Chương 67 : Nổi danh trên bảng
Chương 67 : Nổi danh trên bảngChương 67 : Nổi danh trên bảng
Trong không gian thí luyện không thể mở được nhẫn trữ vật, cũng không thể dùng được đan dược khôi phục pháp lực.
Đối mặt với con Gấu khổng lồ cuối cùng này, Lý Ngọc triệt để buông bỏ phản kháng.
Tất cả Yêu Thú ở đây đều là huyễn hóa ra, nên lúc nó đem hai bàn chân trước dày cộm, nện vào trên người Lý Ngọc, thì hắn cũng không có cảm giác khó chịu gì, chỉ là trước mặt lóe lên ánh sáng, rồi thấy mình đã trở lại đại điện vừa nãy.
Không thể không nói, thí luyện ảo cảnh này đối với đệ tử Luyện Khí Kỳ chính là có độ khó cấp độ địa ngục.
Nếu như Lý Ngọc không phải là người ngũ mạch đồng tu, nên dù hắn gặp con thú nào trong đó cũng có thuộc tính pháp lực khắc chế, chỉ sợ đến con thú thứ ba, thứ tư gì đó đã bị đăng xuất khỏi ảo cảnh rồi.
Cho dù như thế, hắn vẫn không thể nào qua hết ải.
Lão giả Trúc Cơ kia vẫn còn đang ở nơi này, nhìn Lý Ngọc đi ra, có chút bất ngờ nói :'Không nghĩ lần đầu tiên ngươi xông ảo cảnh, lại có thể kiên trì lâu đến vậy, ngươi đã qua được bao nhiêu ải?"
Thí Luyện ảo cảnh có tất cả năm ải, yêu cầu đối phó liên tục với năm con yêu thú, đều có thực lực Luyện Khí Kỳ tâng chính đỉnh phong, mỗi con Yêu Thú lại có thuộc tính khác nhau, vừa vặn sắp đủ thành ngũ hành.
Lý Ngọc thở ra một hơi, đáp :”Tới cửa thứ năm..."
Lão giả kia giật mình, trong Côn Luân này, đệ tử trẻ tuổi có thức lực xông qua ải thứ năm, cũng chỉ đếm trên đàu ngón tay, mỗi người đều không phải hạng vô danh gì, thằng nhóc này không nói phét đấy chứ?
Thí Luyện ảo cảnh sau khi bị những đệ tử thiên tài kia chơi hỏng, thì quy tắc của nó cũng biến đổi, độ khó tực tiếp tăng lên đến cấp bậc Địa Ngục.
Đệ tử Luyện Khí Kỳ tâng chín bình thường, chỉ có thể xông qua ải thứ nhất, miễn cưỡng thì qua được ải thứ hai, người nổi bật trong đó thì có cơ hội qua được ải thứ ba.
Luyện Khí Kỳ đỉnh phong tu ba linh mạch, đa số thất bại ở ải thứ tư, có thể thông qua ải thứ năm, thì rất hiếm, đa phần đều là những thiên kiêu, thiên tài kia, miễn cưỡng có thể vào được thí luyện bảng, nhưng thứ tự xếp hạng cũng không quá cao.
Chỉ có người tu hành bốn hoặc năm linh mạch, trong thể nội pháp lực hùng hậu, mới có thể liên tiếp chiến thắng năm con yêu thú, thành công qua ải, mà những cái tên được lưu trên thí luyện bảng kia, cũng đa phần đều là những thiên kiêu trong lịch sử của tông môn có tứ linh mạch, ngũ linh mạch đồng tu.
Thằng nhóc này mặc dù cũng là ngũ mạch đồng tu, nhưng cũng chỉ là có hai linh mạch gần đến Luyện Khí Kỳ tầng chín, vậy mà có thể xông tới ải thứ năm?...
Lần đầu tiên thí luyện của Lý Ngọc, dùng thất bại kết thúc.
Khiêu chiến loại này cũng không phải là Luyện Khí Kỳ có thể thông qua, Luyện Khí Kỳ tâng chín bình thường nhiêu nhất cũng chỉ thông qua được ải thứ nhất, vì đối phó với con Yêu thú Luyện Khí Kỳ đỉnh phong của ải một kia xong, thì pháp lực còn thừa của họ sẽ không còn nhiều, sẽ không có cách nào đối phó lại con Bọ Ngựa hệ mộc có thể hồi phục cực mạnh đó.
