Chương 84: Kế thừa di sản (1)
Chương 84: Kế thừa di sản (1)Chương 84: Kế thừa di sản (1)
Thu lại tâm tình, Lý Ngọc đi phục dụng hai mươi viên Thông Mạch Đan kia xong, lại tính đi xông thí luyện thêm một lần nữa.
Huyệt vị trong cơ thể hắn hôm nay đã đạt đến hai trăm ba mươi cái, theo cách tính một tầng Luyện Khí tám cái huyệt vị, thì hắn đã đến Luyện Khí tầng hai mươi tám, gần hai mươi chín, Pháp lực so với tu sĩ Luyện Khí Kỳ tâng chín đỉnh phong tu ba cái linh mạch, còn muốn thâm hậu hơn một chút.
Ở Côn Luân đương đại, trong hàng đệ tử Luyện Khí Kỳ, chắc là không có đệ tử nào có pháp lực thâm hậu hơn Lý Ngọc cả.
Hắn đi ra biệt viện, đang định tới Thông Thiên Phong, thì thấy một người không thể tưởng tượng đang đứng chờ hắn trước cổng.
Những vị vừa đứng đây chào hàng vãn bối đã tản đi hết, chỉ còn lại một người trẻ tuổi đang đứng trước cổng biệt viện, đúng là vị thiên tài đan đạo, Luyện Đan Sư trẻ tuổi của Thiên Đạo Tông, mà suýt chút nữa đã đoạt được thủ lĩnh kia.
Lý Ngọc nhớ hình như đối phương tên là Tống tri Huyền.
Nghe nói hắn cũng là ngũ mạch đồng tu, nhưng người ngũ linh mạch bình thường, thì thiên phú tu hành chắc chắn mạnh hơn hắn rất nhiều.
Như vậy có thể thấy được sự cường đại của Thiên Đạo Tông, người tu năm cái linh mạch hàng thật giá thật ở Côn Luân, chỉ có Tần sư tỷ cùng Khương Ly, mà thường thì thiên tài tu năm cái linh mạch, đều đi con đường Pháp tu, chứ hiếm ai lại lãng phí thời gian đi học Luyện Đan làm gì, tiên đạo với là đích cuối cùng mà tu tiên giả theo đuổi.
Lý Ngọc nhìn hắn, nghi ngờ hỏi :"Tống đạo hữu, có chuyện gì không?"
Đệ tử Côn Luân hầu hết đều không ưa gì người Thiên Đạo Tông, bởi vì hành vi thường ngày của bọn họ đều càn rỡ ngang ngược, thi đấu Luyện Đan Sư nhất phẩm của Côn Luân cũng đến phá rối, nên càng làm cho đệ tử Côn Luân bất mãn.
Nhưng mà Lý Ngọc thì bình thường, trong tu tiên giới vốn là tôn sùng thực lực, chứ không nói đạo lý, nếu đối phương có đạt được thủ lĩnh thi đấu Luyện Đan Sư nhất phẩm, thì cũng dựa vào thực lực để gành lấy, chứ không phải trộm cướp gì.
Tống tri Huyền mỉm cười nói ra :"Ta chuẩn bị phải trở về Thiên Đạo Tông, nên đặc biệt tới đây bái phỏng Lý đạo hữu, lĩnh giáo một chút đan đạo..."
Rất nhiều Luyện Đan Sư đều tìm đến Lý Ngọc để "Nghiên cứu thảo luận đan đạo'.
Bọn họ đều không ngoại lệ, đến để nghe ngóng về cảnh giới Thiên Nhân.
Lý Ngọc khoát tay áo, nói luôn :"Thế thì Tống đạo hữu đến không đúng lúc rồi, ta lại đang có chút việc cần phải ra ngoài gấp, nói lĩnh giáo đan đạo gì đó quá khách khí rồi, nếu như ngươi là muốn hỏi ta, làm sao có thể tiến nhập cảnh giới Thiên Nhân, thì ta có có chút kinh nghiệm, đó là luyện đan không muốn cứng nhắc quá, có đôi lúc buông lỏng tâm tình, sẽ có hiểu quả, ví dụ như trước lúc luyện đan, ôm một cái, hôn một cái với vị sư tỷ, sư muội mình yêu thích, nhưng mà đây chỉ là kinh nghiệm của cá nhân ta, nếu ngươi có bị nổ lô cũng đừng có trách ta đấy..."
