, phía sau đó là chi chít những cái tên khác, được viết bằng cỡ chữ bé hơn, khoảng một trăm cái tên nữa.
Ngô Thông giải thích với hắn :"Đây là thí luyện bảng, những người dùng thời gian ngắn nhất thông qua thí luyện, đồng thời xếp hạng trước một trặm sẽ được hiện tên trên bảng này, nhưng mà mấy trăm năm qua, biết bao nhiêu thiên kiêu đã từng tham gia qua, càng về sau thì muốn gia nhập vào một trăm thứ hạng đầu lại càng khó, dưới tình huống bình thường thì tám đến mười năm, cái bảng danh sách này cũng không có gì thay đổi..."
Lý Ngọc dừng chân một lúc ở đây, thấy được tên của Hứa Khuynh Tâm ở vị trí thứ bảy mươi hai trên bảng xếp hạng này.
Những người còn lại, hắn chẳng biết một ai nữa.
Ngô Thông dường như hiểu được hắn đang nghĩ gì, cười nói :°Đừng nhìn nữa, tên phía trên này đa phần đều là thiên kiêu trong lịch sử của tông môn, có thể là Kim Đan trưởng lão, hoặc tổ sư Nguyên Anh bây giờ, nghe nói còn có cả lão tổ Hóa Thần Kỳ nữa, chắc chắn ngươi không biết họ đâu."
Có một "Bách Sự Thông ở bên cạnh, đúng là làm gì cũng thuận tiện.
Ngô Thông dẫn hắn tới cửa một căn phòng, chỉ vào đó và nói :"Giao một trăm linh tệ cho người bên trong, rồi có thể tự trải nghiệm thí luyện ảo cảnh, ngươi tự đi đi, ta vê Thiên Trụ Phong đây."
Lý Ngọc tạm biệt Ngô Thông rồi đi vào trong gian phòng này.
Trong gian phòng, có một cái bàn bằng bạch ngọc, sau bàn là một lão giả đang ngồi, Lý Ngọc cảm nhận được linh áp của Trúc Cơ hậu kỳ từ trên người lão.
Lão giả vốn đang ngồi đọc sách, thấy hắn đi vào thì ngẩng đầu lên nhìn một cái, rồi lộ ra ánh mắt nghi hoặc, vì lão lại không thể nhìn thấu được tu vi của người trẻ tuổi này, vì cho dù là có mặc chế phục dành cho đệ tử của tông môn, thì vẫn có thể có linh áp tiết ra ngoài, chứ không đến mức một tí dao động linh khí nào cũng không có. Nhưng mà rất nhanh, lão đã ý thức được, bộ đồ mà tên đệ tử này đang mặc lại là một bộ Tiên Y, mà cấp bậc ít nhất cũng phải là nhị phẩm, nên tất cả linh khí dao động trên người hắn, đều bị bộ Tiên Y này che hết.
Cũng không biết đây là một tên tiên nhị đại nào đó của tông môn, tới đây trải nghiệm nhân sinh nữa.
Tiên nhị đại ở Côn Luân này nhiều vô kể, ngoại trừ vài người đáng chú ý ra, thì lão giả cũng không cần phải để ý hết, nhìn biểu lộ của Lý Ngọc thì chắc là lần đầu tiên hắn đến nơi này, lão giả hỏi :"Tới vượt thí luyện ảo cảnh lần đầu tiên sao?"
Lý Ngọc gật nhẹ đầu.
Lão giả nói tiếp :"Thí luyện ảo cảnh, một lần một trăm linh tệ."
Lý Ngọc lấy một trăm linh tệ ra, đưa cho vị trưởng lão Trúc Cơ này.
Giá cả một trăm linh tệ một lần này, đối với đệ tử bình thường thì quả thực không rẻ, nhưng có thể tới nơi này vượt ảo cảnh, thì cơ bản đều là đệ tử thiên tài của tông môn, cũng sẽ không thiếu chừng đó linh tệ.
Lão giả nhận linh tệ xong, liên đóng quyển sách có chỉ chít hình vẽ trận pháp trên tay lại, chậm rãi đứng lên, bảo hắn :"Đi theo tai"
Lý Ngọc bước theo lão giả này, đi ra khỏi phòng, tới chỗ một mặt tường phía sau đại điện, trên mặt tường này có treo môt bức vẽ rất lớn, họa quyển này có bề rộng chừng một trượng, dài khoảng ba trượng, phía trên không có gì, chỉ có một vòng xoáy ở giữa đang xoay tròn, Lý Ngọc chỉ mới nhìn thoáng qua đó, mà tâm thần giống như bị bút vào đó.
