Yêu Nữ Dừng Tay ( Dịch Full)

Chương 83 - Chương 79 : Tái Nhập Thiên Nhân, Chuyển Bại Thành Thắng (3)

Chương 79 : Tái nhập Thiên Nhân, Chuyển bại thành thắng (3) Chương 79 : Tái nhập Thiên Nhân, Chuyển bại thành thắng (3)Chương 79 : Tái nhập Thiên Nhân, Chuyển bại thành thắng (3)

Lăng Vân Phong.

Bình đài thi đấu.

Trừ Lý Ngọc thì chín người kia cũng đã hoàn tất luyện chế đan dược của họ, vốn bọn họ sẽ chờ ở đây cho đến khi Lý Ngọc kết thúc luyện đan, nhưng vị Luyện Đan Sư tam phẩm kia, lại ra hiệu cho bọn họ lập tức rời khỏi bình đài.

Toàn bộ hy vọng của Côn Luân lúc này đều tập trung trên người Lý Ngọc, nên không thể để bất kỳ ai quấy rối hắn được.

Trước khi mọi người rời đi, cũng đều dùng ánh mắt chờ mong nhìn vào người nọ.

Bọn họ có bị trở thành tội nhân của môn phái hay không, đều nhờ vào biểu hiện tiếp theo của Lý Ngọc.

Lý Ngọc vẫn đang nói chuyện cùng Chu Tử Tuyền, bỗng phát hiện xung quanh không còn bóng người, chỉ có một vị Luyện Đan Sư tam phẩm đang đứng xa xa nhìn lại, vẻ mặt căng thẳng.

Điều này khiến Chu Tử Tuyền bị mất bình tĩnh.

Lý Ngọc buồn cười, nói :"Ta mới là người luyện đan, ngươi căng thẳng cái gì?"

Chu Tử Tuyền nhỏ giọng nói :"Chỉ còn lại mỗi chúng ta, người ở phía ngoài có phải đều đang nhìn chúng ta không?”

Lý Ngọc cười : hôm nay ngươi xinh đẹp như vậy, còn sợ cái gì?”

Chu Tủ Tuyền nghe vậy lại đỏ mặt, lí nhí hỏi :"Thật không?”

Lúc này, xung quanh Lăng Vân Phong, kể cả Chưởng giáo chân nhân, cùng mấy vị Nguyên Anh tổ sư đang ở trên thuyền hoa, cùng mấy vạn đệ tử đều đang nhìn về bốn cái màn nước khổng lồ, những Luyện Đan Sư khác đã rời sân, nên trên màn nước chỉ còn đặc tả hai người bọn họ.

Mặc dù không có âm thanh, nhưng vị nữ đệ tử xinh đẹp đang đỏ mặt như ráng chiều kia thì mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, nên cũng dẫn phát một lần kinh hô thán phục nữa với Lý Ngọc.

Mà lần này, họ không còn kinh ngạc nữa, mà là bội phục.

"không hổ là Lý sư đệ, lúc này còn có tâm trạng đùa giỡn mỹ nhân..."

"Nếu ta là hắn, ta khẳng định mình đứng cũng không vững nữa. "

"áp lực của tất cả mọi người đang đồn trên một mình hắn, vậy mà hắn còn có thể bật cười, có thể đùa giỡn nữ nhân, này là nội tâm có bao nhiêu mạnh mẽ?”

"Lý sư đệ là thần trong lòng tai"...

Giờ phút này, không ít người tưởng tượng mình là Lý Ngọc, trong nháy mắt cũng cảm thấy bị áp lực lớn đập vào mặt, đừng nói luyện đan, e là đứng còn không vững, càng đừng nói đến việc trêu gái.

Có lẽ, phần nội tâm mạnh mẽ này của hắn, mới là điều kiện quan trọng để tiến nhập cảnh giới Thiên Nhân?

Một chỗ khác của đỉnh núi, Hứa Khuynh Tâm nhìn sang Khương Ly, lo lắng nói :"Sư muội, hay là chúng ta quay về đi."

Khương Ly lắc đầu, nói :'Dù sao cũng đã trốn ra đây rồi, vê sớm hay trễ cũng đều bị sư tôn trách phạt, còn không bằng nhìn thêm một lúc nữa. Trên bình đài thi đấu.

Nhìn vị Luyện Đan Sư kia biểu hiện càng lúc càng lo lắng, Lý Ngọc biết rõ, thời gian đã đến lúc rồi.

Sắc mặt của hắn bỗng nghiêm lại, ánh mắt cũng trở nên bình tĩnh.

Thủy nguyệt thuật đem biểu lộ của hắn, hiển thị trên màn nước bên ngoài, thành một cái đặc tả.

"Hắn nghiêm túc!"

"Cuối cùng cũng muốn luyện đan rồi sao?"

"Liền xem người, Lý sư đệt"...

Một đám đệ tử Côn Luân, tay đang nắm chặt lại, trong lòng vô cùng căng thẳng.

Lúc này, Lý Ngọc đột nhiên quay sang Chu Tử Tuyên, hỏi nàng :"Trước khi khai lò, có tí khẩn trương, ta có thể ôm ngươi một chút không?”

