Yêu Nữ Dừng Tay ( Dịch Full)

Chương 84 - Chương 80 : Cùng Hướng Về Nhau

Chương 80 : Cùng hướng về nhau Chương 80 : Cùng hướng về nhauChương 80 : Cùng hướng về nhau

Chương 80 : Hai hướng lao tới

Lý Ngọc và Chu Tử Tuyền đi ra khỏi trận pháp, mấy vị Luyện Đan Sư nhất phẩm vừa nấy rời đi, còn đang đứng chờ ngoài này.

"Chúc mừng Lý sư đệ đoạt giải nhất!"

"Chúc mừng, chúc mừng"...

Đám người Phương Tiến, Trần Thuật, Trương Tiến, ... nhao nhao ôm quyền nói chúc mừng với Lý Ngọc, bọn họ thật lòng vui mừng cho Lý Ngọc, lần thi đấu này không chỉ liên quan tới đệ tử đan đạo của Côn Luân, mà còn liên quan đến vinh dự của tông môn nữa.

Nếu Lý Ngọc không đoạt giải nhất, thì sau này mọi sự sỉ nhục và chỉ trỏ của vô số người, sẽ nhằm vào bọn họ.

Lúc này, bọn họ còn vui mừng hơn so với lần chính bản thân mình đoạt giải nhất của những năm trước.

Tiếp đó, chính là lễ trao giải.

Lần so tài này, ban thưởng của thủ lĩnh là một viên đan dược cấp năm Dựng Anh Đan, ngoài ra, ban thưởng của năm vị trí đầu đều là một cái Hương lô nhị phẩm, những người xếp hạng phía sau thì ban thưởng là một vạn linh tệ.

Một vị Luyện Đan Sư tam phẩm, hai tay đang cầm một cái hộp ngọc hình vuông, to bằng khoảng một bàn tay, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, đưa cho Lý Ngọc.

Hộp ngọc tuy nhỏ, nhẹ, nhưng đồ vật bên trong thì nặng tựa nghìn tấn.

Đó là một viên đan dược mầu ngà sữa, có bốn đạo đan văn, bên trên hộp ngọc có khắc phù văn phức tạp, để khóa lại linh khí cùng đan hương, đúng là viên đan dược được Luyện Đan Sư ngũ phẩm có tu vi Hóa Thần Kỳ chính tay luyện ra, Dựng Anh Đan.

Lý Ngọc muốn thu vào trong nhãn trữ vật, nhưng lại phát hiện ra hộp ngọc này thế mà không có phản ứng gì.

Xem ra viên đan dược cấp năm này cũng tương tự phù lục cấp bốn kia, đều không thể thu vào nhẫn không gian được.

Đan dược đã tới tay, Lý Ngọc tính đưa Chu Tử Tuyền về Tử Vân Phong, sau đó tìm cơ hội thích hợp để đem viên đan dược này giao cho Khương Ly.

Đan dược cấp năm quý giá cỡ nào, Lý Ngọc sẽ không nỡ cho người khác, nhưng cho Khương Ly thì hắn sẽ không lưỡng lự một giây nào cả, dù sao thì đồ đắt tiền nhất trên người hắn cũng đều là Khương Ly đưa cho.

Hơn nữa, với thực lực cùng địa vị bây giờ của hắn, cũng không giữ viên đan dược cấp năm này lại được.

Chuyện Tôn trưởng lão nhập ma còn rõ mồn một trước mắt, hắn cũng không muốn mình vừa rời khỏi Côn Luân động thiên, đã bị cường giả Kim Đan hậu kỳ của hai bên Chính Ma đuổi giết.

Viên thuốc này, đủ để những cường giả vô vọng Nguyên Anh kia điên cuồng.

Không chờ Lý Ngọc rời đi, đã có một đạo ánh sáng đỏ từ trên không rơi xuống, đứng trước Lý Ngọc.

