Chương 74: Chính là tại hạ
Chương 74: Chính là tại hạChương 74: Chính là tại hạ
Côn Luân Động Thiên.
Lý Ngọc lại một lần nữa tạo nên cơn sốt đi vượt thí luyện ảo cảnh, người đến Thông Thiên Phong nối liền không dứt, tình trạng này kéo dài đến hơn nửa tháng, mới từ từ khôi phục lại tình hình như trước.
Được Lý Ngọc chỉ điểm, thành tích của phần lớn những đệ tử tới tham gia đều tăng lên rất nhiều, chỉ có điều, trừ Lý Ngọc ra thì không có ai trong bọn họ có thể trèo lên được thí luyện bảng.
Dù sao thì ảo cảnh này đã tồn tại hơn một ngàn năm, mà một ngàn năm này, thiên kiêu trong môn phái nhiều lắm.
Bọn họ đã sớm đem thành tích vượt ai tăng đến cực hạn, không có thực lực cỡ bốn cái linh mạch, rất khó trèo lên được thí luyện bảng, mà thiên kiêu của Côn Luân có bốn cái linh mạch thì một ngàn năm này, cũng chỉ có hơn trăm người...
Trong thế hệ đệ tử này của Côn Luân mà còn trẻ tuổi, người tu bốn cái linh mạch chỉ có Trịnh sư muội ở Thúy Vi Phong, mà nàng lại theo đạo Luyện Đan, cũng không phải Pháp tu, tu vi cũng chưa tới Luyện Khí Tầng chín.
Lý Ngọc vì sao có thể dùng thực lực này để tiến nhập mười thứ hạng đầu của thí luyện bảng, đến bây giờ vẫn còn là điều bí ẩn.
Thông Thiên Phong.
Đại điện thí luyện.
Một bóng người che mặt lóe ra từng không gian thí luyện.
Đây không phải ai khác, mà chính là Lý Ngọc, người vừa mới mua được ba viên Thông Mạch Đan tháng này xong, lại đi tới đây.
So với lần trước tới đây, thực lực của hắn lại tăng lên một chút.
Vốn tưởng tằng lần này có thể đem thứ tự tăng lên một hai bậc, kiếm chút Thông Mạch Đan ban thưởng, nhưng hắn thử mấy lần, thậm chí hoàn mĩ không có sai sót nào, tăng lên thành tích không ít, nhưng thứ tự tại thí luyện bảng vẫn như cũ, không hề nhúc nhích.
Chênh lệch của người thứ mời và thứ chín trên thí luyện bảng, còn lớn hơn nhiều so với hắn tưởng tượng.
Lý Ngọc từng nghe Ngô Thông nói qua, mười thứ hạng đầu trên thí luyện bảng, trừ Lục Hành Chu ra thì đều là những người ngũ mạch đồng tu, bọn họ đều giống như Lý Ngọc, có thể hoàn mỹ khắc chế được hết năm con yêu thú, pháp lực của bọn họ cũng cao hơn Lý Ngọc bây giờ, nên trước thực lực tuyệt đối, Kỹ xảo của Lý Ngọc cũng bất lực.
"Vương Thế Viễn"
Lý Ngọc nhìn cái tên xếp ngay trước hắn này, cũng không biết đối phương là vị tiền bối nào trong môn phái, bây giờ có còn tại thế hay không, trước mắt, hắn còn chưa có cách nào đánh vỡ kỷ lục của vị này.
Lý Ngọc đi tới bên ngoài đại điện, thấy được tấm bia đá sừng sừng trên quảng trường.
Tên khắc trên thí luyện bia sẽ thay đổi theo mười thứ hạng đầu, sau khi Lý Ngọc đá Lục Hành Chu xuống, thì cái tên thứ mười trên đó đã đổi thành tên của hắn, đến bây giờ, cả mười người trên này đều là ngũ mạch đồng tu, hoàn hảo. Đệ tử đi theo con đường có tấm bia đá này, nhìn mỗi cái tên trên thạch bia đều lộ ra vẻ kính ý.
Sau khi Lý Ngọc rời khỏi Thông Thiên Phong, đang tính đi nhận vật liệu luyện đan tháng mới, thì vẻ mặt đột nhiên khẽ động.
Hắn quay ngược lại Tử Vân Phong, dẫn theo Linh Nhi bay ra khỏi sơn môn, dọc đường đều có đệ tử Côn Luân dặn dò.
Sau khi có Linh Sủng, Lý Ngọc đã có thêm lý do để rời núi, Côn Luân Động thiên mặc dù linh khí sung túc, nhưng lại rất khó chịu, một số đệ tử nuôi linh sủng, thường xuyên cách một quãng thời gian, lại mang theo linh sủng đi ra ngoài một chuyến.
Mượn cơ hội này, hắn đã có thể liên hệ với yêu nữ.