Hắn vẫn đang vội đi xông thí luyện, nên sau khi nói xong thì chào Tống Tri Huyền, rồi rời đi.
Tống Tri Huyền còn đang chôn chân tại chỗ, trên mặt kinh ngạc không thôi. Hắn vốn đã phải trở vê Thiên Đạo Tông ngay sau khi kết thúc thi đấu hôm đó.
Nhưng hắn lại nấn ná mấy ngày ở đây, chịu đựng vô số ánh mắt khác thường của đệ tử Côn Luân, chỉ để đến hỏi thăm Lý Ngọc chút chuyện.
Vì sau đó hắn mới biết được, hôm đó cũng không phải là lần đầu tiên Lý Ngọc tiến nhập cảnh giới Thiên Nhân, mà mấy hôm này hắn cũng tận mắt chứng kiến Lý Ngọc tại thí luyện bảng một đường xâm nhập năm vị trí đầu, thế như chẻ tre.
Cũng biết được Lý Ngọc chính là một vị đệ tử đặc biệt nhất, truyền kỳ nhất của Côn Luân trong nửa năm qua.
Lần này tìm tới đây để lĩnh giáo đan đạo với Lý Ngọc, hắn cũng không ôm hy vọng gì.
Làm gì sẽ có ai đem bí mật trọng yếu như vậy nói cho người khác.
Nhưng kết quả này, hắn thật không nghĩ đến.
Nếu như không phải hắn thuận miệng nói vài câu để lừa gạt mình cho qua, thì người này thực sự có khí độ rộng lớn đến mức làm cho người ta bội phục.
Tống Tri Huyền tu hành lâu như vậy, còn là lần đầu tiên gặp được loại người này.
Hắn hình như đã hiểu, tại sao đệ tử Côn Luân lại yêu thích Lý Ngọc như vậy.
Tại tu tiên giới ngươi lừa ta gạt, lục đục với nhau này, thật khó để có thể giống như hắn một cỗ thanh lưu.
Nói hai câu với Tống TRi Huyền xong, Lý Ngọc liên bay về phía Thông Thiên Phong, những lời kia dù sao cũng không phải là bí mật gì, Luyện Đan Sư ở Côn Luân ai cũng biết, Lý Ngọc vẫn tuân thủ nguyên tắc, có thể kết giao thêm một người bạn, thì nên kết giao, nhất là thiên tài như Tống Tri Huyền, đương nhiên kết giao càng nhiều càng tốt.
Lần này giúp người, lần sau người giúp.
Tu Tiên, tu chính là nhân mạch.
Đại điện thí luyện, Lý Ngọc đi vào không gian thí luyện, rất nhanh lại đi ra.
Thành tích thí luyện lần này lại có tăng lên so với lần trước.
Nhưng xếp hạng trên bàng thí luyện, lại không có gì biến hóa.
Người tên là "Bùi Nguyên" kia, vẫn đang xếp hạng trước hắn.
Lý Ngọc không tin tà, lại tiếp tục xông lần nữa, kết quả vẫn y như cũ.
Xem ra đến năm vị trí đầu của thí luyện bảng, chênh lệch giữa mỗi hạng còn lớn hơn so với tưởng tượng của hắn, thứ tư đã kinh khủng như thế, ba thứ hạng đầu còn lợi hại đến mức nào? Khả năng còn phải đợi đến lúc thực lực của hắn tăng lên nữa đã.
"Ồ, Lý Ngọc, lại tới xông thí luyện sao?"
Giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, Lý Ngọc quay đầu lại, phát hiện ra Ngô Thông cũng ở nơi này, đang bước về phía hắn.
Cái tên Ngô Thông này, trong thời gian vừa qua chắc chắn phát tài, đồ mặc trên người đã là một bộ Tiên Y của Nga My, mặc dù chỉ là nhất phẩm, nhưng có thể có tiền mua Tiên Y vẫn chứng tó hắn cũng giống Lý Ngọc, cũng là có linh tệ mà không có chỗ tiêu.
Lý Ngọc cũng nghe nói, Ngô Thông đã tạo dựng được một cái “Côn Luân Nguyệt Báo”, trên đó có các loại tin tức lớn nhỏ mà hắn thu thập được, sau đó biên tập lại rồi bán cho đệ tử Côn Luân, là mặt hàng vô cùng nóng bỏng trong đám đệ tử cấp thấp.