Đó là một lão giả có gương mặt gầy gò, sau khi lão xuất hiện ở chỗ này, thì mấy vị Luyện Đan Sư nhất phẩm và cả tam phẩm, đều nhao nhao ôm quyền, khom người cung kính :"Tham kiến Thái Nhất tổ sưt"

Lão giả mỉm cười nhìn Lý Ngọc, rồi nói ra :"Thực không dám giấu, viên Dựng Anh Đan này có trọng dụng đối với lão phu, không biết ngươi có bằng lòng chuyển nhượng lại nó cho lão phu không? Lão phu có thể dùng đồng giá đan dược, phù lục, pháp khí để trao đổi, nếu ngươi đồng ý, lão phu còn có thể thu ngươi làm đệ tử thân truyền, đồng thời dùng tiên đạo thề, bảo đảm đời này ngươi có thể kết thành Kim Đan. ˆ"

Lão cũng không cố gắng nói nhỏ, nên mọi người xung quanh Lăng Vân Phong cũng nghe được nội dung lão vừa nói, thế là đưa tới địa chấn cho đám đệ tử cấp thấp kia.

"Đệ tử thân truyên của Thái Nhất tổ sư?"

"Lý sư đệ sẽ tấn cấp rất nhanh."

"Thanh danh, thực lực, mỹ nhân, bối cảnh, ... hắn đều đã có."

"Đây cũng làm cho người ta quá là hâm mộ...

Một đám đệ tử Côn Luân không che giấu được vẻ mặt hâm mộ điên cuồng.

Thái Nhất tổ sư đấy, đây chình là cường giả Nguyên Anh hậu kỳ, tương lai nhất định sẽ tiến vào Hóa Thần Kỳ, nói cách khác, chỉ cần Lý Ngọc đồng ý, thì tương lai không xa, hắn sẽ có một vị sư phụ có tu vi Hóa Thần Kỳ, đừng nói tại Côn Luân, mà coi như ở trong tu tiên giới thì hắn cũng có thể đi ngang được rồi.

Hơn nữa, Thái Nhất Tổ sư cũng không phải đòi không viên đan này, mà là dùng rất nhiều tài nguyên trao đổi, với tu vi hiện tại của Lý Ngọc, mấy trăm năm nữa cũng chưa dùng đến viên Dựng Anh Đan này, mà có thể là đời này hắn cũng không dùng đến, mang đồ quý giá như vậy trên người, cũng không phải là chuyện tốt.

Một viên Dựng Anh Đan, đủ để cho tất cả tu hành giả Kim Đan Hậu kỳ điên cuồng, mặc kệ là Chính Ma hai đạo, đều sẽ chú ý từng bước đi của hắn.

Dùng nó để đổi lấy thân phận đệ tử của một cường giả Nguyên Anh, một lời hứa của cường giả Hóa Thần tương lai, không nghi ngờ là kết quả tốt nhất.

Nhưng Lý Ngọc đối mặt với vị lão giả Nguyên Anh hậu kỳ này, ngay cả biểu lộ do dự một chút cũng không có, chỉ áy náy từ chối :"Xin lỗi vị tiền bối này, viên đan dược này là đồ ta đưa cho Khương sư muội, sẽ không dùng nó để trao đổi bất kỳ vật gì."

Hắn vừa nói ra, mọi người xung quanh nháy mắt im lặng, sau đó mới triệt để ồn ào.

"Lý sư đệ, ngươi hồ đồ quái"

"Ngươi biết ngươi vừa từ chối cái gì không? Đây chính là lão tổ Hóa Thần Kỳ tương lai đấy!"

"Dựng Anh Đan cấp năm, cứ thế mà tặng đi?"

"Ối rồi ôi, loại cơ hội này sao lại không rơi trúng người ta chứ, cho dù không càn mấy cái pháp bảo, phù lục kia, ta cũng sẽ đồng ý luôn đấy."

Đa số đệ tử nam đều không hiểu hành vi của Lý Ngọc, thậm chí còn than thở tiếc hận thay hắn.

Bọn họ thực sự suy nghĩ cho Lý Ngọc.

Nhưng mấy vị đệ tử nữ tâm tư tinh tế thì trong mắt tỏa sáng, cách nhìn đối với chuyện này lại không giống mấy đệ tử nam kia.

"Đan dược cấp năm, nói đưa liền đưa, đây là tình cảm thần tiên gì thế?"

"Thật hâm mộ Khương sư muội." "Nếu như đời này cũng có người tốt với ta như thế, ta bằng lòng làm bất cứ chuyện gì vì hắn."

"Khương sư muội đối với Lý sư đệ cũng rất tốt, đây là người ta cùng hướng về nhau..."...