Nếu như tu hành hai cái linh mạch, pháp lực nhiều gấp đôi cùng giai, có thể miễn cưỡng nhìn thấy con Cự Mãng hệ Thủy kia. Tu hành ba cái linh mạch, chắc là có thể đến ải thứ tư, cứ coi như có thể chiến thắng con Cự Mãng kia thì cũng sẽ chết ở ải con yêu câm hệ Hỏa, chỉ có tu hành bốn hoặc năm cái linh mạch, có được pháp lực vô cùng hùng hậu, mới có hy vọng nhìn thấy con Cự Hùng hệ Thổ ở ải cuối cùng.
Khó trách danh sách thí luyện bảng kia, bình thường vài chục năm cũng không có gì thay đổi, đừng nói là dùng thời gian ngắn nhất vượt qua ải, lưu lại tên trên thí luyện bảng, mà chỉ cần vượt qua năm ải kiểm tra kia, đã đều là con cưng của trời, đứng đầu thế hệ trẻ của một thời đại.
Mười viên Thông Mạch Đan kia, cũng không dễ kiếm.
Nhưng mà Lý Ngọc cũng không nhụt chí, dù sao cũng là lần đầu tiên thí luyện, nên không có kinh nghiệm, tỉnh táo hồi tưởng lại thì thấy pháp lực bây giờ của mình, hoàn toàn có hy vọng qua được ải thứ năm.
Điều kiện trước tiên là hắn đều phải không được lãng phí pháp lực ở mỗi ải.
Vừa nãy đối phó với mấy con Yêu vật kia, nhiều chỗ hắn còn chưa xử lý đủ tinh tế, một số chỗ hoàn toàn không cần thiết tiêu hao pháp lực, mấy chỗ đó có thể tiết kiệm được, thì đối phó con cự Hùng kia cũng không phải vấn đề quá lớn.
Ăn hai viên Hồi Khí Đan xong, hắn lại điều chỉnh lại một chút, sau đó Lý Ngọc móc ra thêm một trăm linh tệ. Dùng đổi lấy cơ hội thí luyện lần thứ hai.
Đã qua một lần nên lão giả kia không để ý tới hắn nữa.
Lúc này dù đang đối mặt với con Hổ khổng lồ khí thế hung hãn, Lý Ngọc cũng không vội phóng pháp thuật.
Tu tiên lâu ngày xém chút khiến hắn quên mất, mình chính là một chiến sĩ.
Vận toàn bộ pháp lực từ năm linh mạch để cường hóa cơ thể xong, Lý Ngọc vung nắm đấm nghênh tiếp hổ trảo.
Đây chính là phương thức tiết tiệm pháp lực nhất!
Âm!
Pháp lực của Lý Ngọc tuy thâm hậu hơn cự Hổ, nhưng thuộc tính của cự hổ là thuần túy hơn, thân thể cũng to lớn hơn nên khi hổ trảo và nắm đấm chạm nhau, một người một hổ cùng bị văng ra xa mấy trượng, không bên nào chiếm được ưu thế.
Lý Ngọc xoay mình, ổn định thân thể sau khi tiếp đất, kế đó quyết định chủ động tấn công.
Thân thủ kiếp trước của hắn không tệ, nhưng cũng không thể tay không đấu với loại mãnh thú thế này, nhưng giờ thì khác, có pháp lực hùng hậu gia trì, giúp tốc độ và sức mạnh của hắn đều đã vượt xa cực hạn của nhân loại, kết hợp với kỹ xảo chiến đấu của hắn, coi như có thể đấu thẳng mặt với Hổ yêu này.
Một người một hổ lao vào quần nhau. Lý Ngọc dựa vào thân thủ nhanh nhẹn chuyên đánh vào các bộ vị yếu hại như mắt, cổ họng và hạ bộ của hổ. Trong khi tấn công, hắn còn bổ xung thêm pháp thuật thuộc tính Hỏa. Cự hổ dù mình đồng da sắt, nhưng mắt, cổ họng và hạ bộ vẫn là điểm yếu.
Dùng pháp thuật công kích ở diện tích lớn, khiến sức mạnh bị phân tán, nó có thể ỷ vào cơ thể to lớn để chống đỡ qua, nhưng mắt và yết hầu cùng hạ bộ yếu ớt, căn bản không chống được những nắm đấm cứng rắn đánh đập, nên rất nhanh chóng, nó đang từ chủ động tiến công, biến thành lui về phòng thủ.
