Yêu Nữ Dừng Tay ( Dịch Full)

Chương 72 - Chương 72 : Thỉnh Giáo

Chương 72 : Thỉnh giáo Chương 72 : Thỉnh giáoChương 72 : Thỉnh giáo

Lý Ngọc được Chu Tử Tuyền đỡ đi vê.

Hắn vừa rời khỏi Thông Thiên Phong thì tin tức hạng mười thí luyện bảng đổi chủ, đã lấy tốc độ cực nhanh quét sạch Côn Luân động thiên.

Đối với đệ tử Luyện Khí Kỳ của phái Côn Luân thì thí luyện ảo cảnh chính là cuộc thi có đẳng cấp cao nhất.

Sát nhập được vào một trăm thứ hạng đầu cũng đã rất hiếm thấy, mà trong mấy ngày ngắn ngủi, có thề từ vô hạng mà nhanh chóng tiến vào mười thứ hạng đầu, Hắn chính là người đầu tiên làm được, từ khi Côn Luân lập phái tới nay.

Không chỉ là những đệ tử cấp thấp này, cho dù một ít tổ sư Nguyên Anh của môn phái, cũng có chú ý đối với cái người có tên là Lý Ngọc này.

Bây giờ tuy họ đã có thực lực thông thiên, nhưng dù sao lúc họ ở Luyện Khí Kỳ, cũng đã từng bị thí luyện ảo cảnh chà đạp không nhẹ, đa số họ cũng chưa từng vào được một trăm thứ hạng đầu, nên có thể vào top mười, đều là yêu nghiệt mạnh đến biến thái.

Mới đầu bọn họ cho rằng, người này là đệ tử của một cường giả nào đó trong môn phái, nhưng sau khi nghe ngóng cẩn thận, thì rất nhanh đã mất đi hứng thú.

Ngũ mạch đồng tu, tuy có thể đắc ý ở Luyện Khí Kỳ, đối với thí luyện ảo cảnh có được ưu thế trời sinh, nhưng sau khi Trúc Cơ, thì tu hành sẽ không dễ dàng như thế nữa, rất nhanh hắn sẽ phai mờ trong biển người.

Trong bao nhiêu năm qua, họ đã thấy quá nhiều đệ tử có dã tâm như vậy, nhưng cũng chỉ là theo đuổi xa vời.

Nhưng mà trong lịch sử tông môn cũng ừng có người thiên phú không tôt, nhưng không biết tự lượng sức mình, đi tu năm linh mạch, muốn lưu lại tên trên thí luyện bảng, coi như sống đời này không uổng, có điều bọn họ cũng chẳng có ai có thể đánh vào được mười thứ hạng đầu.

Cái này nói rõ, Lý Ngọc vẫn là có chỗ hơn người.

Ít nhất trong trăm ngàn năm nữa, còn có người sẽ nhớ được tên của hắn.

Cho dù cả cuộc đời này, hắn chỉ có một thành tựu này, cũng đủ để hắn kiêu ngạo.

Ngọc Châu Phong.

Nhìn trong kính Huyền Quang, hình ảnh Lý Ngọc kiệt sức ngã vào trong ngực Chu Tử Tuyền, rồi được nàng ôm rời đi... Hứa Khuynh Tâm có chút hối hận, lẽ ra không nên đem Kính Huyền Quang cho sư muội xem.

Khương Ly có chút mất mát.

Nàng cũng hy vọng có thể cùng Lý Ngọc chia sẻ niềm vui như thế, nhưng đáng tiếc nơi này không phải là Bạch Vân Quán, người ở bên cạnh Lý Ngọc cũng không phải là nàng.

Hứa Khuynh Tâm không nói gì, lặng lẽ rời khỏi đại điện.

Ở ngoài cửa, có một bóng người đang đứng đó.

Hứa Khuynh Tâm nhìn người phụ nữ trung niên xinh đẹp này, cúi đầu nói :"Sư tôn!"

Người phụ nữ trung niên nhìn nàng, nói :“Các ngươi phải nhớ kỹ, cảm tình chính là tối ky của tu hành, trong lòng càng nhiều lo lắng, tu hành lại càng khó có thành tựu, thiên phú đệ tử của Chưởng môn so với các ngươi chưa chắc mạnh hơn bao nhiêu, nhưng tại sao nàng nhập môn muộn hơn, mà tu vi lại có thể vượt xa nhóm các ngươi, cũng là bởi vì nàng một lòng tu hành, không hỏi thế sự..."