Lão giả đứng bên cạnh hắn, ném cho Lý Ngọc một cái ngọc bài, lạnh nhạt nói :”thí luyện ảo cảnh không thể sử dụng các loại ngoại vật như đan dược, phù lục, pháp bảo, ... chỉ có thể mượn nhờ pháp lực của chính mình, bộ Tiên Y này của ngươi cần phải thay ra, cầm trong tay ngọc bài này là có thể đi vào trong không gian thí luyện, nhớ mang theo ngọc bài đệ tử của ngươi nữa, không thì sẽ không có cách nào ghi chép được thành tích của ngươi."
Xung quanh hắn cũng có vài đệ tử Luyện Ký tâng tám, tâng chín.
Bọn họ rõ ràng không phải là lần đầu tiên tới đây tham gia thí luyện, nên cũng không có trưởng lão cùng đi bên cạnh, chỉ câm ngọc bài trong tay rồi đi vào rong vòng xoáy đó của họa quyển, thân ảnh liên lập tức xuyên qua đó, rồi biến mất.
Rõ ràng, họa quyển này cũng là một kiện pháp bảo thần kỳ.
Lý Ngọc thay bộ Tiên Y ra, mặc một bộ quần áo bình thường vào, câm ngọc bài đệ tử trong tay , dựa theo lời lão giả kia nói, đi tới trước họa quyển, bước về phía trước một bước.
Hắn chỉ cảm thấy cơ thể mình giống như đi xuyên qua một cái gì đó, rôi thấy đã vào một không gian kỳ quái khác.
Loại cảm giác này Lý Ngọc cũng không phải là lần đầu tiên cảm nhận được, nó giống như khi hắn chìm vào cái không gian thần bí, có cái lò đan rách kia của mình vậy, nhưng mà lúc này lại là tiến nhập thân thể vào.
Mà xung quanh hắn cũng không phải là một mảnh trắng xóa.
Thân thể của Lý Ngọc đang ngồi trên một đỉnh núi cao, dưới chân là một cái bình đài rộng lớn, bên ngoài bình đài có mây mù lượn quanh vực sâu vạn trượng, cách ngọn núi này một trăm trượng còn có các đỉnh núi khác nữa, Lý Ngọc còn thoáng nhìn thấy có bóng người di động trên đó. Vừa rồi hắn thấy bức họa quyển này có thể cùng một lúc tiếp nhận được rất nhiều người, cùng vào thí luyện.
Lý Ngọc đang dò xét tình huống xung quanh, thì nhìn thấy xa xa mười trượng đột nhiên xuất hiện một con mãnh Hổ mầu trắng, có đôi con ngươi đang dựng ngược lên, cảm giác nhìn rất là "Mãnh liệt", chứ không phải cảm giác đầy yêu thương như tiểu Bạch Hổ Linh Nhi.
Con Hổ này rất lớn, có thể nói là một con hổ lớn nhất mà hắn đã từng gặp, thân nó dài ít nhất hai trượng, bốn chân to khỏe, đầu ngón chân còn lóe lên những chiếc vuốt nhọn hoắt, lúc nó nhếch miệng còn lộ ra hàm răng sắc bén, càng làm cho người ta nhìn mà phát run.
Điều đáng sợ hơn là, trên người con Hổ lớn này còn phát ra linh áp, tương đương với Luyện Khí tâng chín đỉnh phong.
Trong lòng Lý Ngọc cũng hơi bất ngờ, cường độ của thí luyện này cũng hơi lớn rồi, vừa vào ải đầu đã là mãnh Hổ Luyện Khí tâng chín đỉnh phong, như này thì đệ tử bình thường làm sao mà chịu nổi.
"Rống!"
Con Hổ to này nổi giận, gâm lên một tiếng, rồi phóng như điên đến chỗ Lý Ngọc, cơ bắp trên bộ thân thể to lớn cũng rung rung theo từng bước chạy của nó, càng làm cho sự áp bách thêm mãnh liệt hơn nữa.
Hưu... u... ul
Khi khoảng cách của nó với Lý Ngọc chỉ còn vài trượng, thì nó đột nhiên nhào lên, thân thể khổng lồ của nó như một ngọn núi đè xuống, kèm theo tiếng gió vù vù, một cái Hổ trảo sắc bén cũng thò ra, hung hăng chụp về phía đầu của Lý Ngọc.
Nếu trúng một trảo này, thì cho dù là tu tiên giả có tu vi Luyện Khí tâng chín đỉnh phong, cũng sẽ bị một đập này làm cho vỡ đầu.
Đương nhiên Lý Ngọc sẽ không ngồi im chờ chết, hắn có thể cảm nhận được pháp lực trong cơ thể con Hổ lớn này là thuộc tính Kim, ngay lúc nó nhào về phía này, cơ thể Lý Ngọc đã lùi về sau mấy trượng, đồng thời xuất ra một đống Hỏa cầu, đập về phía nó.