Lý Ngọc mang theo Linh Nhi, đáp xuống môn ngọn núi cách sơn môn Côn Luân mấy chục dặm, sau khi dò xét xung quanh không có ai, mới lấy linh bối ra, truyền pháp lực vào.
Bên trong linh bối rất nhanh đã truyền đến thanh âm của yêu nữ :"Ngươi cũng không cần mỗi lần đều cẩn thận như thế, cho dù ngươi ở bên trong Côn Luân động thiên, thì chúng ta dùng linh bối trao đổi, cũng không ai biết cả."
Lý Ngọc nói :"Thật vất vả mới đi đến một bước hôm nay, thôi thì cứ cẩn thận mọi chuyện, để tránh kiếm củi ba năm thiêu một giờ."
Chuyện nằm vùng như này, Lý Ngọc chuyên nghiệp hơn nàng rất nhiều, Nam Cung Thiền cũng không nói gì về chuyện này nữa, chỉ hỏi hắn :" Gần đây nhất có tin tức gì của Tân Khả Nhân không?”
Lý Ngọc nói :"Tần sư tỷ vẫn một mực tu hành ở môn phái, chưa từng lộ diện."
Nam Cung Thiền hừ nhẹ một tiếng, khinh thường nói ra :"Chỉ biết tu hành, đúng là nữ nhân nhạt nhẽo..."
Cái đề tài này, Lý Ngọc không tiếp.
Hắn là người của hai thế giới, cũng coi như là một người kiêu ngạo, sẽ không dễ dàng phục ai, nhưng hắn đối với vị Tân sư tỷ chưa từng gặp mặt kia, lại cực kỳ bội phục, bội phục thật sự từ trong lòng.
Chưa đến mười lăm tuổi đã leo lên đỉnh thí luyện bảng, trước mười tám tuổi đã Kết thành Kim Đan, không phục không được.
Sau khi chê bai Tân Khả Nhân một câu, Nam Cung Thiền lại hỏi Lý Ngọc :"Gần đây phái Côn Luân của ngươi có xảy ra đại sự gì không?”
Lý Ngọc cẩn thận suy nghĩ một chút rồi nói ra :'Không có."
Nam Cung Thiền trâm mặc một lúc, mới dùng giọng hơi bất thiện hỏi hắn :"Lý Ngọc, ngươi có phải có hai lòng đối với ta?"
Lý Ngọc sửng sốt một chút, sau đó hỏi :"Ta đối với cô nương một tấm chân tình, mặt trời soi tỏ, nhật nguyệt chứng giám, cô nương cớ gì nói ra lời này?”
Nam Cung Thiền lạnh lùng nói :"Ta ở Bắc địa còn nghe nói, Côn Luân các ngươi xuất hiện một tên đệ tử Luyện Khí kỳ, xâm nhập mười thứ hạng đầu của thí luyện bảng, nhấc lên sóng gió không nhỏ ở Côn Luân, ngươi lại nói với ta là Côn Luân dạo này không có đại sự gì?”
Lời nói của nàng từ linh bối truyền ra đã mang theo hàn ý.
Lý Ngọc trầm mặc hồi lâu, hỏi lại :"Đây cũng coi là đại sự?"
Giọng nói của yêu nữ vẫn lạnh lùng :"Đây không phải là đại sự thì cái gì mới tính là đại sự? Ngươi đừng nói cho ta, ngươi thân là đệ tử Côn Luân, lại không biết mười thứ hạng đầu của thí luyện ảo cảnh đại biểu cho cái gì, một ngàn năm, phái Côn Luân có biết bao nhiêu thiên kiêu, ngay cả thí luyện bảng còn không trèo lên được, có thể trèo tới mười thứ hạng đầu, người nào lại không là thiên kiêu trăm năm khó gặp?"
Lý Ngọc bị nàng nói cho một lúc, có chút xin lỗi, phân bua :"Người kia thật không phải là thiên kiêu gì cả, thiên phú của hắn rất bình thường, chỉ là so với người khác cố gắng nhiều hơn một chút mà thôi..."
Yêu nữ cười lạnh, nói :“Ngươi còn thực sự nghĩ mình là đệ tử Côn Luân, còn muốn giúp Côn Luân giấu diếm thiên kiêu?"
Lý Ngọc thở dài, bất đắc dĩ nói ra :"Thực không dám giấu, người thiên kiêu mà cô nương nói... chính là tại hạ."
Linh bối đối diện im lặng một lúc, sua đó vang lên giọng nói đầy nghi ngờ của yêu nữ :"Ngươi nói là, người xông vào mười thứ hạng đầu trên thí luyện bảng kia, chính là ngươi?"
"Là tat"
"Tu vi bây giờ của ngươi thế nào?"
"Khoảng Luyện Khí tâng mười tám..."
