Yêu Nữ Dừng Tay ( Dịch Full)

Chương 69 - Chương 69 : Thế Như Chẻ Tre

Chương 69 : Thế như chẻ tre Chương 69 : Thế như chẻ treChương 69 : Thế như chẻ tre

Nhìn cái tên ngược dòng mà lên kia, toàn bộ đại điện Thông Thiên Phong hoàn toàn im lặng.

Người không tận mắt chứng kiến, không có các nào cảm nhận được một màn rung động này.

Im lặng ngắn ngủi trong giây lát, toàn bộ đại điện bùng nổ.

"Năm mươi thứ hạng đầu, hắn tiến nhập năm mươi thứ hạng đầu!"

"Lần đầu hạng chín ba, bây giờ hạng bốn tám..."

"Điều này sao có khả năng, thực lực của hắn mạnh đến thế sao?"

"Hắn lại còn là Luyện Đan Sư đấy!"...

Không gian ba động, Lý Ngọc lần nữa được truyền về đại điện.

Đã trải qua kinh nghiệm hai lần, lần này hắn đã xử lý tốt hơn, những chỗ không cần lãng phí pháp lưc, hắn sẽ đều không lãng phí, cố gắng tiết kiệm thời gian qua ải, để có thể bài danh lên cao hơn một chút.

Nhưng mà, lúc hắn ra đại điện, ngoài trừ dưới chân hắn, đại điện đã chật kín người, hắn không có cách nào đi tới phía trước để nhìn danh sách.

Có người nhìn thấy động tác của Lý Ngọc, vội vàng la lên :"Thứ bốn mươi tám, lần này ngươi xếp thứ bốn mươi tám!"

"Cám ơn"

Vị lão giả Trúc Cơ phụ trách thí luyện kia đang đứng ở cạnh hắn, cũng dùng ánh mắt chấn động mà nhìn Lý Ngọc.

Lý Ngọc lại ăn hai viên Khồi Khí Đan và Bồi Nguyên Đan, móc ra một trăm linh tệ nữa, đưa cho lão giả :'Lại tới một lân nữa!"

"Hắn còn muốn tiếp tục!"

"Hắn sẽ không còn dư lực chứ?"

"Gặp quỷ! Hắn rốt cục làm thế nào để thông qua thí luyện vậy? Chẳng lẽ thí luyện có gì sai?"...

Mọi người đang nghi ngờ đủ thứ, còn Lý Ngọc lại một lần nữa tiến nhập không gian thí luyện.

Thí luyện ảo cảnh này cũng giống như chơi game vượt ải, mặc dù hắn chỉ có một mạng, nhưng chết rồi có thể đi lại, mỗi lần vượt qua kiểm tra, hắn lại có thêm một chút kinh nghiệm, lần tiếp theo vượt ải, tốc độ sẽ nhanh hơn lần trước.

Thứ bốn mươi tám, vẫn không phải là cực hạn của Lý Ngọc.

Sau khi Lý Ngọc tiến vào không gian thí luyện, một đám đệ tử Côn Luân trong đại điện liền lâm vào trạng thái thấp thỏm chờ đợi.

Bọn họ đã chứng kiến lịch sử, một ngày, thí luyện bảng đổi mới hai lần, không biết lần này Lý Ngọc có thể tiếp tục sáng tạo kỳ tích nữa hay không?

Vô số ánh mắt đều đang nhìn chằm chằm vào thí luyện bảng.

Không biết qua bao lâu, có người hô lớn :"Đổi rồi, đổi rồi!"

Mọi người chấn động tinh thần, gắt gao nhìn vào danh sách, quả nhiên hai chữ "Lý Ngọc" lại bắt đầu không ngừng di chuyển về phía trước, cuối cùng lại dừng ở một vị trí mới. Thí Luyện Bảng, thứ ba mươi sáu.

Hắn thực sự lại rút ngắn thời gian thí luyện.

Thân hình Lý Ngọc lóe lên, khuôn mặt của hắn còn đang biểu lộ có chút tiếc nuối, vừa nãy lúc đối phó với yêu cầm hệ Hỏa, hắn có một chút xíu sai lầm, dẫn tới mất một chút thời gian, bằng không hắn còn có thể ra ngoài nhanh hơn nữa.

Lần này, không chờ Lý Ngọc hỏi, đã có người la lớn :"Ba mươi sáu, lần này ngươi xếp hạng thứ ba mươi sáu!"

Lão giả Trúc Cơ nhìn Lý Ngọc, hỏi dò :"Nữa?"