Chào Ngô Thông xong, Lý Ngọc hỏi hắn :"Cái vị tiền bối của môn phái tên là Bùi Nguyên này, ngươi có biết không?"
Ngô Thông cười hắc hắc, nói với hắn :"Ngươi đây là xem thường ta nha, có chuyện gì ở Côn Luân mà ta không biết sao?
Ngô Thông khoác vai Lý Ngọc, kể :"Thực ra ngươi không biết vị tiên bối này cũng là bình thường, ta dám đánh cuộc, chín thành đệ tử Côn Luân đều chưa từng nghe qua tên của vị tiền bối này, chỉ có một số ít đệ tử hạch tâm , có khả năng nghe qua được cái tên này từ sư phụ của họ, tin tức về vị tiền bối này ta đã dùng một trăm linh tệ, mua được từ một vị đệ tử hạch tâm đấy."
Lý Ngọc huých hắn một cái, nói :"Chớ có mà thừa nước đục thả câu, nói đi."
Ngô Thông cười, nói :"Bùi Nguyên tiền bối là một vị Hóa Thần lão tổ của tông môn chúng ta, là thiên kiêu của một ngàn năm trước, cũng chính là đệ nhất bảng đời đầu tiên của thí luyện bảng, chiếm cứ vị trí đó mấy trăm năm, cho đến lúc bị Chưởng giáo chân nhân bây giờ vượt qua..."
Trong lòng Lý Ngọc có cảm giác, nhân vật ngàn năm trước đến bây giờ vẫn còn có người nhớ được, đây có lẽ chính là mị lực lớn nhất của thí luyện ảo cảnh.
Khó trách nhiều người như vậy, chen nhau vỡ đầu cũng muốn lưu danh trên thí luyện bia.
Ngô Thông tiếp tục nói :"Vị tiền bối này cũng là một người có được Thiên Linh Mạch, nên thành tích bọn họ lập nên, nếu không có thiên linh mạch rất khó vượt qua, nhắc mới nhớ, năm vị trí đầu thí luyện bảng bây giờ, trừ ngươi ra, đều là Thiên Linh Mạch, nghe nói Tần sư tỷ còn là song Thiên Linh Mạch."
Ưu điểm của Thiên Linh Mạch không chỉ nằm ở việc không có bình cảnh ở lúc Luyện Khí, Trúc Cơ, mà tốc độ phóng thích pháp thuật sẽ nhanh hơn bình thường.
Có cùng tu vi, nhưng người không có Thiên Linh Mạch đấu pháp cùng với người có Thiên Linh Mạch, lúc đang điều động pháp lực thì bên đối diện đã phóng pháp thuật tới nơi, căn bản không có cách nào đánh, bọn họ đến xông thí luyện cũng có thể nhờ đó mà tăng tốc độ qua ải.
Bảo sao Lý Ngọc dốc hết sức mà vẫn không thể đuổi theo kịp kỷ lục của hơn ngàn năm trước, pháp lực không đủ, hắn còn có thể bù đắp bằng kỹ xảo, nhưng Linh Mạch thua kém, không có cách nào bù đắp đấy.
Nhìn về phía vị trí thứ ba của thí luyện bảng, hắn hỏi Ngô Thông :"Trân Thanh Sơn... vị này có lai lịch gì, sao cũng chưa từng nghe nói đến?"
Ngô Thông lắc đầu nói :"Vị sư huynh này, bây giờ đã không phải là đệ tử Côn Luân, nếu không thì với thiên phú và thực lực của hắn, nhất định cũng là một trong những thiên kiêu chói mắt nhất của Côn Luân, năm xưa hắn cũng từng là hy vọng quật khởi của Côn Luân, lực áp toàn bộ thiên kiêu cùng thời của tu tiên giới, ngay cả Côn Luân Thập Thánh, ở trước mặt hắn cũng không ngẩng đầu lên được..."
Lý Ngọc sửng sốt một chút, hỏi :"Tại sao hắn không phải là đệ tử của Côn Luân nữa? Thiên kiêu loại này mà tông môn cũng sẽ thả cho hắn rời đi ư?"
