Yêu Nữ Dừng Tay ( Dịch Full)

Chương 86 - Chương 81: Trọng Thưởng (2)

chương 81: Trọng thưởng (2) chương 81: Trọng thưởng (2)chương 81: Trọng thưởng (2)

Đây mới là Khương Ly mà hắn quen thuộc.

Lý Ngọc theo thói quen, tóm lấy bả vai của Khương Ly kéo lại, hỏi :"Tiểu tử ngươi bây giờ có tu vi gì rồi?"

Khương Ly ngượng ngùng đáp :"Thủy linh mạch là Trúc Cơ hậu kỳ, bốn cái linh mạch khác thì vừa mới Trúc Cơ, sư phụ nói tu hành không thể quá nhanh, muốn áp súc lại một chút."

Người so với người đúng là giận điên người, tốc độ tu hành của Lý Ngọc đã là rất nhanh, nhưng ngay cả cái bóng của Khương Ly cũng không đuổi kịp, nhưng mà hắn cũng không ngu ngốc đến mức đi so sánh với nhân tài Thiên Linh Mạch, được tông môn tận lực bồi dưỡng như nàng.

Hắn lấy mấy cái hộp ngọc từ trong nhẫn không gian ra, sau khi Khương Ly nhìn thoáng qua, trong mắt lập tức tỏa sáng, phấn khích nói :"Bánh kẹo Từ Ký, bánh ngọt, bánh gạo nếp của tô ký, bánh nghìn lớp, ... ô, đây là băng đường hồ lô của bà lão kia..."

Mấy thứ này đều được Lý Ngọc mua từ thành Phong Châu, lúc tu hành ở Bạch Vân Quán, hắn thường xuyên cùng Khương Ly chuồn xuống núi ăn uống chơi đùa, những thứ này đều là đồ ăn nàng thích.

Trong túi trữ vật không có không khí, Lý Ngọc còn cất giữ đồ trong hộp ngọc cẩn thận, nên lúc đem ra vẫn là hương vị giống lúc vừa mua.

Hứa Khuynh Tâm nhìn Khương Ly đang vui vẻ ngốn thức ăn, trong lòng không khỏi cảm khái, người hiểu sư muội nhát trên thế giới này, ngoại trừ cha mẹ của nang ra, thì chính là Lý sư đệ rồi, cũng chỉ có hắn mới biết cách dỗ dành sư muội của nàng vui vẻ đến như vậy.

Lâu rồi Khương Ly cũng không ăn uống đồ ăn nghiêm chỉnh, lúc Luyện Khí Kỳ thì dùng Ích Cốc Đan, sau khi TRúc Cơ thì tự bản thân cũng đã có thể không cần ăn uống nữa, nhưng loại cảm giác hưởng thụ mỹ thực chân chính này, cho dù là đan dược gì cũng không thể so sánh được.

Nàng cắn một miếng nhỏ đường hồ lô, vẻ mặt thỏa mãn, hạnh phúc.

Lý Ngọc nhìn bộ dáng không có tiền đồ đó của nàng, không nhịn được nói ra :"Lần sau xuống núi, ta sẽ mang thêm cho ngươi nữa."

Sau đó hắn lại đưa cho Khương Ly một cái ngọc bài, nói :"Bây giờ ta ở biệt viện số sáu mươi chín, trên Tử Vân Phong, đây là ngọc bài mở ra trận pháp của biệt viện, cho ngươi một cái, khi nào ngươi có thể đi ra thì có thể tới đó tìm bọn ta."

"Các ngươi?" Khương Ly trợn mắt lên :"Ngươi và Chu sư tỷ đã ở cùng một chỗ rồi à?"

Lý Ngọc lắc đầu nói :'*Còn chưa có gì, chỉ là hiện tại đang ở cùng một nhà, thuận tiện chăm sóc lẫn nhau thôi."