Yêu nữ lại trâm mặc một lúc, rồi lại nói :'Luyện Khí tâng mười tám, thí luyện bảng thứ mười, người cảm thấy ta dễ lừa gạt, hay cảm thấy những thiên kiêu trong lịch sử của phái Côn Luân có thu vi Luyện Khí Kỳ hơn hai mươi, ba mười tầng kia, đều là phế vật?"
Lý Ngọc nói :"Nếu cô nương không tin, có thể chính mình điều tra.'...
Vùng đất cực bắc.
Trong một tòa cũng điện bị sương mù bao phủ, một cô gái để chân trần ngồi xếp bằng trên ngai vàng, nói với một trong hai người thiếu nữ đang hầu hạ bên cạnh :"Đi, gọi người phụ trách tình báo của Côn Luân tới đây cho ta."
"Vâng, thánh nữ!"
Cô gái kia khom người nhận lệnh, thân hình chậm rãi ẩn vào sương mù.
Một lúc sau, trong sương mù quay cuồng một hồi, có một vị lão nhân đi vội vàng vào trong đại điện, quỳ rạp xuống đất, cao giọng nói :"Tham kiến Thánh nữ!
Nam Cung Thiền nhìn lão, hỏi :"ta nghe đệ tử môn phái nói, Côn Luân xuất hiện một vị thiên kiêu, xâm nhập mười thứ hạng đầu thí luyện ảo cảnh, có chuyện này không?”
Lão giả cung kính đáp :"Hồi Thánh Nữ, đúng là có chuyện này!"
Nam Cung Thiền lại hỏi "Vị thiên kiêu của phái Côn Luân đó tên là gì?"
Lão giả này hiển nhiên biết rất rõ sự tình của Côn Luân, đáp ngay :"Tên là Lý Ngọc."
Cô gái trên ngai vàng sững người.
Nếu như Thánh Nữ hỏi thăm chuyện này, hiển nhiên vị chấp sự trưởng lão này biết gì nói đó, không chờ nàng hỏi lại, liên chủ động nói :"Hồi Thánh Nữ, Lý Ngọc này tiến nhập Côn Luân chưa đến một năm, cũng đã nhiều lần làm ra đại sự, trong thi đấu đan đạo học đồ, hắn đã luyện chế ra một lò đan dược cực phẩm, đoạt được thủ lĩnh, thời gian trước còn đánh chết đệ tử Khôi Lỗi Tông là Triệu Long, hơn nửa tháng trước tham gia thí luyện ảo cảnh, lần đầu trèo lên bảng là vị trí chín mươi ba, sau đó một đường giết tới mười hạng đầu, tạo nên oanh động rất lớn trong phái Côn Luân..." Nói xong sự tích của Lý Ngọc, lão lại tiếp tục bổ sung :”Theo ám tử của chúng ta ở Côn Luân truyền tin đến, thì cái người Lý Ngọc này, tính cách thuần lương, lòng dạ rộng lớn, làm người hiền hòa, hào phóng, nhân duyên ở bên trong đám đệ tử cấp thâp của Côn Luân vô cùng tốt, khuyết điểm duy nhất là háo sắc, nghe nói lúc hắn đang thi đấu đan dạo còn liếc mắt đưa tình cùng một nữ đệ tử, trước mặt mấy ngàn người, cũng có quan hệ không minh bạch cùng nhiều nữ thiên kiêu, có chút giao tình với Bach Thanh Ảnh - một trong Nga My Tứ Mỹ, cả Nga My Triệu Thi ba tỉ muội từng ở lại nơi ở của hắn lưu lại khá lâu..."
Lúc này Nam Cung Thiền đã ý thức được, là mình trách lâm Lý Ngọc, giờ phút này trong lòng nàng đã hối hận không thôi.
Nàng phất tay với lão giả phía dưới, nói :“Được rồi, ngươi lui xuống đi!"
Sau khi lão giả kia rời đi, nàng đã không đợi được mà cầm lấy Linh Bối, nói :"Thực xin lỗi, vừa rồi là ta trách oan ngươi...'
Lý Ngọc thở phào một hơi, nói ra :"Ta đối với cô nương một tấm chân tình, cô nương lại hoài nghỉ ta như vậy, thật khiến ta thất vọng, nếu như cô nương và ta không có cả điểm tín nhiệm ấy ở giữa, không bằng sau này đừng liên lạc nữa, coi như ngươi chưa từng gặp qua ta..."
Nam Cung Thiền bất đắc dĩ xoa mi tâm, dỗ dành hắn :”Ta sia rồi, sau này sẽ không hoài nghi ngươi nữ, ngươi tha thứ cho ta chuyện này, sau này chờ ngươi trở lại bên ta, ta sẽ ban cho ngươi mấy mỹ nhân, làm đạo lữ song tu..."