Yêu Nữ Dừng Tay ( Dịch Full)

Chương 92 - Chương 84 : Kế Thừa Di Sản (2)

Chương 84 : Kế thừa di sản (2) Chương 84 : Kế thừa di sản (2)Chương 84 : Kế thừa di sản (2)

Mấy canh giờ sau, Lý Ngọc mới quay trở về Tử Vân Phong.

Tinh thần hóng hớt thì ai cũng có, Lý Ngọc cũng không ngoại lệ, ngôi xuống mấy canh giờ này, mà trong đầu hắn được Ngô Thông nhồi cho đầy các loại bát quái lẫn chuyện thời sự bên lề, của các tiền bối trong tông môn, .

Một ít cường giả truyền kỳ của tông môn trong lòng hắn, cũng bị cởi ra khăn che mặt.

Thực ra những vị tổ sư Nguyên Anh, Hóa Thần lão tổ, thậm chí là đại năng Phá Hư, cũng không thần bí như trong tưởng tượng, lúc còn trẻ, bọn họ cũng chẳng khác gì các đệ tử trẻ tuổi bây giờ.

Mấy ngày tiếp theo, Lý Ngọc triệt để nhàn rỗi.

Thí luyện bảng đóng đỉnh ở vị trí thứ năm, hắn bây giờ không có cách tiến lên tiếp, nên cũng không thể kiếm Thông Mạch Đan qua nhiệm vụ này được nữa.

Hai tên đệ tử Ma Đạo Luyện Hồn Tông và đệ tử Ngũ Độc Giáo cũng đều không có tin tức gì, yêu nữ cũng không liên lạc gì với hắn, Lý Ngọc ngoài luyện đan, chơi cùng Linh Nhi, đọc sách, học tập, thì là đánh bài cùng mấy vị lão nhân hàng xóm.

Thực ra phần lớn thời gian của tu hành đều chính là không thú vị cùng buồn tẻ như vậy.

Hôm nay vận may của Lý Ngọc không tệ, hơn một canh giờ hắn đã thắng được một trăm linh tệ, bỗng lão giả ngồi đối diện hỏi hắn :"Lý Ngọc, ta nghe nói ngươi là người xử lý chuyện hậu sự của Tôn Chấn?"

Lão Vương nhắc tới Tôn trưởng lão, làm cho Lý Ngọc xuất hiện một tia phức tạp trong ánh mắt.

Hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, không nói nhiều, chỉ bảo :"Tôn trưởng lão khi còn sống đã nói qua với ta, con đường tu hành của hắn bắt đầu từ Bạch Vân Quán, kết thúc ở Bạch Vân Quán, không muốn bị mang về tông môn an táng, dặn ta đem tro cốt của hắn chôn cất tại phía sau Bạch Vân Quán, nhớ tới hắn thì có thể đi tế bái..."

Đệ tử Côn Luân và các trưởng lão, nhất là trưởng lão Trúc Cơ, sau khi mất đi, sẽ phải đưa thi thể tới tông môn để an táng thống nhất, chủ yếu để đề phòng mấy tên Ma Đạo Khôi Lỗi Tông, bọn chúng ưa thích dùng thi thể tu tiên giả để luyện thi, nhất là thi thể của trưởng lão Trúc Cơ kỳ, thêm chút tế luyện sẽ trở thành một cỗ linh thi lợi hại...

Lão Vương híp mắt lại, trâm mặc một lúc rồi thở ra một hơi dài, nói ra :"Cả đời này của lão phu, phần lớn thời gian đều trải qua ở trong Côn Luân động thiên này , sau khi chết đi cũng không muốn ở đây nữa, lão phu muốn nhờ ngươi một việc, chờ lão phu chết rồi, ngươi đem thi thể ta hỏa thiêu, rồi đem tro cốt đến Ngụy quốc, giao cho người đời sau của Vương Gia, để bọn họ em tro cốt của lão phu đến chôn cất tại phần mộ tổ tiên của Vương gia, coi như là lá rụng về cội..."

Lý Ngọc cũng không do dự gì, gật đầu nói :'Được!"

Dù sao hắn cũng thi thoảng ra ngoài làm nhiệm vụ, đây cũng chỉ là một cái tiện tay.

Lão Vương cười nói :'lão phu cũng không để cho ngươi bận không công, cả đời này của ta sống hơn hai trăm tuổi, bổn sự khác không có. Nhưng tại cơ quan thuật vẫn có chút thành tựu, lão phu cũng không có đồ đệ, nên tặng cho ngươi tâm huyết cả đời cảm ngộ..."

Lúc này, một vị lão giả ở bên cạnh Lý Ngọc cũng mở miệng nói :'Lão phu sau khi chết cũng không muốn táng tại Côn Luân, nhưng mà lão phu cũng không có người đời sau, ngươi cứ tìm một chỗ non xanh nước biếc ở Trần quốc, rồi đem tro cốt của lão phu chôn cất ở đó, lão phu tặng ngươi một bộ trận kỳ, cả đời cảm ngộ trận pháp của lão phu, cũng tặng cho ngươi..."

Hai vị lão nhân đều đã tới phần cuối sinh mệnh, tự biết tiên đạo vô vọng, nên cởi mở rất nhiều.

Hơn hai trăm năm trên tiên đạo, cuối cùng cũng chỉ là một hồi đại mộng, chấp niệm dã qua, bọn họ cũng không muốn sau khi chết vẫn bị nhốt ở một phương trời đất nhỏ bé này, mà khát vọng trở lại cố thổ.

