Chương 79 : Tái nhập Thiên Nhân, Chuyển bại thành thắng (2)
Chương 79 : Tái nhập Thiên Nhân, Chuyển bại thành thắng (2)Chương 79 : Tái nhập Thiên Nhân, Chuyển bại thành thắng (2)
Trên phương diện Trú Nhan Đan, hiển nhiên Phương Tiến tuyệt đối có lực lượng thống trị.
Một lò mười viên, bảy viên cực phẩm, thành tích như vậy để cho người ta nhìn cũng hoa mắt.
Sau Phương Tiến, Trân Thuật, lần lượt có người mở lò.
Nhưng trong mấy vị Luyện Đan Sư khác, thì thành tích tốt nhất cũng chỉ có ba viên cực phẩm, còn xa mới bằng Phương Tiến, hắn gân như đã chạm một tay vào chức thủ lĩnh thi đầu lần này.
Bên ngoài trận pháp, trên màn nước đã có tám hàng chữ hiện rõ.
"Phương Tiến, đan dược cực phẩm bảy, đan dược siêu phẩm ba, đan văn bốn mươi bảy."
"Trương Tín, đan dược cực phẩm ba, đan dược siêu phẩm bảy, đan văn bốn mươi ba."
“Hoàng Nguyên Cát, .....
"Trần Thuật, đan dược siêu phẩm hai, đan dược thượng phẩm tám, đan văn ba mươi hai.
Phương Tiến với thành tích bốn mươi bảy đạo đan văn, đang xếp hạng nhất, xếp thứ hai chính là Cửu Hoa Phong Trương Tín, còn Trần Thuật thì luyện chế ra đan văn ít nhất, nên tạm thời đứng thứ tám.
Đây cũng không phải là thành tích cuối cùng của bọn họ, bởi vì còn hai người chưa có mở lò.
Chính xác mà nói, thì là một người chưa có mở lò, còn một người thì chưa có luyện.
Lý Ngọc vẫn còn đang nói chuyện phiếm với nữ đệ tử xinh đẹp kia, còn Tống Tri Huyền của Thiên Đạo Tông thì trên trán lấm tấm mồ hôi, hiển nhiên đã luyện chế tới thời khắc mấu chốt.
"Lý sư đệ sao còn chưa bắt đầu luyện chế?"
"Có thể là hắn không biết luyện đan dược này không? Trú Nhan Đan so với Bảo Nguyên Đan khó luyện hơn nhiều, hắn mới tấn cấp Luyện Đan Sư nhất phẩm chưa lâu, có khi còn chưa học luyện chế ấy chứ..."
"Dù vậy cũng đã rất khá rồi, nửa năm trước hắn mới chỉ là học đồ, bây giờ đã có thể vào được vòng cuối cùng của tỷ thí Luyện Đan Sư nhất phẩm, sớm muộn gì cũng sẽ vượt qua mấy người Phương Tiến."...
Mọi người đều hết sức bao dung Lý Ngọc, với tuổi của hắn mà đi đến bước này đã có thể nói là kỳ tích, rất nhiêu người đều coi trong tương lai của hắn.
Mười lăm phút sau, người trẻ tuổi Thiên Đạo Tông kia cũng tắt hỏa diễm.
Vị Luyện Đan Sư tam phẩm chậm rãi đi tới, mở ra lò đan, lúc ngửi được mùi đan hương nồng đậm, cũng biểu lộ kinh ngạc.
Đan hương này... so với lò kia của Phương Tiến cũng không kém chút nào.
Khi ánh mắt của lão nhìn vào tỏng lò đan, vị này lập tức ngẩn người.
Tám viên đan dược cực phẩm, hai viên đan dược siêu phẩm.
Xong rồi!
Xảy ra chuyện lớn!
Lão vạn vạn không thể ngờ tới, vị Luyện Đan Sư của Thiên Đạo Tông này, lại có thể biểu hiện xuất sắc trong một vòng này, thậm chí còn vượt qua cả Phương Tiến, người vốn tưởng sẽ đoạt giải nhất.
Đây chính là thi đấu Luyện Đan Sư nhất phẩm của Côn Luân đấy, Côn Luân vốn dùng thuật luyện đan tung hoành giới tu tiên, nay lại bị người Thiên Đạo Tông đoạt đi thủ lĩnh thi đấu, vậy mặt mũi Côn Luân biết giấu vào đâu.
Mà không chỉ thế, lần thi đấu này cũng không giống bình thường, ban thưởng cho thủ lĩnh là một viên Dựng Anh Đan cấp năm.
Viên đan dược kia bị người trong tông môn tranh giành đến mức không thể dàn xếp, mới bị quăng đến đây, nếu như bị người bên ngoài tông lấy mất, đây căn bản là tổn thất không nổi, chứ không phải chỉ là chuyện mặt mũi Côn Luân để đâu nữa.
Dù là Luyện Đan Sư tam phẩm tôn quý, lúc này trên người lão cũng bị mồ hôi lạnh túa ra.
Lúc này, bên ngoài trận pháp, nhiều người cũng phát hiện dị thường.
