Yêu Nữ Dừng Tay ( Dịch Full)

Chương 70 - Chương 70 : Vạn Chúng Chú Mục

Chương 70 : Vạn chúng chú mục Chương 70 : Vạn chúng chú mụcChương 70 : Vạn chúng chú mục

Tử Vân Phong.

Biệt viện số sáu mươi chín.

Ba ngày nay Lý Ngọc đều không đi ra ngoài, cũng không đi tham gia thí luyện, bởi vì hắn đã ngủ trọn vẹn ba ngày.

Đan dược có thể khôi phục pháp lực, nhưng không thể khôi phục tinh lực, sau khi ngủ say ba ngày, hắn lại tràn đầy tinh lực, thoải mái nằm trên xích đu trong sân, Chu Tử Tuyền thì ngồi phía sau nắn vai cho hắn, Linh Nhi thì ở phía trước massa chân, quả thực là vô cùng thoải mái.

Mỗi ngày một viên Khai Linh Đan, bây giờ Linh Nhi ngày càng có linh tính, hai cái hổ trảo dẫm dẫm rất là vừa vặn.

Chu Tử Tuyền vừa bóp vai hắn vừa hỏi :"Lúc nào ngươi lại đi xông thí luyện ảo cảnh thế? Ta cùng Linh Nhi sẽ đi theo ngươi xem."

Lý Ngọc đáp :"Chắc khoảng hai tháng nữa."

Vượt ải nhiều lần như vậy, đối với độ khó của ảo cảnh, và thực lực của mình, Lý Ngọc có nhận thức cực kỳ rõ ràng, hạng thứ mười lăm trên thí luyện bảng chính là cực hạn của hắn bây giờ, trừ khi pháp lực của hắn lại tăng lên, nếu không hắn cũng không thể đem thành tích thay đổi được.

Nhưng mà hắn cũng không gấp, hắn tu năm cái linh mạch, tiến nhập mười thứ hạng đầu chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Chu Tử Tuyền hơi buồn cười, kể lại "Ngày hôm qua ta mang Linh Nhi đi tản bộ, có mấy sư huynh còn thử dò xét ta, xem bao giờ ngươi lại đi xông thí luyện ảo cảnh, còn nói nhất định phải bảo ngươi đem cái tên Lục Hành Chu đá xuống khỏi bia, hình như vị Lục sư huynh kia không được lòng của đệ tử trong tông môn cho lắm..."

Lý Ngọc nói chuyện phiếm với nàng một lúc, thì chuông nhỏ ở cửa vang lên.

Lý Ngọc đi ra trận pháp, thấy đứng ở bên ngoài là ba người.

Một nam hai nữ này, hắn cũng không biết là ai.

Người thanh niên đứng giữa nhìn khoảng hai mươi tuổi trở ra, vóc dáng không cao, nhưng dung mạo tuấn tú, khóe miệng mang theo nét cười, làm cho người ta có cảm giác hơi... lãng tử kiểu bất cần đời, hai cô gái bên cạnh hắn cũng đều khá xinh đẹp, nhưng mà dáng người hay khí chất đều không bằng Chu sư tỷ.

Hai cô gái đều đang khoác tay người thanh niên kia, cử chỉ khá thân mật.

Mặc dù đây là lần đầu tiên Lý Ngọc gặp mặt thanh niên trẻ tuổi này, nhưng lại thấy khá quen mặt, hắn nhanh chóng lục lọi trong trí nhớ, rất nhanh đã nghĩ ra được thân phận của người này, Lãng tử Hoa Vân, là một trong Côn Luân Thất Tử, giống như Hứa sư tỷ, Lục Hành Chu, bản thân người này ngoại trừ thực lực và thiên phú đứng đầu, thì điêu khiến hắn nổi dánh nhất chính là, hắn có tận bảy vị đạo lữ song tu, lúc Lý Ngọc xem tư liệu của hắn còn hâm một một lúc lâu.

Vì vậy nên Lý Ngọc cũng ấn tượng sâu sắc với người này.

Hoa Vân nhìn Lý Ngọc, cười cười :"Nghe danh không bằng gặp mặt, người lớn lên đẹp trai hơn ta ở Côn Luân này cũng không nhiều, Lý sư đệ xem như một người trong đó."