Oanhl
Lý Ngọc dùng Hỏa diễm bọc lấy nắm đấm, đánh vào cổ họng của cự Hổ, nó phát ra một tiếng gầm rú thê lương, rồi cơ thể chậm rãi tiêu tán thành bọt nước. Lý Ngọc cải biến phương thức chiến đấu, khiến thời gian qua ải thứ nhất rút ngắn xuống còn một nửa.
Sau khi cự Hổ tiêu tán, thì con Bọ Ngựa xuất hiện ngay.
Lý Ngọc nhìn con Bọ Ngựa này lại thấy tức giận.
Con Bọ Ngựa chết tiệt này không phải là con có thực lực mạnh nhất trong đám Yêu thú ở đây, nhưng tuyệt đối là con dày máu nhất trong đám, thuộc tính Mộc còn cho nó có được sức hồi phục cực mạnh, Lý Ngọc đã rất nhiều lần suýt chém chết được nó, nhưng nó lẩn mất, rồi lại khôi phục tình trạng rất nhanh.
Đây cũng là nguyên nhân khiến cho Lý Ngọc bị lãng phí phần lớn thời gian và pháp lực, không thì hắn đã có thể vượt ải thứ năm.
Bây giờ lại đối phó với con Bọ Ngựa này, Lý Ngọc đã có kinh nghiệm nhiều hơn.
Đối mặt với song đao đang chém tới của nó, Lý Ngọc cũng không né đi, mà dùng thân thể chọi cứng lại, cùng lúc hắn bị Bọ Ngựa chém vào trên người, thì Bọ Ngựa cũng bị hắn tóm được.
Lý Ngọc nhếch miệng lên cười cười, lẩm bẩm với nó :"Chém đủ chưa, bây giờ tới lượt ta..."
Con Bọ Ngựa bị hắn khống chế lại, một cơn mưa nắm đấm trút xuống cơ thể nó, Bọ Ngựa liều mạng giãy giụa, nhưng cũng không có cách nào tránh thoát được, chỉ có thể quyết đoán nhịn đau cắt đứt thân dưới, rồi chạy trốn về phía xa.
"Tưởng mỗi ngươi biết bay à?"
Lý Ngọc hừ một tiếng, cơ thể cũng rời mặt đất bay lên, dù chưa đến Trúc Cơ Kỳ, nên hai loại thuộc tính Thủy, Mộc vẫn chưa thể chuyển hóa thành thuộc tính Phong được, nhưng tốc độ của hắn vẫn cao hơn những người cùng giai khác, Bọ Ngựa cũng đã bị thương ở cánh, nên cũng chẳng thể bay nhanh được, Lý Ngọc mau chóng đuổi tới, cưỡi lên lưng nó.
Lý Ngọc đối phó với con Bọ Ngựa này trong trạng thái tức giận, hai chân hắn như kìm thép ghìm chặt thân thể nó lại, còn hai tay thì hội tụ hỏa diễm trên nắm đấm, không ngừng oanh kích trên lưng nó.
Kèm theo tiếng gào thét, thì con yêu thú hệ Mộc này cũng hóa thành một cơn mưa ánh sáng, tiêu tán mất.
Cũng không có gì bất ngờ, sau khi con Bọ Ngựa tiêu tán xong, thì con cự mãng thuộc tính Thủy kia cũng xuất hiện.
Lý Ngọc bẻ bẻ cổ, lắc lắc cổ tay mấy cái, rồi tiếp tục lao vào chiến đấu. ...
Thông Thiên Phong.
Đại điện thí luyện ảo cảnh.
Nhiều bóng người đang tụ tập dưới thí luyện bảng, ngẩng đầu nhìn lên những cái tên trên bảng, với vẻ mặt đây hâm mộ.
Hàng năm, hoặc cách vài năm một lần, Môn phái đều tổ chức một vài trận thi đấu giữa các đệ tử trong tông môn, ai có biểu hiện xuất sắc trong lúc thi đấu, có thể đạt được ban thưởng phong phú, bao gồm linh tệ, đan dược, pháp khí, thậm chí là địa vị...
Nhưng ở trong lòng đệ tử Côn Luân thì cho dù có là thủ lĩnh thi đấu của cuộc so tài nào, cũng không bằng được việc lưu lại tên trên bảng.
Hàng trăm ngàn năm qua đi, tất cả các thiên kiêu trong môn phái đều cùng đến sân khấu thi đấu này, để có thể bộc lộ tài năng ở đây, lưu lại tên của mình trên bảng, thậm chí là khắc tên lên bia đá khổng lồ dựng ở Thông Thiên Phong này, được nhiều đời đệ tử kính ngưỡng. Đây mới là thành tự cao nhất của đệ tử Côn Luân.