Mặc dù yêu nữ đối với hắn không tệ, nhưng vẫn là người trong Ma Đạo, nếu Lý Ngọc vì nguyên nhân nào đó mà bị bại lộ thân phận, Khương Ly thì còn đỡ, chứ đạo lữ của hắn, nhất định sẽ bị liên lụy.

Mặc dù hắn rất thích Chu sư tỷ, nhưng muốn cùng nàng chính thức kết thành đạo lữ song tu, thì trước đó tốt nhất nên tìm biện pháp giải quyết triệt để vấn đề thân phận đã.

Nhưng điều này hắn cũng không trách yêu nữ kia.

Không có nàng, Lý Ngọc đã sớm chết, những hai lần.

Không nói vấn đề này nữa, Lý Ngọc tháo nhẫn không gian từ trên tay xuống, đưa cho Khương Ly, nói ra :"Vừa rồi chưởng giáo chân nhân ban thưởng cho ta một cái pháp bảo không gian, cái giới chỉ này ngươi thu lại đi, ta đã xóa đi ấn ký của mình rồi." Cái nhẫn không gian mầu trắng của chưởng giáo cho kia, không gian bên trong của nó to hơn khoảng gấp mười lần cái này.

Còn cái mà của Khương Ly đưa cho hắn thì vốn là của người khác tặng cho Khương Ly, nên có kiểu dáng hơi thiên về nữ tính một chút, mỗi lần Lý Ngọc đeo nó ra ngoài, người khác nhìn qua cũng biết hắn là kiểu ăn bám.

Khương Ly cũng không nhận lại, mà bảo hắn :”Ta cũng có pháp bảo không gian rồi, ngươi không dùng đến thì đưa cho Chu sư tỷ dùng, dù sao ném ở chỗ này của ta cũng để không, Chu sư tỷ trước đấy chiếu cố chúng ta rất nhiều, ta cũng chưa tặng nàng cái gì..."

Có một cái nhẫn không gian, sẽ tiện lợi rất nhiều đối với tu tiên giả, Lý Ngọc cũng thay mặt Chu Tử Tuyền nhận nó trước.

Hắn còn muốn nói tiếp gì đó, thì bỗng có một tiếng ho nhẹ, truyền tới từ góc đại điện.

Hứa Khuynh Tâm thở dài, nhìn Lý Ngọc nói :"Lý sư đệ, chúng ta cần phải đi rồi."

Lý Ngọc đứng dậy, vỗ vỗ bả vai của Khương Ly, dặn dò :"Chăm chỉ tu hành, lần sau lại gặp."

Rồi hắn và Hứa Khuynh Tâm rời khỏi đây, trong ánh mắt tiếc nuối đầy lưu luyến của Khương Ly.

Trước cửa đại điện, Lý Ngọc một lần nữa thi lễ với Huyền Chân Tổ sư.

Nàng quơ ống tay áo, một chai đan dược chậm rãi bay về phía Lý Ngọc.

Huyền Chân Tổ Sư cũng không nhìn hắn, chỉ lạnh nhạt nói :"Ngươi vì tăng lên tu vi, mà trong thời gian ngắn phục dụng quá nhiều Thông Mạch Đan, Thông Mạch Đan thượng phẩm mặc dù mỗi viên ẩn chứa đan độc không nhiều, nhưng hơn trăm viên tích lũy xuống, thì cũng không thể coi nhẹ nó được, thời gian càng lâu, càng khó trừ tận gốc, bình đan dược này là Giải Độc Đan cấp cao, ngươi cầm đi đi."

Lý Ngọc là Luyện Đan Sư, đương nhiên biết rõ, trừ đan dược cực phẩm ra, thì các loại đan dược phẩm cấp khác đều có chứa đan độc.

Đệ tử bình thường không cần lo lắng về vấn đề đan độc này, vì mấy tháng bọn họ mới có thể mua được một viên Thông Mạch Đan, chờ đến lần phục dụng tiếp theo, thì lượng đan độc kia đã bị luyện hóa hết trong quá trình tu hành.