Lý Ngọc khiêm tốn đáp :"Hoa sư huynh quá khen!" Hoa Vân lấy từ trong tay áo ra một cái bình ngọc, tùy tiện ném cho Lý Ngọc, đồng thời nói :"Lần đầu gặp mặt, có chút quà nhỏ, không thành kính ý."

Lý Ngọc nhìn năm viên Thông Mạch Đan trong bình, ngạc nhiên mất một lúc, mới nói :'Hoa sư huynh, đây...

Hoa Vân nhìn hắn, mỉm cười nói :”Ta sớm xem tiểu tử họ Lục kia không vừa mắt, ngươi nhanh tăng lên tu vi, rồi đem cái tên Lục Hành Chu kia đá khỏi thí luyện bia giúp ta, mỗi lần nhìn thấy khối bia kia, ta lại tức giận..."

Nói xong, hắn cũng không để cho Lý Ngọc có cơ hội cự tuyệt, liền ôm éo hai cô gái rồi quay người rời đi, được vài bước còn ngoái đầu lại nói :"Ngươi tranh thủ thời gian nhé, đừng để cho sư huynh thất vọng..."

Lý Ngọc nhất thời không biết nói gì.

Quyển sách kia nói, Lãng tử Hoa Vân, hành vi lang thang bất cần đời, thật đúng là không phải viết vớ vẩn, quăng Thông Mạch Đan xong liền đi, đến cơ hội cảm hơn cũng không cho Lý Ngọc nói, người bình thường cũng không thể làm ra loại chuyện này.

Nhưng mà, nhân duyên của Lục Hành Chu ở tông môn, hình như cũng quá kém rồi...

Chu Tử Tuyền đứng ở cửa ra vào, nhìn bóng lưng của Hoa Vân rời đi, hỏi Lý Ngọc :"Đó là ai vậy?"

Có thể nhìn ra, ấn tượng của nàng với Hoa Vân sư huynh cũng không tốt lắm.

Nàng lớn lên ở thư hương thế gia từ nhỏ, bố mẹ hạnh phúc, gia đình vui vẻ, nên nàng mong cũng là một đời một thế một đôi, đối với những người đàn ông trăng hoa, nàng vốn không có ấn tượng tốt.

Lý Ngọc cất bình thuốc đi, trả lời nàng :"Đó là sư huynh Hoa Vân, Hoa sư huynh cũng giống như Hứa sư tỷ, là một trong Côn Luân Thất Tử, ta cũng là lần đầu tiên gặp."

Chu Tử Tuyền lắc đầu nói :"Vị sư huynh này trái ôm, phải ấp, cũng hoa tâm giống như những nam nhân khác, ta vẫn cảm thấy, cả đời này chỉ có một người bạn đời là đủ rồi..."

Nói tới đây, đột nhiên nàng nghĩ tới một chuyện.

Với quan hệ của Lý Ngọc và Khương sư muội, nếu như bọn họ muốn ở chung một chỗ, hình như nàng chẳng có một chút cơ hội nào...

Không chờ Lý Ngọc nói gì, nàng vội bổ sung một câu :"Nhưng nếu như đều thật lòng ưa thích, thì hai người cũng có thể chấp nhận được..."...

Hoa Vân cho hắn năm viên Thông Mạch Đan, Lý Ngọc cũng không dùng luôn.

Hắn đã bị hố một lần, không thể gấp đôi ở chỗ bị té lần trước nữa.

Đan dược, trừ khi mình tự luyện ra, Hắn chỉ nhận hàng chính phẩm từ cửa hàng của tông môn, người khác cho, hắn đều cảnh giác mấy phần.

Năm viên đan dược này nhìn bề ngoài, đều là Thông Mạch Đan thượng phẩm không thể nghi ngờ, nhưng mà hắn đã có thể nhìn lầm một lần, lân này cũng có thể.

Mặc dù hắn và Hoa Vân không oán không cừu, đối phương cũng chẳng có lý do sợ hắn, nhưng để yên tâm, Lý Ngọc vẫn sẽ định tìm người xem qua một chút.

Người quen của hắn ở Côn Luân mặc dù không nhiều lắm, nhưng để tìm một người đáng tin cậy để nghiệm đan, thì cũng có thể.