Lý Ngọc nuốt mấy viên đan dược, gật đầu :"Đến!"

Một lát sau, Lý Ngọc tay cầm ngọc bài, lần nữa bước vào không gian thí luyện. ...

Theo thời gian trôi qua, thứ tự bảng xếp hạng của thí luyện bảng vẫn không ngừng biến hóa.

Bốn mươi tám, ba mươi sáu, hai mươi bảy, hai mươi hai, mười tám, mười lăm, ...

Lý Ngọc một đường như chẻ tre, cuối cùng ngừng lại ở vị trí thứ mười lăm.

Ngắn ngủi mấy canh giờ, từ một người không có tên trên bảng, một đường xông thẳng tới thứ mười lăm của thí luyện bảng.

Đây là sự tình có một không hai, trong lịch sử Côn Luân.

Thân ảnh của Lý Ngọc một lần nữa hiện ra, cơ thể hắn lung lay, suýt nữa ngã sấp xuống.

Liên tục chiến đấu nhiều lần ở cường độ cao như vậy, quả thật thống khoái, nhưng cơ thể người cũng không phải là sắt đá, cho dùng là phục dụng đan dược, cũng không thể bổ sung được trong thời gian ngắn.

Lần cuối cùng thí luyện, hắn thi triển hoàn mĩ, không một sai lầm, đạt được thành tích như hiện tại, đây cũng là cực hạn mà hắn có thể làm được lúc này, bây giờ hắn cũng không có năng lực tiến thêm nữa.

Trong vô số người chú ý, Lý Ngọc chậm rãi đi ra, lết thân thể mệt mỏi từ thể xác đến linh hồn về Tử Vân Phong.

Trở về biệt viện, hắn chỉ chào Chu Tử Tuyên một câu, rồi đi về phòng của mình.

Nằm xuống ngủ luôn.

Đầu còn chưa kịp nằm xuống gối, hắn đã mất đi ý thức.

Bên trong biệt viện cực kỳ yên tĩnh, Lý Ngọc cũng ngủ hết sức bình yên.

Nhưng bên ngoài biệt viện, nhiều phong của Côn Luân đã gần như sôi trào.

Ngay tại vừa nấy, một mãnh nhân không chỉ xông qua thí luyện ảo cảnh, sát nhập thí luyện bảng, mà còn một đường như chẻ tre, đem thành tích tăng tới vị trí thứ mười lăm trên bảng, thêm chút nữa có thể lưu lại tên mình trên thí luyện bia.

Trong đại điện thí luyện, có vô số đệ tử Côn Luân, đều từng tận mặt chứng nhận một màn truyền kỳ này.

Ngọc Châu Phong.

Lúc Hứa Khuynh Tâm kể lại chuyện này cho Khương Ly, trên mặt nàng cũng không thể tin nổi, nàng tu ba linh mạch, lúc xông ải là luyện khí tâng chín đỉnh phong, pháp lực gần như gấp ba so với đệ tử bình thường, tương ứng với Luyện Khí tâng hai mươi bảy, mà mới miễn cưỡng xông vào thí luyện bảng, bài danh thứ bảy mươi hai, phía trước nàng đều là tiền bối thiên tài truyền kỳ của tông môn trong mấy trăm năm qua, nên nàng biết rõ sự khó khăn của việc xâm nhập được vào năm mươi thứ hạng đầu.

Mặc dù Lý Ngọc tu hành năm cái linh mạch, nhiêu hơn hai cái so với nàng, nhưng pháp lực lúc này của hắn so với nàng lúc đó còn không bằng, vậy mà có thể xâm nhập vào trước hai mươi trên bảng, nàng cũng không tưởng tượng nổi Lý Ngọc làm được như thế nào.

Khóe miệng Khương Ly nhếch lên một đường cong, gióng như người xông vào top hai mươi thí luyện bảng là nàng, chứ không phải Lý Ngọc.

Ngọc Linh Phong.

Lục Hành Chu kết thúc tu hành, đi ra đại điện, sau khi biết được tin tức nào đó, cơ thể chấn động, biểu lộ cực kỳ khó tin.

"Gì cơ?”

"Thí Luyện Bảng thứ mười lăm!"

"Tại sao không nói sớm cho ta biết?"...

Tên đệ tử kia vẻ mặt ủy khuất, lí nhí trả lời :"Là Lục sư huynh nói, trừ khi hắn giết vào mười thứ hạng đầu, bằng không thì đừng quấy rây người tu hành..."