Lý Ngọc thì khác, trong thời gian nửa năm này, hắn phục dụng đã hơn một trăm viên Thông Mạch Đan, đan độc tích lũy trong thân thể hắn căn bản không thể nào tự luyện hóa hết được, mà phải phục dụng Giải Độc Đan đặc chế.

Bình Giải Độc Đan này của Huyền Chân Tổ Sư đưa, cũng không phải loại Giải Độc Đan cấp thấp mà Lý Ngọc luyện chế kia, mà là một loại đan dược đẳng cấp cao, Không chỉ có mấy vị tài liệu hiếm, mà phẩm chất viên đan này cũng là cực phẩm có năm đạo đan văn, cũng chính là để cho nó có thể đạt hiệu quả cao nhất trong nhiệm vụ của mình

Đan dược cực phẩm của đan dược cấp cao, có số lượng rất ít, những thiên tài của tông môn được phục dụng Thông Mạch Đan số lượng lớn, cũng không đủ chia, nên không có bán ở Đan Tâm Các, Lý Ngọc cũng không có cách nào mua được.

Hắn không từ chối mà nhận lấy bình đan dược này, sau đó ôm quyên nói :"Tạ ơn Huyền Chân Tổ Sư!"

Huyền Chân Tổ Sư thản nhiên nói :"Đi đi, trở lại thì chăm chỉ tu hành, đời này chưa chắc không có khả năng Kết Đan, nếu gặp phải chuyện gì khó xử, cũng có thế tới Ngọc Châu Phong tìm ta."

Lý Ngọc ôm quyền cảm ơn lần nữa.

Đúng là tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật, sau khi đích thân gặp qua, Lý Ngọc mới cảm thấy, mặc dù Huyền Chân tổ sư bày ra một bộ mặt kiểu Diệt Tuyệt Sư Thái, nhưng thực ra cách làm người lại không tệ, chỉ là đối với Khương Ly quá nghiêm khắc.

Đưa Lý Ngọc ra khỏi Ngọc Châu Phong, trên đường đi, Hứa Khuynh Tâm cười nói :"Sư tôn chính là như vậy, nói năng thì chua ngoa, nhưng tấm lòng như đậu hũ, sau này ngươi tới Ngọc Châu Phong nhiều sẽ biết."

Trên Ngọc Châu Phong lúc này, trong đại điện nào đó, Huyền Chân tổ sư nhìn vẻ mặt mất mát của Khương Ly, hỏi :"Ngươi trách vi sư sao?"

Khương Ly lắc đầu, nói ra :"Không có, ta biết sư tôn làm vậy là muốn tốt cho ta."

Huyên Chân Tổ sư nói tiếp :"Hóa Thần Kỳ thọ nguyên hai nghìn năm, Phá Hư Cảnh thì có thể đạt tới hơn bốn nghìn năm, giả sử có thể dùng thân Hợp Đạo, thành tựu Thiên Nhân, có thể đạt được thọ nguyên vô tân, cùng thiên địa đồng thọ, nhật nguyệt đồng huy, ... mà Kim Đan kỳ chỉ có thọ nguyên khoảng năm trăm năm, tình cảm càng sâu, thì năm tháng về sau dày vò lại càng lâu, ta không hy vọng ngươi lại đi theo đường cũ của ta..."

Khương Ly nghĩ tới tòa mộ bia ở trên Ngọc Châu Phong này.

Khuynh Tâm sư tỷ nói, ngôi mộ này hạ táng chính là đạo lữ song tu của sư tôn.

Mấy trăm năm trước, hai người cũng từng là một đôi thần tiên quyến lữ, được người người trong tông môn ngưỡng nàộ, chỉ là thiên phú của sư tôn so với vị sư bá kia cao hơn rất nhiều, rất dễ dàng Kết Anh thành công, mà tu vi của vị sư bá kia chỉ dừng lại ở Kim Đan, đã hao hết thọ nguyên trước, lúc sư bá mất đi cho đến bây giờ cũng được hơn hai trăm năm.