Cho dù là sau khi Trúc Cơ, không có chiến tích gì nữa, nhưng cũng đã đáng giá cả đời này.
Chỉ là, muốn leo lên thí luyện bảng đâu có dễ, đối thủ của bọn hắn cũng chẳng phải là thiên tài cùng một thời đại, mà là tất cả thiên kiêu của môn phái trong hàng ngàn năm qua, nếu như gặp phải lứa đệ tử có thiên phú không tốt lắm, thì tên trên thí luyện bảng cũng sẽ không đổi trong vài chục năm.
Gần mười năm nay, phái Côn Luân có nhân tài xuất hiện lớp lớp, Hứa sư tỷ nổi danh ở Côn Luân cũng vì nàng leo lên được thí luyện bảng, cho dù chỉ là bài danh thứ bảy mươi hai.
Tần sư tỷ lần đầu tiên tham gia thí luyện, đã trở thành người đứng đầu, được khắc tên vào vị trí thứ nhất trên thí luyện bảng, càng là danh chấn tu tiên giới, được vinh dự xưng là đệ nhất thiên kiêu của phái Côn Luân trong ngàn năm nay.
Đương nhiên, cũng không phải có thể khắc tên lên bia đá, là được các đệ tử kính ngưỡng.
Ví dụ như cái người họ Lục kia, vì người nào đó rõ ràng tu vi đã đạt Trúc Cơ Kỳ, nhưng lại nhờ tổ sư Nguyên Anh hao phí nhiều pháp lực để áp chế tu vi của gã lại, dựa vào ăn gian để cưỡng ép ghi tên mình lên bảng.
Một số người không biết rõ chuyện, nhìn thấy tên Lục Hành Chu được khắc trên bia đá, cũng sinh ra kính ngưỡng với gã.
Nhưng những đệ tử cũ biết rõ chuyện, thì trong lòng chỉ có xem thường. Họ Lục kia nhờ vào sức một mình, thành công kéo xuống sự thần thánh của thí luyện bảng, trong lòng của các đệ tử một bậc, trong lòng bọn họ tha thiết hy vọng, có thể có một vị thiên kiêu nào đó đứng ra, giết vào mười thứ hạng đầu, đem cái tên Lục Hành Chu kia đá xuống, để trong lòng thanh tịnh.
Chứ không mỗi lần đi qua bia đá, chứng kiến cái tên kia, khiến trong lòng cực kỳ khó chịu, giống như ăn phải con ruồi vậy.
Đáng tiếc là mấy năm đã qua, chẳng những cái tên Lục Hành Chu vẫn vững vàng trên bia đá, mà cả Côn Luân rộng lớn cũng chẳng có ai thành công ghi tên mình vào bảng.
Một vị thiên kiêu phía Côn Luân nhìn bảng xong lại cảm khái, đột nhiên thấy màn nước trước mắt bỗng nhiên loáng lên một cái, hình như thấy được bảng danh sách giật giật.
Hắn ngây người ra mất một lúc, còn tưởng mình bị hoa mắt, theo bản năng dụi dụi con mắt một cái,
Mà lúc này, trên thí luyện bảng yên lặng mấy chục năm chưa thay đổi trước mặt hắn, có một cái tên mới đã tiến nhập vào.
Hắn cẩn thận kiểm tra mười thứ hạng đầu, vẫn không có thay đổi gì, trước hai mươi cũng thế, trước ba mươi, cũng chẳng có biến hoá, ...
Dò mãi đến thứ chín mươi ba, cuối cùng hắn cũng thấy được dị thường.
Đệ tử đến Thông Thiên Phong đều là thiên tài tu nhiều linh mạch của môn phái, bọn họ đều muốn lưu lại tên trên thí luyện bảng , nhưng cũng chỉ loanh quanh ở khu cuối cùng của bảng, vì thế, ngoài mười vị trí đầu của thí luyện bảng ra, thì mười vị trí cuối, bọn họ cũng đều nhớ rất rõ tên.
Người có vị trí thứ chín mươi ba trên thí luyện bảng này, hắn nhớ rõ là một vị tiền bối có tên là Tề Lỗi.
Mà lúc này, cái tên Tề Lỗi lại xếp thứ chín mươi tư.
Còn vị trí trước đó của hắn, đã bị một cái tên mới thay thế.
Lý Ngọc.