Ngô Thông thở dài, giải thích :“đương nhiên tông môn không muốn hắn rời đi, nhưng đây lại là chuyện bất khả kháng, lúc trăm năm trước, khi hắn xuống núi lịch luyện, thích một vị yêu nữ của Ma Đạo Huyên Âm Giáo, sau này hai người liên thủ, đánh chết một trong thập thánh, Thiên Đạo Tông giận tím mặt, bức ép Côn Luân, Chưởng giáo chân nhân không còn cách nào khác, vì ngừng lại sự phẫn nộ của Thiên Đạo Tông mà phải đem hắn trục xuất khỏi tông môn, nghe nói sau đó hắn gia nhập Huyền Âm Giáo, cùng vị yêu nữ Ma Giáo kia kết thành đạo lữ song tu..." Ngô Thông đang kể chuyện xưa của Trần sư huynh cho hắn nghe, nhưng không biết sao Lý Ngọc cảm thấy như trong ngực trúng một mũi tên.
Hắn mặc dùng không có ưa thích yêu nữ Ma Giáo, nhưng vấn đề của hắn còn nghiêm trọng hơn ưa thích yêu nữ Ma Giáo.
Không có ai biết, thật ra hắn chính là nội ứng mà yêu nữ Ma Giáo sắp xếp tại Côn Luân.
Ngô Thông có chút cảm khái, tiếp tục nói :"Trần sư huynh chính là đệ tử thân truyên của Chưởng giáo chân nhân, năm đó chưởng giáo chân nhân đem hắn thành người kế nhiệm chức chưởng giáo đời tiếp theo mà bồi dưỡng, không nghĩ tới lại xảy ra chuyện như vậy, tổn thất một vị thiên kiêu xuất sắc đối với Côn Luân mà nói, cũng là đả kích khổng lồ... :
Lý Ngọc cũng có chút cảm khái, hắn giống như thấy được kết cục tương lai của chính mình.
Một lúc sau, hắn mới bình phục tâm tình, nói ra :"tiểu tử ngươi sao lại hiểu rõ chuyện từ tận trăm năm trước thế, cứ như chính ngươi tự mình trả qua ấy..."
Ngô Thông cười hắc hắc, nói ra :"Chỉ cần có linh tệ, không có tin tức gì là không mua được, chuyện ta biết còn nhiều lắm, bằng quan hệ của chúng ta, miễn phí nói cho ngươi biết, ngươi muốn nghe bát quái (1) của ai trong tông môn?"
Lý Ngọc hỏi :"Ngươi còn biết bát quái của người nào?"
Ngô Thông liệt kê :'Vậy cũng phải xem ngươi thích nghe của ai, ví dụ như đạo lữ song tu của Huyền Chân tổ sư, cuộc tình tay ba của lão tổ Hóa Thần, còn có một vị Phá Hư cường giả đương đại của tông môn, Luyện Đan Sư lục phẩm lúc mới bắt đầu đi học Luyện Khí, bởi vì không có thiên phú mới chuyển qua đan đạo...
Lý Ngọc không nói nhiều, lôi Ngô Thông qua hẳn Tử Tiêu Phong, chọn một ấm trà, một đĩa hạt dưa, ngồi ở trong đình ngắm cảnh trên đỉnh núi, vừa gặm hạt dưa, vừa nói :"đều kể đi, liền từ chuyện đạo lữ song tu của Huyền Chân tổ sư bắt đầu, ồ, Huyền Chân Tổ sư cũng có đạo lữ song tu á?"
"Chưa nghe nói đúng không? Chưa nghe nói qua là bình thường, Côn Luân ai ai không biết, Huyền Chân tổ sư tính nóng như kem, tính nết lạnh lùng khó chịu, nhưng thật ra mấy trăm năm trước không phải như vậy, bà cùng đạo lữ của bà cũng từng là một đôi thần tiên quyến lữ, được mọi người trong Côn Luân hâm mộ, chỉ là hai trăm năm trước, vị sư bá kia Kết Anh thất bại, đi trước một bước, nên sau này tính tình của Huyền Chân tổ sư mới càng ngày càng kém..."
"hai trăm năm này, Huyền Chân tổ sư cũng không có kết qua vị đạo lữ song tu thứ hai, còn nghe nói bà thường xuyên đến đước mộ của đạo lữ tế điện, ai có thể nghĩ tới, tổ sư Huyền Chân hung danh truyền xa, cũng là một người phụ nữ chí tình chí nghĩa hiếm thấy..."
"Thế còn chuyện cuộc tình tay ba của lão tổ Hóa Thần?”
"Đây cũng là chuyện lúc hơn nghìn năm trước, ngươi đợi ta uống chén trà nhuận giọng, lại kể cặn kẽ cho ngươi nghe.......