Chu Tử Tuyền sửng sốt một chút, sau đó mới ý thức được hắn đang nói gì, khuôn mặt đỏ lựng, nhưng vẫn khẽ gật đầu một cái, nhắm mắt lại, mở vòng tay ra ôm Lý Ngọc.

Lý Ngọc cầm tay nàng, kéo nhẹ vào lòng, sau đó trên má trên má truyền đến một cảm xúc thơm mềm.

Bên ngoài bình đài thí luyện, nhiều đệ tử Côn Luân đang căng thẳng thay hắn, bị một màn này lóe cho mù mắt.

"Đây..."

"Quá mức rồi!"

"Mọi người hiểu cho hắn một chút, Lý sư đệ bây giờ chắc chắn đang rất khẩn trương, hắn dùng biện pháp này để giảm bớt căng thẳng, không thì không có biện pháp luyện đan..."

"tình huống này ai không khẩn trương chứ, bây giờ Lý sư đệ còn đang đứng được đã lợi hại lắm rồi."

Ôm Chu Tử Tuyền một cái, Lý Ngọc hít thở sâu, lúc xoay người lại, trong lòng bàn tay đã nâng lên hỏa diễm.

Nét mắt của hắn vừa chăm chú vừa nghiêm túc, theo hỏa diễm trong tay lan đến lò đan, xung quanh Lăng Vân Phong cũng từ từ an tính lại, không có một âm thanh nghị luận nào được phát ra, mọi người im lặng tới mức có thể nghe được tiếng tim của chính mình đang đập.

Trên bốn cái màn nước khổng lồ, chỉ có hình ảnh Lý Ngọc và chiếc lò đan này.

Trong ánh mắt chờ đợi của đệ tử Côn Luân, khuôn mặt đẹp trai nghiêm túc chăm chú kia, từ từ chuyển thành mờ mịt, ánh mắt của hắn cũng mất đi tiêu cự, chỉ còn duy nhất hỏa diễm dưới lò đan kia, biến thành ổn định.

Một màn này, đệ tử Côn Luân đã quá quen thuộc.

Sau khi yên tĩnh vài giây, từng tiếng reo hò hưng phấn cực điểm, vang vọng toàn bộ Côn Luân động thiên.

"Cảnh giới Thiên Nhân, là cảnh giới Thiên Nhân!”

"Hắn làm được, Lý sư đệ thực sự làm được!"

"Ô ô ô, ta biết ngay hắn nhất định sẽ làm được mài"

"Lý sư đệ, hu hu, đợi thi đấu kết thúc ta có thể cho ngươi ôm, ôm ba ngày ba đêm cũng được!"...

Sau khi reo hò kích động giải tỏa tâm tình trong vài phút, mọi người dằn xuống kích động trong lòng, sợ quấy rầy đến Lý Ngọc, mặc dù bọn họ biết có trận pháp ngăn cách thanh âm, nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

Tiếng hoan hô nhanh đến cũng nhanh đi, một số đệ tử Côn Luân quá kích động, mà bị người bên cạnh ấn trở lại.

Chẳng bao lâu sau, xung quanh Lăng Vân Phong đã trở nên hoàn toàn yên tĩnh.

Tất cả mọi người đang chờ đợi, chờ Lý Ngọc kết thúc luyện đan.

Tiến nhập cảnh giới thiên nhân, cũng không có nghĩa nhất định có thể luyện chế ra mười viên đan dược cực phẩm, mọi thứ vẫn phải chờ kết quả sau cùng,

Phía trên thuyền hoa, sắc mặt của vị lão giả Nguyên Anh Thiên Đạo tông ngưng trọng lên, lão chỉ nghe nói đến cảnh giới Thiên Nhân, cũng chưa từng thấy qua cảnh tượng tiến nhập nó.

Mà vị Luyện Đan Sư tam phẩm kia, lại là vẻ mặt đầy xúc động, không nhịn được lẩm bẩm :"Chưởng giáo chân nhân, hắn lại tiến nhập cảnh giới Thiên Nhân, chúng ta còn có hy vọng."

Chưởng giáo Côn Luân vẫn là bộ dáng mây trôi nước chảy, chỉ là mấy nếp nhăn ở khóe mắt đang vô tình giãn ra.

Trên bình đài thi đấu, Lý Ngọc biểu lộ mờ mịt kéo dài khoảng hơn ba mươi phút.

Cùng với hỏa diễm trong tay hắn tắt đi, trong lò đan cũng tràn ra một mùi hương nồng đậm.

Vị Luyện Đan Sư tam phẩm đứng bên cạnh sớm đã không chờ được, lập tức xuất hiện ở phía trước lò đan.

Vừa mở nắp lò ra, lão dã nhìn vào bên trong, cuối cùng nhịn không được mà ngửa mặt lên trời cười to.

Mà lúc này, bốn phía mà nước của Lăng Vân Phong, cũng chiếu ra tình hình trong lò đan của Lý Ngọc.

Mười viên đan dược tròn trịa trơn bóng, đều có năm đạo đan văn, xuất hiện bên trên màn nước.