Ngũ hành tương sinh tương khắc, Hỏa khắc Kim, pháp lực cũng giống như vậy.
Pháp lực thuộc tính Kim có thể cường hóa thân thể, chuyển đổi thành tốc độ bộc phát cùng lực lượng, nhưng lại bị khắc chế bởi thuộc tính Hỏa, đống hỏa cầu này rất nhiêu, nên con Hổ lớn muốn tránh cũng không được, trên người nó đã bị hỏa cầu đập trúng, đốt thành rất nhiêu những vết cháy đen, điều này cũng không ảnh hưởng đến tính mạng của nó, mà chỉ làm cho nó giảm bớt đi khí thế thôi.
Thân thể nó run lên một cái, pháp lực cuồn cuộn tràn ra, dập tắt đám lửa trên người, lại hướng về phía Lý Ngọc nhào lên lần nữa.
Lý Ngọc bay lên đứng trên không trung, lại phóng xuất ra một đợt mưa hỏa tiễn nữa, đánh úp về phía con Hổ, một tay khác thì ngưng tụ ra một chiếc Hỏa kiếm.
Một lát sau.
Một bóng người bật nhảy lên cao, tay câm hỏa diễm kiếm, cắm vào trên đầu con Hổ.
Thân thể khổng lồ của con Hổ chậm rãi tiêu tán, Lý Ngọc đáp xuống bình đài, thở dốc.
Yêu vật hệ kim quả nhiên lực lượng rất mạnh, dù là đầy đủ pháp lực, lại có thuộc tính để khắc chế nó, mà chém giết con Hổ yêu huyễn hóa này cũng tốn không ít sức lực của hắn.
Nhưng mà Lý Ngọc còn chưa kịp buông lỏng nghỉ ngơi, thì trên bình đài lại có biến hóa. Ông...!
Một con bọ ngựa to bằng con Nghé đột nhiên xuất hiện, toàn thân nó có mầu xanh lá, đôi chân trước của nó như hai thanh đại đao sắc bén, thoải mái vung vẩy hai cái, đã phát ra âm thanh xé gió.
Từ linh áp mà con bọ ngựa tỏa ra, thì đây cũng là một con yêu thú Luyện Khí tâng chín đỉnh phong.
Hưu... u... ul
Con Bọ Ngựa khổng lồ vung vẩy đôi đao sắc bén của nó, loáng một cái đã bay đến trước mặt Lý Ngọc.
Một lát sau, con Bọ Ngựa này lại tiêu tán trong hỏa diễm hừng hực, Lý Ngọc thở ra một hơi dài, con Bọ Ngựa thuộc tính Mộc này mặc dù không hung mãnh bằng con Hổ trước đó, nhưng năng lực khôi phục của nó cũng quá mạnh, đánh bại nó làm cho Lý Ngọc tiêu hao pháp lực còn nhiều hơn, so với đánh con mãnh Hổ kia.
Lý Ngọc vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì cách đó không xa, một con Rắn khổng lồ mầu xanh, thân to như thùng nước, cao vài trượng, lại xuất hiện trước mặt hắn.
Linh áp mà con cự Mãng này tỏa ra cũng như cũ, là Luyện Khí Kỳ tâng chín đỉnh phong.
Nó vừa hiện lên, thì trong miệng đã phun ra vô số thủy tiễn, bắn về phía Lý Ngọc.
Phanh! Phanh! Phanh!
Bên ngoài cơ thể của Lý Ngọc xuất hiện một vòng bảo hộ bằng pháp lực, thủy tiễn đánh vào vòng bảo hộ, bắn ra bốn phía, khiến mặt đất xung quanh hắn bị đánh ra hàng ngàn dấu vết.
Vất vả giải quyết xong con cự mãng này, pháp lực của hắn chỉ còn non nửa.
Nhưng lúc này, một còn chim khổng lồ, toàn thân mầu đỏ, cao mấy trượng đã ngưng tụ ra, trên thân nó có hỏa diễm bốc lên hừng hực, cuốn về phía Lý Ngọc, làm hắn chỉ có thể giữ vững tinh thần để ứng phó.
“Gừ...II
Sau một lát, tiếng chim hót thê lương vang vọng cả ngọn núi, cơ thể yêu cầm thuộc tính hỏa kia tiêu tán, Lý Ngọc cũng ngồi bẹp dí trên mặt đất, mười thành pháp lực của hắn chỉ còn không đầy nửa thành.
"Rống!"
Lý Ngọc còn chưa kịp thở một hơi, thì một con Gấu, toàn thân bọc một lớp giáp bằng đất đá dày đặc, lại gào thét nhào về phía hắn.