Hắn nói một tiếng với Chu Tử Tuyền, rồi nhanh chóng bay ra khỏi Tử Vân Phong. Mấy ngày này, không ít đệ tử Côn Luân đều đang chú ý hướng đi của hắn, thấy Lý Ngọc cuối cùng cũng rời khỏi Tử Vân Phong liên kích động trong lòng, tiếc là phương hướng bay đi của hắn lại không phải là Thông Thiên Phong, khiến nhiều người thất vọng không thôi.

Cửu Hoa Phong.

Lý Ngọc đứng ở cửa, sau khi đệ tử gác cửa thông báo một câu, thì một bóng người đã mau chóng xuất hiện trước mặt hắn.

Triệu Vô Lượng kinh ngạc nhìn Lý Ngọc hỏi :"Lý sư đệ, ngươi không đi xông thí luyện ảo cảnh, mà lại tới đây làm gì?"

Lý Ngọc lấy một cái bình ngọc ra, vừa cười vừa nói :"cái bài danh kia cũng đã là thực lực cực hạn của ta rồi, bây giờ ta vừa nhận được mấy viên Thông Mạch Đan, muốn nhờ Triệu sư huynh hỗ trợ xem một chút, xem đan dược này có vấn đề gì hay không. -"

Trong bình có năm viên Thông Mạch Đan, cho thấy không phải được mua từ tông môn, cẩn thận một chút cũng là hợp tình hợp lý.

Triệu Vô Lượng dẫn Lý Ngọc vào Cửu Hoa Phong, để hắn ngồi tạm trong điện chờ một lát, Lý Ngọc thưởng thức được một ly linh trà, thì Triệu Vô Lượng đã cầm bình thuốc ra, đưa cho Lý Ngọc, nói :"Ta đã cho hai vị sư huynh là Đan Sư tam phẩm xem qua, đan dược này không có vấn đề gì."

Lý Ngọc nhận lấy đan dược, nói :"Phiên phức Triệu sư huynh!"

Triệu Vô Lượng cười cười, nói với hắn :"Tiện tay mà thôi, không có gì phiền cả."

Lý Ngọc đang muốn cất đan dược đi, bỗng nhếch mày lên, lại hơi sững sờ.

Lúc hắn đưa bình thuốc cho Triệu Vô Lượng, thì trong bình chỉ có năm viên Thông Mạch Đan, lúc Triệu Vông Lượng trả về, thì đan dược lại có tám viên.

Lý Ngọc ngạc nhiên nói : "Triệu sư huynh, đây. .

Triệu Vô Lượng vẫn cười cười, nhẹ nhàng nói :”Tu vi của ta là Luyện Khí tâng chín đỉnh phong, những viên Thông Mạch Đan khác đều chia cho các vị sư đệ, sư muội hết rồi, chỉ còn lại ba viên này, hy vọng Lý sư đệ có thể vào được mười thứ hạng đầu của thí luyện bảng, cũng làm cho Luyện Đan Sư nhất mạch của chúng ta tranh một tiếng nói, giúp chặn họng những tên pháp tu kia, nói Luyện Đan Sư chúng ta chỉ biết Luyện Đan...

Lý Ngọc cũng không nghĩ, mình tới Cửu Hoa Phong một chuyến, lại thu hoạch được ba viên Thông Mạch Đan nữa.

Như vậy hắn cũng đã có tám viên Thông Mạch Đan, lại có thể tăng lên trọn vẹn một tầng tu vi nữa, chắc sẽ có thể tiến thêm hai bậc trên thí luyện bảng.

Ngẫm lại Lục Hành Chu, lại nhìn chính mình, cái này chính là làm người chênh lệch.

Sau khi cảm ơn Triệu Vô Lượng, Lý Ngọc trở vê Tử Vân Phong, đem tám viên Thông Mạch Đan này ăn vào, đến lúc này, huyệt vị toàn thân của hắn đã đả thông được một trăm ba mươi bảy cái, tương ứng với Luyện Khí Kỳ tâng mười bảy, pháp lực tương đương với Luyện Khí Kỳ tâng chín đỉnh phong tu hai cái linh mạch.