"Chuyện gì thế?"
"Hắn đã mở lò, sao còn chưa công bố thành tích?"
"Đúng vậy, sao lần này chờ lâu thế?"
Một vài người tâm tư nhạy bén, đã khẽ lộp bộp trong lòng, đứng dậy lẩm bẩm nói :"Chẳng lẽ vị Thiên Đạo Tông này luyện chế ra được hơn tám viên cực phẩm trở lên, cao hơn Phương Tiến?"
Bọn họ càng nghĩ, càng thấy có khả năng này.
Nếu như vị đệ tử của Thiên Đạo Tông kia có thành tích không cao hơn phương Tiến, vị Luyện Đan Sư tam phẩm kia đã không chần chừ như vậy.
Khả năng duy nhất là, phâm chất của đan dược trong lò vừa mở kia, cao hơn Phương Tiến.
Nếu quả thật như vậy, thì lần này mặt mũi của Côn Luân có thể mang đi quét sân.
Thủ lĩnh thi đâu bị đoạt đã đủ để cho Côn Luân mất hết mặt mũi.
Mà viên đan dược cấp năm kia, cho hay không cho?
Cho thì không thể nghi ngờ là tổn thất lớn của tông môn.
Ngay cả hai vị tổ sư Nguyên Anh hậu kỳ trong tông môn còn đang tranh gianh đến mức kịch liệt, giờ lại thành đưa cho người khác?
Không cho, thì chẳng phải là nói không giữ lời sao? Thiên Đạo Tông nhất định sẽ làm lớn chuyện.
Đối với một môn phái lớn như Côn Luân thì danh dự quan trọng hơn so với một viên đan dược cấp năm.
Ngay cả đệ tử bình thường của Côn Luân, giờ này cũng có cảm giác tiến thoái lưỡng nan.
Vị Luyện Đan Sư tam phẩm kia rõ ràng cũng biết hành vi của mình đang được mọi người nhìn chằm chằm, sau khi do dự một chút, cuối cùng vẫn lựa chọn báo lên.
So sánh với đan dược cấp năm, thì thanh danh của tông môn vẫn quan trọng hơn một chút.
Phía trên màn nước rất nhanh đã xuất hiện một nhóm chữ mới, dòng này cũng đang ngược dòng mà lên, đứng trên Phương Tiến.
"Tống Tri Huyền, đan dược cực phẩm tám, đan dược siêu phẩm hai, đan văn bốn mươi tám."
Sau khi dòng chữ xuất hiện, Lăng Vân Phong sau khi yên lặng ngắn ngủi thì bạo phát sôi trào.
"Sao có thể."
"Phương Tiến bị vượt quai" "Xong rồi, gia hỏa kia của Thiên Đạo Tông muốn trở thành đệ nhất."
"Vậy chẳng phải nói, viên Dựng Anh Đan kia phải đưa cho họ?"
"Thiên Đạo Tông chết tiệt, bọn họ nhất định sớm có dự mưu, bình thường đã quen bá đạo, lần này còn khi dễ đến tận trên đầu Côn Luân chúng ta..."
"Không ngờ tới Côn Luân một lần lại có thể chứng kiến chuyện như này, đúng là thú vị."...
Trên bình đài thi đấu, lúc nhìn thấy một hàng chữ kia, Phương Tiến đã hốt hoảng.
Bây giờ, thủ lĩnh của hắn, đã tới tay người khác.
Không còn viên Dựng ANh Đan kia, chuyện mà Thái Nhất tổ sư hứa hẹn với hắn, cũng hóa hư vô.
Đám người Trần Thuật mặc dù vô duyên thủ lĩnh, nhưng trong lòng lúc này cũng lộp bộp một cái.
Xong rồi!
Lần này tông môn sợ là ném mất mặt.
Mà bọn họ thân là nhân tài kiệt xuất nhất trong đám Luyện Đan Sư nhất phẩm của tông môn, chỉ có thể trơ mắt nhìn người của Thiên Đạo Tông đoạt đi thủ lĩnh, không thể nghi ngờ chính là những người tự tay sáng tạo ra sỉ nhục của tông môn, ít nhất phải bị nhạo báng chục năm nữa...
Chỗ đỉnh núi kia, Lục Hành Chu cũng phát mộng cả người.
Đã không có Lý Ngọc, lại chui ra một Tống Tri Huyền.
Chẳng lẽ viên Dựng Anh Đan này đúng là vô duyên với hắn?...
Phía trên thuyền hoa.
Nụ cười trên mặt Lục Thái Nhất đã tắt.
Lão cơ bản không nghĩ tới sẽ xuất hiện loại kết quả này.
Lão và Ngọc Châu Phong, ngao cò tranh nhau, cuối cùng lại để cho Thiên Đạo Tông kia làm ngư ông đắc lợi.
Không hiểu sao người Thiên Đạo Tông lần này tự dưng lại tới Côn Luân thi đấu, nhất định là đã sớm có dự mưu, bọn họ tới chính là vì viên Dựng Anh Đan kia.