Trước ngày hôm nay, phần lớn đệ tử Côn Luân đều cho rằng, Lý Ngọc ăn cơm mềm của Khương sư muội, không có Khương sư muội, hắn sẽ không có thực lực bây giờ, chứ đừng nói là xông vào mười thứ hạng đầu của thí luyện bảng.

Nhưng sau này hôm nay, ấn tượng của đệ tử Côn Luân về hắn đã phát sinh đổi lại cách nhìn rất lớn.

Tính là Khương sư muội cho hắn nhiều linh tệ với Thông Mạch Đan đi, thì cũng làm sao mà so được với Đan dược cấp năm chứ? Muốn nói ăn cơm mềm cũng là Khương sư muội ăn cơm mềm của hắn, à không, là cơm cứng nha.

Một góc trên đỉnh núi, Hứa Khuynh Tâm liếc nhìn qua Khương Ly, đã thấy nàng đang cúi đầu cười ngây ngô.

Lăng Vân Phong.

Lục Thái Nhất thấy Lý Ngọc cự tuyệt dứt khoát như vậy, cũng không dây dưa nhiều lời, chỉ tiếc nuối nói :"Đã như vậy, lão phu cũng không miễn cưỡng ngươi nữa."

Dứt lời, lão lại lần nữa hóa thành một đạo ánh sáng mầu đỏ, hướng về Ngọc Linh Phong mà đi.

Lý Ngọc cũng định đi về, nhưng lại có một người đứng bên cạnh, là một vị Luyện Đan Sư tam phẩm, trên ngực áo có thêu ba đạo đan văn, mìm cười nói với hắn :*Chưởng môn truyền ngươi đi Ngọc Hư Phong."

Một lúc sau trên Ngọc Hư Phong.

Lý Ngọc được vị Luyện Đan Sư tam phẩm kia dẫn đi, xuyên qua một tòa đại điện, đi tới quảng trường ở phía sau đại điện, nơi này có rất nhiều tiên hạc thân thể ưu mỹ đang đứng, thi thoảng lại có con ngẩng đầu lên, phát ra những tiếng hót dễ nghe, trong nhóm tiên hạc đó, có một cô gái mặc áo trắng, trên mặt che lụa mỏng, đang đứng chải vuốt lông vũ cho một con tiên hạc.

Lý Ngọc liên nhận ra thân phận của của nàng.

Đệ tử chưởng giáo, Tân Khả Nhân.

Cũng chính là thiên kiêu Côn Luân mà yêu nữ để cho hắn chú ý đặc biệt.

Một tiếng ho nhẹ ở bên cạnh truyên đến, lúc này Lý Ngọc mới chú ý tới, bên đó còn có một người đàn ông trung niên, mặc đạo bào đứng nữa, thân phận của người đó thì cũng không cần đoán. Lý Ngọc lập tức xoay người ôm quyền hành lễ, nói :"Đệ tử Côn Luân Lý Ngọc, gặp qua chưởng giáo chân nhân!"

Đay là lần đầu tiên Lý Ngọc gặp chưởng giáo Côn Luân.

Trước đây, những gì Lý Ngọc biết về hắn chỉ giới hạn ở một cái tên xếp hạng thứ hai trên thí luyện bia.

Người đàn ông trung niên nhìn Lý Ngọc, trên mặt mang theo ý cười, nói ra :'Ngày hôm nay ngươi lập xuống công lớn cho tông môn, muốn ban thưởng cái gì, tự ngươi nói đi."

Lý Ngọc ngay lập tức ưa thích vị chưởng giáo chân nhân này, đi thẳng vấn đề, không lòng vòng nói nhảm, đối thoại với loại người này là thoải mái nhất.

Nhưng mà, phải giữ ý giữ tứ, Lý Ngọc cũng phải giả vờ khiêm tốn một chút, hắn ôm quyên nói :"Hồi chưởng môn, thân là đệ tử Côn Luân, bảo vệ vinh dự của tông môn là thuộc bổn phận và chuyện mà đệ tử nên làm, thi đấu đã có ban thưởng, đệ tử thấy đủ."

Vương Đạo Huyền phất tay áo, nói :'Ban thưởng thi đấu là phần thưởng dĩ nhiên ngươi nên được, lần này Thiên Đạo Tông rắp tâm bất lương, suýt nữa làm Côn Luân mất hết mặt mũi, ngươi đã vãn hồi danh dự cho tông môn, cũng là nên trọng thưởng đấy."