Nếu như chỉ là một vị Pháp tu, với thực lực này, rất khó tiến nhập một trăm thứ hạng đầu của thí luyện bảng.

Cũng may, Lý Ngọc lại là một đấu sĩ, ngũ hành cân đối, đối phó với từng con yêu thú đều có một chút khắc chế, nếu như xử lý chỉ tiết đủ tốt, giảm bớt thêm pháp lực lãng phí, hắn cảm thấy thứ tự trên bảng ít nhất cũng phải tăng thêm hai bậc nữa.

Biết Lý Ngọc lại muốn đi xông thí luyện ảo cảnh, Chu Tử Tuyền dẫn theo Linh Nhi, cùng đi với hắn.

"Hắn lại ra ngoài rồi!"

"Cái phương hướng này... là Thông Thiên Phong!"

"Hắn lại muốn đi xông thí luyện ảo cảnh rồi à?"

"Mau mau, nhanh nhanh, đi trễ không có chỗ đứng đâu!"

Xung quanh Tử Vân Phong có không biết bao nhiêu ánh mắt đang chú ý tới Lý Ngọc, thấy hắn rời khỏi Tử Vân Phong hướng tới Thông Thiên Phong, bọn họ cũng nhao nhao theo tới, cơ hội có thể tận mắt thấy thí luyện bảng thay đổi, cũng không nhiều.

Trong ba ngày này, người đến Thông Thiên Phong để xông thí luyện ảo cảnh, nhiêu hơn gấp mười so với bình thường.

Giá cả mỗi lần là một trăm linh tệ, thực ra cũng không rẻ, đa số đệ tử đều đợi một thời gian, để thực lực tăng lên diện rộng, mới đến tham gia thí luyện, không thì cũng chỉ là đến lãng phí linh tệ.

Lúc trước bọn họ không ít lần bị nhục mặt ở cái thí luyện này, biết được Lý Ngọc là một đệ tử vừa mới nhập môn không đến một năm, chẳng qua cũng là một thiên kiêu ăn cơm mềm của môn phái, cũng có thể đại sát tứ phương ở thí luyện bảng, nên nhiều đệ tử thiên tài cảm thấy, bọn họ cũng có thể làm được, thậm chí có người còn cảm thấy là do độ khó của thí luyện bị hạ thấp.

Nhưng sau khi bọn hắn đến thí luyện, rất nhanh đã bị vả mặt đôm đốp.

Sau khi bị yêu thú trong không gian thí luyện chà đạp mấy lần, bọn họ phải thừa nhận, không phải là thí luyện ảo cảnh giảm độ khó, mà là cái tên đệ tử mới Lý Ngọc tu năm cái linh mạch kia, ngoài đẹp trai với có chút bản lĩnh luyện đan ra, thì thực lực cũng không thể khinh thường.

Lúc Lý Ngọc đi tới Thông Thiên Phong thì nơi này đã tụ tập không ít người.

Hắn và Chu Tử Tuyên đáp xuống Thông Thiên Phong, một đám đệ tử Côn Luân nhìn thấy bọn họ, tự động nhường ra một con đường tới tận đại điện thí luyện.

So với phía ngoài quảng trường, thì số người ở trong đại điện nhiều hơn, chỉ có một cái lối đi, dẫn thắng tới họa quyển lúc trước.

Không chờ Lý Ngọc vào mua ngọc bài, đã có người ném ra một cái.

Một âm thanh hào sảng vang lên :"Lý sư đệ, ngươi cứ lo đi xông ảo cảnh, ngọc bài thí luyện bọn ta chuẩn bị giúp ngươi!"

Lý Ngọc thuận tay tiếp nhận ngọc bài thí luyện, ôm quyền đối với hướng thanh âm truyền tới nói :"Đa tạt

Hắn cũng không chần chừ, bước tới họa quyển, bước ra một bước, thân ảnh biến mất trong bức vẽ.

Trên bình đài thí luyện quen thuộc, thân thể khổng lồ của cự Hổ lần nữa xuất hiện, gào thét vọt về phía Lý Ngọc.

Lý Ngọc xoay xoay cổ tay, khóe miệng khẽ nhếch lên :"Lại gặp mặt!"
Bình Luận (0)
Comment