Một màn giống như từng quen biết, xuất hiện trở lại.

Giờ khắc này, đệ tử Côn Luân triệt để sôi trào, rất nhiều người thậm chí còn xúc động đến chảy nước mắt.

Thiên Đạo Tông có chuẩn bị mà đến, một khi đoạt được thủ lĩnh thi đấu, thì mặt mũi của Côn Luân chỉ có thể mang đi quét rác, cho dù là đệ tử Côn Luân, mặt mũi bọn họ cũng không còn ánh sáng, đây là một loại tới tận cửa ức hiếp, sỉ nhục.

May mà Lý Ngọc đã dùng sức một mình, ngăn cơn sóng dữ, cũng cứu vớt được cả tâm tình khuất nhục cùng tuyệt vọng của bọn họ vừa nấy, cảm tưởng như từ đáy vực sâu vọt lên đỉnh núi vậy.

"Lý Ngọc, đan dược cực phẩm mười, đan văn năm mươi."

Một dòng chữ mới xuất hiện, ngược dòng mà lên tận đỉnh, đệ tử Côn Luân bị đè nén tâm tình nãy giờ, cuối cùng cũng bộc phát.

"ha ha, ta biết ngay mà, vĩnh viễn có thể tin tưởng Lý sư đệ."

"Cái gì mà thiên tài đan đạo của Thiên Đạo Tông chứ, cũng chỉ đến thế."

"Lý sư đệ cả ngày không lo làm việc tử tế, chạy đi xông thí luyện ảo cảnh suốt, làm ta thiếu chút nữa quên, chủ nghiệp của hắn là Luyện Đan đấy."

"Mười viên cực phẩm, cho ta hỏi, còn có ai?"...

Phía trên thuyền hoa, vị lão giả Nguyên Anh trâm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng nói :"Thật không hổ là Côn Luân, thậm chí có cả loại kỳ tài đan đạo này, lão phu sống mấy trăm măm, ngày hôm nay coi như được khai nhãn giới."

Lần này Thiên Đạo Tông tới Côn Luân đúng là ôm mục đích riêng.

Dựng Anh Đan cấp năm, ngoại trừ Côn Luân, cũng không có môn phái nào trong tu tiên giới có thể luyện ra.

Vốn tưởng rằng có thiên tài đan đạo ngàn năm mới gặp của Thiên Đạo Tông tới, viên Dựng Anh Đan này sẽ là vật trong tay rồi, nhưng lão phát hiện, mình vẫn là coi thường nội tình của Côn Luân truyên thừa mấy nghìn năm.

Cho tới bây giờ, nơi này dường như chưa bao giờ thiếu kỳ tích đan đạo.

Chường Giáo Côn Luân nhìn thì thản nhiên, thực ra trong lòng cũng đang lẩm bẩm, đừng nói đối phương, ngay cả hắn sống mấy trăm năm rồi, hôm nay cũng mới được khai nhãn giới, từ khi Côn Luân lập phái đến giờ, Hắn là người duy nhất có thể liên tiếp đạt được thủ lĩnh thi đấu đan đạo học đồ, rồi thủ lĩnh thi đấu Luyện Đan Sư nhất phẩm, mà cả hai lần đều tiến nhập cảnh giới Thiên, trong vòng thi quan trọng cuối cùng.

Nhưng mà mặc kệ đi, dù sao thể diện của Côn Luân cũng bảo vệ được, viên Dựng Anh Đan kia cũng không có bị người ngoài đoạt đi.

Điều này cũng khiến cho người Chưởng giáo như hắn cũng có thể thở phào một hơi.

Trên một góc đỉnh núi, Hứa Khuynh Tâm kinh ngạc tới mức cặp môi đỏ khẽ nhếch lên lúc nào không biết, nàng không nghĩ tới, mình vất vả đi bái phỏng nhiêu Luyện Đan Sư nhất phẩm như thế, cuối cùng đoạt giải nhất lại là người vẫn một mực bên cạnh nàng, cùng nàng một đường bái phỏng.

Một góc khác trên đỉnh núi, trên mặt Lục Hành Chu lúc này cũng lộ ra mừng rỡ như điên, hắn còn không nhịn được mà nói :'vậy mới tốt chứ, Thiên Đạo Tông ngu xuẩn, còn dám mơ so luyện đan với đệ tử Côn Luân ta, chỉ bằng các ngươi, đợi hai vạn năm nữa nha!"

Nhưng mà cười một lúc thì hắn cũng không cười được nữa.

Lý Ngọc là người hắn ghét số một, Lý Ngọc đoạt giải nhất thì viên Dựng Anh Đan kia cũng bị đoạt đi, hắn thật sự không tìm ra lý do giúp hắn vui vẻ.

Nhưng Lý Ngọc đè ép đệ tử Thiên Đạo Tông, giúp tông môn vãn hồi mặt mũi, trong lòng hắn lại rất là Sung sướng.

Loại cảm nhận phức tạp này để cho Lục Hành Chu ngũ vị tạp trân, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, vừa khóc vừa cười, khiến người khác nhìn vào hắn thấy ra ngay một kẻ tiểu nhân.
Bình Luận (0)
Comment