Hứa Khuynh Tâm gật đầu :"Đệ tử đã biết, đa tạ sư tôn dạy bảo!"

Người phụ nữ trung niên phất tay, nói :"Đi đi!"

Hứa Khuynh Tâm thi lễ với sư tôn, rồi chậm rãi rời đi.

Người phụ nữ trung niên vẫn đứng nguyên tại chỗ, không biết nghĩ tới điều gì mà nhìn bóng hình của nàng đặc biệt cô đơn và bi thương.

Tử Vân Phong.

Tiêu hao pháp lực cực độ, cuối cùng tiến nhập mười thứ hạng đầu của thí luyện bảng, khiến cho thể xác và tinh thân Lý Ngọc đêu mệt mỏi, sau khi được Chu Tử Tuyên dìu trở về, ăn xong hai viên đan dược, hắn liền nằm phơi nắng trên xích đu trong sân.

Thực ra hắn cũng không quá bức thiết phải vào được mười thứ hạng đầu.

Nhưng ai bảo, cái người ở vị trí thứ mười là Lục Hành Chu.

Mối thù ngăn Đạo, Lý Ngọc còn chưa quên đâu.

Mười viên Thông Mạch Đan ban thưởng của tông môn còn chưa tới tay Lý Ngọc, chắc tông môn cũng không nghĩ tới, thực sự có người có thể đạt được thành tích đó, nên căn bản cũng không chuẩn bị trước.

Nhưng mà tốc độ trao thưởng của tông môn không làm cho Lý Ngọc thất vọng.

Hắn vừa mới trở về chưa tới ba mười phút, thì chuông nhỏ ở cửa đã vang lên, Lý Ngọc đi ra trận pháp thì thấy mộ lão giả Trúc Cơ đứng ở đó.

Lão đưa cho Lý Ngọc một cái bình ngọc, cười nói Chúc mừng ngươi tiến nhập mười thứ hạng đầu của thí luyện bảng, đây là mười viên Thông Mạch Đan ban thưởng, tên của hạng thứ mười trên thí luyện bia ở Thông Thiên Phong cũng đã đổi..."

Vì Lý Ngọc mà mấy ngày hôm nay, đệ tử tới xông thí luyện ảo cảnh nối liền không dứt, mà mỗi lân tham gia thí luyện phải tiêu phí một trăm linh tệ, nên số linh tệ mà Thông Thiên Phong kiếm được trong mấy ngày này, giá trị còn gấp trăm lần so với mười viên Thông Mạch Đan.

Mà sau khi Lý Ngọc sáng tạo lịch sử, tiến nhập mười thứ hạng đầu, e rằng còn có thể thu hút rất nhiều đệ tử tới hơn nữa.

Đưa vị trưởng lão này rời đi, Lý Ngọc đã không thể chờ được mà đi vào phục dụng luôn mười viên Thông Mạch Đan này, đây chính là thứ mà hắn phải tiêu hao cơ thể để đổi lấy.

Đấn lúc này, huyệt vị trong cơ thể hắn đã đả thông một trăm bốn mươi bảy cái.

Lại sắp qua tháng mới, hắn lại có thể mua được ba viên Thông Mạch Đan nữa, đến lúc đó năm cái linh mạch đều đạt tới ba mươi huyệt vị, sắp tiến nhập Luyện Khí Tầng năm, tới lúc đó hắn có thể tiếp tục đi vượt ải thí luyện nữa.

Lý Ngọc vốn định nghỉ ngơi thật tốt, sau khi tiêu hao cơ thể quá độ, nhưng chuông cửa lại vang lên, làm cho hắn không thể nào như ý.

Hắn mở ra trận pháp, thấy một người đệ tử trẻ tuổi đi vào biệt viện, hắn chắp tay với Lý Ngọc, nói :"Chúc mừng Lý sư đệ, tiến nhập mười thứ hạng đầu thí luyện bảng."

Người này Lý Ngọc từng gặp một lần, chính là người đệ tử đã đưa cho hắn Ngọc bài thí luyện, khi hắn đi xông ảo cảnh.

Bình thường, để cho thuận tiện, thì khi đi xông thí luyện ảo cảnh, các đệ tử sẽ chỉ mặc thường phục, không mặc Tiên Y, vì thế Lý Ngọc có thể cảm nhận được rõ ràng tu vi của người này, thực lực của hắn cũng không kém, Hỏa, Kim song linh mạch, Luyện Khí Kỳ tâng chính đỉnh phong, pháp lực không yếu hơn so với hắn.