Trọng thưởng?

Sau khi khách khí, tất nhiên Lý Ngọc sẽ mưu cầu một chút lợi ích cho chính mình.

Chưởng giáo chân nhân có thân phận gì chứ, là chưởng giáo của đại tông thứ hai trong Chính Đạo, hắn đã nói trọng thưởng, tức là so với "trọng thưởng" mà mình hiểu, sẽ phải nhiều hơn nữa. .

Sau khi suy nghĩ kỹ, Lý Ngọc nói ra :"Nếu không, thì bốn trăm viên Thông Mạch Đan?"

Hắn đã tính nhẩm qua, bốn trăm viên Thông Mạch Đan không chỉ đủ cho năm cái linh mạch của hắn tu hành đến viên mãn, mà cũng đủ cho cả Chu sư tỷ tu hành Mộc linh mạch tới Luyện Khí tâng chín đỉnh phong, thậm chí cả Linh Nhi cũng Luyện Khí viên mãn.

Chậc chậc, này có thể tiết kiệm được khối thời gian.

"Bốn... bốn trăm viên Thông Mạch Đan?"

Vương Đạo Huyền vẫn giữ được ý cười trên mặt.

Tiểu tử này, còn coi Thông Mạch Đan thành Đường Đậu rồi đúng không?

Mặc dù Luyện Đan Sư ở Côn Luân có thể luyện chế ra Thông Mạch Đan cũng không ít, nhưng tài liệu chính của Thông Mạch Đan lại rất ít ỏi, mỗi tháng toàn tông sản xuất ra cũng chỉ khoảng trên dưới nghìn viên, phân nửa trong này dùng để trao đổi tài nguyên với các môn phái khác, còn dư lại gần nửa, thì phân lớn để cung cấp cho đời sau, đệ tử của mấy vị tổ sư Nguyên Anh kỳ, một số ít còn lại để bán ở Đan Tâm Các, hoặc ban thưởng khích lệ cho đệ tử cấp thấp.

Mặc dù hắn là chưởng giáo Côn Luân, nhưng mỗi tháng cũng chỉ có thể tùy ý phân phối số lượng Thông Mạch Đan khoảng ba mươi viên, còn phải phân cho môn hạ đệ tử.

Tiểu tử này há miệng chính là bốn trăm viên, hắn tưởng Thông Mạch Đan là cái gì?

Nhìn biểu lộ của chưởng giáo chân nhân, Lý Ngọc cũng đoán ra/trọng thưởng" mà chưởng giáo nói, và "trọng thưởng" mà mình nghĩ, hình như cũng không giống nhau, thế là hắn hạ thấp tiêu chuẩn, thử hỏi dò "ba trăm viên?”

Vương Đạo Huyền ho nhẹ một tiếng, nói ra :“Nơi này của bổn tọa bây giờ chỉ có ba mươi viên Thông Mạch Đan, tất cả đều ban thưởng cho ngươi!"

Ba mươi viên, nói thế nào thì cũng không giống như "trọng thưởng" cho lắm, chắc là còn cái khác nữa, Lý Ngọc tiếp tục nói :"Tạ chưởng giáo, ta còn muốn một ít phù lục cấp ba, một cái pháp bảo không gian lớn hơn một chút, nếu có thể thì thêm một ít Linh thảo linh dược đẳng cấp cáo nữa thì tốt..."

Lời tác giả.

"Có độc giả nhắc tới vấn đề cũ «sáo lộ», kỳ thực ta cũng đang suy nghĩ, quyển sách này viết chính là «sảng văn», ta cố gắng tránh viết ra những nhân vật phản diện não tàn một chút, đem nội dung cốt truyện viết thú vị xíu, nhưng «sảng văn sáo lộ» thực ra đều giống nhau, đơn giản chỉnh là nhẹ nhàng dễ hiểu, nhưng nếu như đa số độc giả đều không thích nội dung cốt truyện như kiểu này, sau đây ta nhất định sẽ sửa lại, viết nội dung cốt truyện kiểu này bình thường viết hai chương không hết, nhưng để mọi người đọc vừa dễ hiểu vừa sảng khoái, thì áp lực lại càng lớn hơn... nên ta ở đây hỏi thăm ý kiến của mọi người."
Bình Luận (0)
Comment