Bình thường Khương Ly cũng thấy, mỗi lần sư tôn ngồi trước mộ bia là lại ngồi tận mấy ngày liền.

Nàng nhìn về phía Huyền Chân tổ sư, hỏi một cấu :"Sư tôn, người hối hận không?”

Vấn đề này, Huyền Chân tổ sư cũng từng nghĩ tới vô số lần.

Giả sử lúc trước nàng nghe lời sư tôn, muốn đoạn tuyệt tình cảm, nàng cũng sẽ không phải chịu nỗi khổ dày vò hơn hai trăm năm này, nhưng nếu hỏi nàng có hối hận không.

Đương nhiên là không hối hận rồi.

Ít nhất, nàng đã rất vui vẻ hạnh phúc, trong bốn trăm năm kia.

Nàng xoa đầu Khương Ly, nói :"Trước Kim Đan, ngươi cứ ở lại đây chăm chỉ tu hành, sau khi Kết Đan xong, ngươi lựa chọn thế nào, sư tôn cũng mặc kệ ngươi, ai cũng có con đường của riêng mình...'...

Lúc trở về Tử Vân Phong, để tránh phiền phức, Lý Ngọc trực tiếp đáp xuống, rơi vào trong biệt viện của mình.

Chu Tử Tuyền đã về nhà, đang chơi đùa cùng Linh Nhi.

Lý Ngọc đem cái nhẫn không gian của Khương Ly đưa cho nàng, nói :"Cho ngươi cái này."

Chu Tử Tuyền ngạc nhiên, hỏi :"Đây chẳng phải là của Khương sư muội tặng ngươi sao?"

Lý Ngọc giải thích :"Chưởng giáo chân nhân lại ban thưởng ta một cái pháp bảo không gian khác, nên cái này để cho ngươi dùng, mấy thứ pháp khí, phù lục, đồ trang sức kia của ngươi, đều có thể cất ở trong này."

Chu Tử Tuyền lo lắng hỏi :"Nếu Khương sư muội biết, muội ấy có tức giận hay không?"

Lý Ngọc cười cười, trấn an nàng :"Yên tâm đi, chính nàng bảo ta đưa cho ngươi đấy." Nghe Lý Ngọc nói thế, Chu Tử Tuyền mới yên tâm, chỉ cân không làm cho Khương sư muội hiểu lầm là được rồi.

Một lúc sau, nàng đem cái nhẫn không gian này ra nhỏ máu nhận chủ, rồi đeo nó lên ngón tay áp út của tay trái, sau đó vội vàng đi cất đồ của mình vào trong đó.

Bây giờ, toàn bộ Côn Luân đã không có người cho rằng Lý Ngọc là loại ăn cơm chùa nữa.

Trong tu tiên giới, ăn cơm chùa có nghĩa là nói những nam tu không có năng lực, bị nữ tu bao nuôi, họ cũng chỉ có thể dựa vào nữ tu mới có thể sinh tôn được.

Hiển nhiên, Lý Ngọc không giống vậy.

Hắn là thủ lĩnh thi đấu đan đạo học đồ, là Thủ Lĩnh thi đấu Luyện Đan Sư nhất phẩm, cũng là người đứng thứ mười trên Thí Luyện bảng tính từ một nghìn năm qua của Côn Luân.

Nếu hắn không có năng lực, thì trong hàng đệ tử Côn Luân đương thời, ngoại trừ Tân sư muội và Khương sư muội ra, toàn bộ đều là phế vật.

Tại Côn Luân, trong đám bạn cùng trang lứa, không có Pháp tu nào lợi hại hơn hắn, Luyện Đan cũng không có ai luyện tốt hơn hắn.

Mà trong đồng trang lứa, Luyện Đan Sư nào lợi hại hơn hắn không?

Xin lỗi, không có.

Hai lần thủ lĩnh thi đấu đan đạo liên tiếp, đã để hắn đứng vững vàng ở vị trí đệ nhất nhân trong đám Luyện Đan Sư trẻ tuổi, không ai dám nói đan đạo của mình mạnh hơn Lý Ngọc cả, vì dù sao bọn họ cũng không biết, lúc nào thì Lý Ngọc có thể tiến vào cảnh giới Thiên Nhân.