Loại thực lực này xem như là đệ tử hạch tâm của môn phái.

Cho dù là đại phái như Côn Luân, thì tuyệt thế thiên kiêu đích thực có tư cách tu ngũ mạch, trăm năm cũng chỉ có một hai người, tu bốn linh mạch cũng rất ít. Cấp bậc cỡ Côn Luân Thất Tử cũng chỉ có ba mạch đồng tu.

Ngoại trừ Luyện Đan sư thì đệ tử đi con đường khác có thể tu hai cái linh mạch cùng một lúc, đã là nhân tài kiệt xuất trong nhân tài kiệt xuất rồi.

Người đệ tử trẻ tuổi cười với Lý Ngọc, sau đó nói ra :"Lý sư đệ chắc là không biết ta, để ta tự giới thiệu, ta là Tống Vân Phi, tu hành tại Thanh Lam Phong."

Hắn nói xong lại lấy từ trong tay áo ra một cái hộp ngọc, đưa cho Chu Tử Tuyền đang đứng đẳng sau Lý Ngọc, nói ra :"Lần đầu tới nhà, có món quà nhỏ tặng cho đệ muội, còn xin chớ ghét bỏ."

Chu Tử Tuyền đỏ mặt, vội vàng giải thích :"ta, ta không phải..."

Tống Vân Phi vốn không tin lời nàng, nếu không phải loại quan hệ này thì sao lại ở cùng một chỗ, lại còn ôm ôm kéo kéo, ngay cả lúc thi đấu đan đạo cũng liếc mắt đưa tình.

Với thực lực của Lý Ngọc thì hắn cũng rất khó tặng quà hợp ý, đưa quá nhẹ thì cảm giác mình không có thành ý, đưa quá nặng thì lại áp lực quá lớn với linh tệ của mình, đành phải quanh co vòng vèo, đưa một kiện pháp khí nhỏ cho đạo lữ của hắn, vừa hay vẹn toàn cả lễ nghi cùng linh tệ.

Lý Ngọc rất rõ ràng, người khác tới nhà tặng lễ tất nhiên là có chuyện cần nhờ, nên nếu không thu quà thì họ cũng không tiện mở miệng.

Lý Ngọc mỉm cười nói :"Sư huynh tặng cho ngươi, thì ngươi cứ nhận lấy."

Thấy Lý Ngọc cũng không giải thích gì, trong lòng Chu Tử Tuyền vừa thẹn vừa mừng, đưa tay ra tiếp nhận lấy hộp ngọc kia, nhỏ giọng nói :"Thật cảm tạ sư huynh!"

Tống Vân Phi gật đầu cười cười, sau đó nói với Lý Ngọc :"Lý sư đệ, lần này ngươi làm được một việc khiến cho lòng người hả hê, trên thí luyện bia, rốt cuộc cũng không phải nhìn thấy cái tên chán ghét kia..."

Hai người hàn huyên thêm vài câu, Tống Vân Phi mới nói đến mục đích của mình, áy náy nói :"Kỳ thực lần này ta tới là muốn mời Lý sư đệ dạy ta, có phải có kỹ xảo nào đó vượt thí luyện ảo cảnh không?"

Vấn đề này, thật đúng là có chút mạo muội.

Cho dù là chuyện thí luyện thì mối quan hệ của hai người thật ra cũng chính mà đối thủ cạnh tranh, nên nếu có kỹ xảo, cũng không có khả năng nói cho người khác biết.

Nhưng hắn rất hy vọng mình có thể đột phá bản thân, nên chỉ có thể mặt dạn mày dày tới cửa hỏi thăm.

Lý Ngọc cười cười, nói ra :"Kỹ xảo thì cũng không hẳn, chỉ là phương thức ta xông thí luyện chắc là có khác biệt với Tống sư huynh, không biết Tống sư huynh có phát hiện hay không, nếu như dùng pháp thuật đi ứng đối với Yêu thú trong huyễn cảnh, thì phần lớn pháp lực đều chỉ lãng phí, còn không bằng dùng pháp lực đó đi cường hóa thân thể của mình, rồi nhằm vào những nhược điểm của bọn chúng, từng cái đánh bại..." Tống Vân Phi vừa mừng vừa sợ, không nghĩ tới Lý Ngọc không chỉ có thực lực siêu quần, mà ý chí cũng rộng rãi như vậy, rõ ràng nguyện ý cùng hắn chia sẻ bí quyết vượt ải thí luyện ảo cảnh.