Lão giả Nguyên Anh của Thiên Đạo Tông cười ha ha, nói :'Không thể tưởng tượng được Tri Huyền lần này lại phát huy tốt như thế, nhưng mà Lục đạo hữu yên tâm, viên Dựng Anh Đan kia quá mức quý giá, Thiên Đạo Tông chúng ta cũng không dám nhận đâu."
Lão vừa dứt lời thì một vệt sáng mầu đỏ vượt qua mấy ngọn núi tới đây, sau một khắc, một người trung niên tiên phong đạo cốt đã đứng tren thuyền hoa, đối diện với vị Nguyên Anh của Thiên Đạo Tông kia, nói :"Viên Dựng Anh Đan này là ban thưởng cho thủ lĩnh thi đấu lần này, ai đoạt được thủ lĩnh thì chính là của người đó, cũng có thể cầm nó đi."
Lúc này lão giả Nguyên Anh của Thiên Đạo Tông mới chắp tay hành lễ :"gặp qua Vương chưởng giáo!"
Vương Đạo Huyền quay về phía bình đài thi đấu, nhìn đệ tử kia của Thiên Đạo Tông, khen ngợi :"Ngũ mạch đồng tu, xem ra Thiên Đạo Tông lại có một hạt giống ưu tú, Đan Pháp cũng đồng tu nữa, tương lai rộng mở."
Lão giả Thiên Đạo Tông đáp :"Tạ chưởng giáo chân nhân khích lệ!"
Vương Đạo Huyền quay sang hỏi một vị Luyện Đan Sư tam phẩm đang đứng trên thuyền hoa :"Thi đấu kết thúc chưa?" Vị Luyện Đan Sư tam phẩm này trả lời :“Hồi chưởng giáo, còn có một người nữa chưa bắt đầu luyện đan, thời gian thi đấu còn khoảng một canh giờ nữa sẽ kết thúc."
Thời gian thi đấu Luyện Đan Sư nhất phẩm, mỗi vòng là hai canh giờ, nếu như tất cả mọi người đều luyện xong đan dược thì có thể sớm kết thúc vòng đấu trước thời gian quy định, nhưng nếu có người muốn kéo dài thời gian đến phút cuối, thì tất cả mọi người cũng phải chờ hắn đến giây cuối cùng.
Vương Đạo Huyền nhìn hình ảnh tên đệ tử đang nói chuyện phiếm với nữ trợ thủ của mình, nói :"Đây có phải là đệ tử mới nhập môn đoạt được thủ lĩnh bên thi đấu học đồ không?”
Vị Luyện Đan Sư tam phẩm kia trả lời :'Đúng vậy, chính là Lý Ngọc."
Vì sợ chưởng giáo hiểu lầm, lão còn đặc biệt giải thích giúp Lý Ngọc :"Hắn cũng không phải đang kéo dài thời gian, mà người đệ tử này có chút đặc thù, hẳn là đang tìm kiếm cảm giác luyện đan, lần trước hắn cũng như thế này, rồi mới tiến nhập cảnh giới Thiên Nhân đấy."
Chưởng giáo Côn Luân gật nhẹ đầu, bình tĩnh nhìn về phía bên trong trận pháp, trên mặt không nhìn ra tâm tình gì của hắn.
Mà lúc này, khán giả cũng đang chăm chú nhìn Lý Ngọc.
Có thể vãn hồi mặt mũi và tổn thất của Côn Luân hay không, phải xem Lý Ngọc rồi.
Không còn nghi ngờ gì nữa, hắn chính là hy vọng cuối cùng nhất của Côn Luân.
Chỉ là niềm hy vọng này hết sức xa vời.
Trú Nhan Đan khó luyện hơn so với Đoạn Tục Đan, mà vòng một Lý Ngọc còn không luyện ra nổi một viên Đoạn Tục Đan cực phẩm, thì ở vòng cuối cùng này, làm sao có thể luyện chế ra được chín viên cực phẩm, để vượt qua tên đệ tử Thiên Đạo Tông kia đây?
Này là chuyện không thể nào.
Trừ khi hắn lại giống như lần trước, lại tiến vào cảnh giới Thiên Nhân.
Biết rõ là chuyện không có khả năng, nhưng liên quan đến vinh dự của tông môn, nên gần như tất cả đệ tử Côn Luân đều đang yên lặng chờ đợi.
Có người còn thầm cầu nguyện.
Thần Đan Đạo phù hộ để hắn sáng tạo kỳ tích thêm một lần nữa.
Lúc này, ngay cả Lục Hành Chu cũng đang cầu nguyện trong lòng, hy vọng Lý Ngọc có thể tiến nhập cảnh giới Thiên Nhân lần nữa, luyện chế ra mười viên đan dược cực phẩm, để vãn hồi mặt mũi cũng như tổn thất cho tông môn, hung hăng đem dẫm thẳng nó chết tiệt của Thiên Đạo Tông kia dưới chân.
Cho dù Lý Ngọc là người hắn ghét nhất.
Thì giờ phút này hắn không còn là Lục Hành Chu nữa, mà chỉ là một đệ tử Côn Luân bình thường vậy thôi.