Lục Hành Chu á khẩu, lần nữa xác nhận :"hắn thực sự đứng thứ mười lăm thí luyện bảng?”

Đệ tử này gật đầu :”Ta tận mắt nhìn thấy trên Thông Thiên Phong, hắn từ thứ chín mươi ba, một đường xông tới bốn mươi tám, rồi ba mươi sáu, mỗi lần đều tăng thành tích lên, lân cuối cùng nhất chắc chắn là thứ mười lăm."

Lục Hành Chu trở về trong điện, trâm mặc không nói, chỉ còn tiếng bước chân thong thả chậm rãi trong đó.

Lý Ngọc chỉ là đứng thứ mười lăm trên thí luyện bảng, cũng không có uy hiếp được vị trí của hắn, nhưng bây giờ không thể, không có nghĩa là sau này cũng không thể.

Lục Hành Chu biết rõ, Lý Ngọc tu hành năm cái linh mạch, nếu như hắn có thể tu hết tất cả năm cái lên Luyện Khí tâng chín đỉnh phong, thì thật sự có thể đi vào mười thứ hạng đầu của thí luyện bảng, thậm chí là năm vị trí đầu.

Những cái tên trước hắn trên bia đá kia vẫn sẽ được bảo trụ trên đó, nhưng tên của hắn sẽ bị đá xuống dưới.

Lúc trước hắn vì vị trí kia, đã phí không ít tâm tư, đau khổ áp chế tu vi ba năm trời, thậm trí trở thành trò cười trong mắt nhiều người, hắn cũng không quan tâm, chỉ vì muốn lưu danh trên bia đá đó.

Nếu như tên của hắn có thể được lưu giữ trên đó hơn mười năm, vậy tất cả khổ cực đều đáng giá.

Nhưng hắn chỉ vừa đăng bảng chưa đến mấy năm đã bị đá xuống, một phen khổ tâm của hắn sẽ như nước chảy về đông, ... trong lòng hắn làm sao lại không gấp.

Giờ phút này, trong lòng Lục Hành Chu vô cùng hối hận, lẽ ra lúc trước hắn phải ra sức phản đối Lý Ngọc nhập tông.

Hắn cũng ra sức chửi bới lão già khốn nạn nào đã bán thuốc giả cho Lý Ngọc kia.

Nếu như không phải lão, thì bây giờ Lý Ngọc cũng chỉ là ba linh mạch, căn bản không có thực lực đi xông thí luyện ảo cảnh, càng không có khả năng một đường giết tới hạng mười lăm.

Giờ phút này, Lục Hành Chủ chỉ có thể thâm cầu nguyện, rằng Lý Ngọc chỉ có thực lực tới đó, không đi xông thí luyện ảo cảnh nữa.

Mặc dù thực lực bây giờ của hắn đã mạnh hơn khi đó vô số lần, nhưng thí luyện đó chỉ dành cho đệ tử Luyện Khí Kỳ, Trúc Cơ Kỳ không thể tham gia lại được nữa, nếu tên của hắn bị đá xuống, thì cũng chẳng còn cơ hội đem nó lên lần nữa. ...

Thời gian ba ngày, nháy mắt đã qua.

Trong ba ngày này, phái Côn Luân có rất nhiều người đều đang chú ý tới động tĩnh của Lý Ngọc.

Ba ngày trước, Lý Ngọc sáng tạo ra một cái kỳ tích trong thời gian ngắn ngủi, một đường đánh tới hạng mười lăm trên thí luyện bảng, nhưng sau đó hắn trở về lại đóng cửa ba ngày không ra.

Vô số người đang chờ hắn tiếp tục sáng tạo kỳ tích.

Nhiều thiên kiêu trẻ tuổi ở Côn Luân, càng hy vọng Lý Ngọc có thể mau chóng rời núi, tiếp tục tới vượt ải thí luyện, tốt nhất là có thể tiến nhập được vào top mười, khắc tên của hắn vào thí luyện bia.

Cũng không phải vì mong muốn tốt cho Lý Ngọc.

Mà vì cái tên Lục Hành Chu kia còn ngồi trên bia đá một ngày, là trong lòng bọn họ lại khó chịu một ngày.

Mấy trăm năm qua, cái bia đá đó chính là thánh địa trong lòng rất nhiều đệ tử Côn Luân, cái tên kia, chẳng khác gì là một vệt bụi đất bị vướng trên mảnh thánh địa tinh khiết này.
Bình Luận (0)
Comment