Giây phút này, hình tượng của Lý Ngọc trong suy nghĩ của hắn đã bắt đầu cao lớn hơn...

Lý Ngọc tiếp tục nói :"Dùng pháp lực cường hóa thân thế, có thể giảm bớt đại đa số pháp lực lãng phí, pháp lực tiêu hao cũng rất chậm, Tống sư huynh có pháp lực Luyện Khí tâng mười tám, coi như chỉ dùng cơ thể, thì những yêu thú kia cũng không phải là đối thủ của ngươi, Cự Hổ thuộc tính Kim ở ải thứ nhất kia có điểm yếu ở Yết hầu, con mắt, phần eo, hạ bộ, ngươi chỉ cần tập trung công kích những vị trí đó là ổn, còn cửa thứ hai là con Bọ Ngựa hệ Mộc, ngươi phải nhanh chóng giải quyết nó, nếu không với năng lực hồi phục mạnh mẽ thì nó sẽ dây dưa với ngươi rất lâu, tiêu hao rất nhiều pháp lực...

Cự Mãng hệ Thủy ở ải thứ ba thì dễ, ngươi chỉ cần nhìn chằm chằm vào vị chí bảy tấc của nó là được, còn yêu Cầm ở ải thứ thư, nếu như tu hành Thủy Linh mạch sẽ dễ đối phó hơn một chút, nhưng mà Hỏa Linh Mạch của ngươi cũng đã viên mãn, nên đối phó với nó không thành vấn đề, còn con Cự Hùng hệ Thổ cuối cùng thì da dày thịt béo, toàn thân bao trùm Thổ Giáp, không có Mộc Linh Mạch khắc chế nó thì hơi khó đánh bại, nhưng có thể tập trung công kích mắt và yết hầu của nó..."

Lý Ngọc giải thích vô cùng cặn kẽ, nhược điểm cùng phương pháp ứng đối của mỗi con yêu thú đều nói cho hắn biết, Tống Vân Phi chỉ biết gật đầu rồi cố gắng nhớ thật kỹ lời của Lý Ngọc.

Một lúc sau, hắn hít một hơi thật sâu, ôm quyền với Lý Ngọc, nói :"Cảm tạ Lý sư đệ đã vui lòng chỉ giáo, bây giờ ta sẽ tới Thông Thiên Phong thử lại ngay, phần ân tình này Tống mỗ nhớ kỹ, sau này nếu Lý sư đệ gặp được chuyện gì khó xử, nhất định nhớ tới Thanh Lam Phong tìm ta."

Sau khi cảm tạ Lý Ngọc, hắn đã không thể chờ được, vội vã rời đi.

Chu Tử Tuyền đứng bên cạnh hắn, hỏi hiểu hỏi :'Những bí mật này sao ngươi lại dễ dàng nói cho người khác biết vậy? Ngươi không sợ thành tích bọn họ sẽ cao hơn ngươi sao?"

Lý Ngọc không để ý chút nào, cười nói :"Sợ gì chứ, nếu bị họ vượt qua thì ta lại đi vượt lại là được rồi, dù sao ta vẫn còn muốn đi tham gia thí luyện nữa, cạnh tranh quyết liệt một chút không phải càng kích động hơn à?”

Hắn không lo lắng chuyện bị người khác vượt qua, thay vì cầu mong người khác không vượt qua mình, thì không bằng không ngừng tăng lên thực lực của bản thân.

Dậm chân tại chỗ, sẽ bị người vượt qua.

Hơn nữa, tu hành một đường, thêm một người bạn, bớt một kẻ thù.

Có một vĩ nhân mà Lý Ngọc rất tôn kính đã từng nói :'nên kết thêm nhiều bạn, nên bớt đi kẻ thù" những lời này Lý Ngọc vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.

Từ đầu đến cuối, Lý Ngọc vẫn cảm thấy, tu tiên chính là tu đạo lý đối nhân xử thế, giúp người cũng là giúp chính mình.

Chu Tử Tuyên nhìn gương mặt đẹp trai hăng hái trước mắt, trong lòng như bị cái gì đánh trúng, trái tim bình yên cũng bắt đầu nhảy loạn, khuôn mặt cũng tự dưng đỏ ửng.
Bình Luận (0)
Comment