Còn hôm nay, không nghi ngờ gì cả, Lý Ngọc chính là anh hùng của toàn bộ Côn Luân.

Đại bộ phận đệ tử cấp thấp của Côn Luân bây giờ, có thể không biết chưởng giáo của mình là ai, nhưng nhất định biết rõ Lý Ngọc là ai.

Nếu như không phải trong thời khắc mấu chốt, hắn lại tiến nhập cảnh giới Thiên Nhân, luyện chế ra mười viên đan dược cực phẩm, làm thay đổi cục diện cuộc thi, thì thủ lĩnh thi đấu Luyện Đan Sư nhất phẩm lần này sẽ bị người của Thiên Đạo Tông đoạt đi mất.

Mà viên đan dược cấp năm vô cùng quý giá kia, cũng phải chắp tay đưa người.

Những đệ tử mới gia nhập Côn Luân không lâu có thể sẽ không có cảm giác đặc thù gì với Thiên Đạo Tông, nhưng những đệ tử cũ, bình thường hay ra ngoài chấp hành nhiệm vụ của tông môn, lại chịu không ít bắt nạt từ người Thiên Đạo Tông, đệ tử Thiên Đạo Tông luôn ỷ vào tông môn cường đại, mà thường xuyên ngang ngược càn rỡ, không hề đem đệ tử môn phái khác vào mắt.

Lý Ngọc lần này coi như tìm về chút thể diện nho nhỏ thay cho bọn họ.

Còn chuyện cũ của hắn và Khương Ly, cũng bị đệ tử Côn Luân truyên thành một đoạn giai thoại.

Một người Luyện Đan Sư nhất phẩm, vừa tấn cấp không bao lâu, có thể nay cả các loại đan dược cấp một cũng chưa luyện được hết, nhưng vẫn là nghĩa vô phản cố đứng lên, rồi không thể tưởng tượng được đoạt được thủ lĩnh, sau đó lại buông tha cơ hội trở thành đệ tử cường giả Nguyên Anh hậu kỳ, buông tha tài nguyên tu luyện phong phú, đem viên đan dược cấp năm quý giá, tặng cho cô gái trong lòng.

Đây là loại tình cảm gì?

Một số đệ tử nữ, tưởng tượng mình thành Khương Ly, trái tim cũng không nhịn được mà tan chảy. ...

(*)Diệt Tuyệt Sư Thái : là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết « Ỷ Thiên đồ long ký» của nhà văn Kim Dung, bà được mô tả là chưởng môn đời thứ ba của phái Nga My, võ công thuộc hàng thượng thừa trong giới võ lâm, nổi danh cùng báu vật trấn sơn «ỷ Thiên Kiếm»

Bà là người yêu nước và tận tụy với môn phái (hai tâm nguyện lớn nhất đời bà , một là đánh đuổi Thát Đát, giành lại giang sơn cho người Hán, và đưa phái Nga My thành đệ nhất võ lâm) nhưng đồng thời, bà cũng nổi tiếng là nhân vật cố chấp, nặng nề định kiến, và quan điểm hắc bạch phân minh, lại quá lạnh lùng, nên đến chết vẫn không chịu hợp tác với Minh Giáo và không chịu nhận sự giúp đỡ từ Trương Vô Ky - chính là giáo chủ của Minh Giáo.

Dưới sự dẫn dắt của bà mà môn phái Nga My do Quách Tương - con gái út của Quách Tĩnh và Hoàng Dung, kỳ công xây dựng đã bị đi chệch hướng, trở nên ích kỷ, lấy võ công làm trọng, lấy mục tiêu đứng đầu võ lầm làm tiêu chí, khiến môn phái sinh ra những đệ tử có tư tưởng tiêu cực, dẫn đến nhiều bi kịch sau này.
Bình Luận (0)
Comment