Người thích hợp nhất để bọn họ phó thác hậu sự, tự nhiên là Lý Ngọc.

Đệ tử khác bọn họ cũng không tin được, nhưng nhân phẩm của Lý Ngọc, lại được cả Côn Luân này công nhận, đây cũng là chuyện họ biết rõ như ban ngày.

Đối với thỉnh cầu của hai ông lão, Lý Ngọc đương nhiên đáp ứng.

Đây cũng chẳng phải việc gì phiền phức, hơn nữa, người ta còn đưa cả thù lao.

Bây giờ Lý Ngọc cũng không thiếu linh tệ, mà di sản lớn nhất của bọn lọ chính là kiến thức chuyên nghiệp cả đời của họ, mà đó cũng là những thứ tài phú vô cùng quý giá và hiếm thấy với Lý Ngọc.

Hắn cũng không có ý định trở thành cơ quan sư hay trận Pháp sư, nhưng tu tiên một đường, biết thêm một nghề, học thêm kiến thức, vẫn không có chỗ xấu, dù sao thiên phú của hắn cũng không cao, tự mình tu hành cũng vô dụng, thời gian nhàn rỗi còn nhiều, rất nhiều.

Lý Ngọc đồng ý với bọn họ, sẽ giúp bọn họ xử lý tốt hậu sự, sau này nếu có dịp đi qua mộ phần, sẽ còn tới thăm bọn họ một chút, thanh lý cỏ dại, tưới một ít linh tửu trước mộ phần...

Hai chuyện này đối với Lý Ngọc, cũng chỉ là tiện tay làm.

Nhưng sự tình phát triển lại ngoài dự liệu của Lý Ngọc.

Từ sau khi bị lão Vương và lão Trần khởi xướng, hay ngày nay, mấy vị trưởng lão Trúc cơ tới hết người nọ đến người kia, tất cả đều có một điểm chung là, họ đã sớm không còn đời sau ở thể tục, hoặc đứt gãy liên hệ với người nhà từ lâu, cũng không có đệ tử ở trong tông môn, coi như những lão nhân đơn thân ở Côn Luân động thiên này.

Cả đời họ theo đuổi tiên đạo, cuối cùng mọi thứ thành không, đối với hậu sự, lại muốn nhìn lần cuối.

Tất cả đều không ngoại lệ, đều có nguyện vọng chôn cất ở bên ngoài Côn Luân động thiên, lá rụng về cội, muốn Lý Ngọc tìm một chỗ phong thủy bảo địa, tóm lại đủ thứ yêu cầu đều có, trừ việc đem thi thể bọn họ bán cho Khôi Lỗi Tông, dùng một phương thức khác tiếp tục tồn tại ra, thì yêu câu của bọn họ, Lý Ngọc đều đáp ứng.

Coi như là giúp đỡ người già neo đơn đi, ai bảo hắn thiện tâm.

Nhớ lúc mới đầu hắn chọn Tử Vân Phong này, chỉ là vì chào hàng đan dược của chính mình, kiếm ít linh tệ đổi Thông Mạch Đan, lúc ấy hắn không nghĩ tới sau này, lại ngoặt sang một cái nghiệp vụ như vậy.

Trong một căn phòng trống bên trong biệt viện, đồ vật cất đầy, đó đều là những thứ mà mấy vị trưởng lão Trúc Cơ đưa cho hắn.

Những đồ vật này cũng không có cái gì quá quý giá, chín phần đêù là các loại sách vở.

Nội dung sách vở thì cũng đủ loại, dính đến đan đạo, phù lục, luyện khí, cơ quan thuật, trận pháp, ngự thú, chế độc, song tu, luyện thể, kỳ môn pháp thuật, ... đủ loại nghề nghiệp trong tu tiên giới đều có, Lý Ngọc xem cũng lồi cả mắt.

Sách vở đủ loại pha tạp, hỗn tạp, làm cho người ta nhìn mà câm nín, nhưng quan trọng nhất cũng không phải là bản thân mấy cuốn sách này.

Vì những quyển sách này đều có thể mua được ở tông môn, giá cả cũng không đắt, mà điều đáng giá ở đây là, trên mỗi quyển sách này đều ghi chi chít chú giải phê bình, những cái đó đều là những lĩnh hội tâm đắc, mà bọn họ nghiên cứu trong thời gian hai trăm năm...

Nếu như Lý Ngọc muốn nghiên cứu bất kỳ loại chức nghiệp nào khác, chỉ cần dựa theo kinh nghiệm của bọn họ đi là được, không có bị rẽ nhầm đi bất kỳ đường quanh co nào khác.

Đây đều là những kết tinh, tâm huyết cả đời của mấy vị trưởng lão Trúc cơ, sẽ bị mang vào phần mộ, nếu không cho Lý Ngọc, vì bọn họ đều không có đệ tử.

Lý Ngọc phân loại hết mấy thứ này ra, sửa sang lại ngay ngắn rõ ràng, sau đó bỏ vào trong nhẫn không gian của hắn.

May mà dự kiến trước, xin được cái nhẫn lớn hơn này từ chỗ Chưởng giáo chân nhân, không thì đúng là không thể chứa hết được mấy thứ này.

Ở trong đám di sản được kế thừa này, Lý Ngọc còn có những thu hoạch khác.

Những thứ này cũng đều là do mấy vị trưởng lão Trúc Cơ ném cho Lý Ngọc, cũng mặc kệ hắn có dùng được hay không, từ đồ vật đến một tia ý thức... đều ném cho hắn, phải nói là cái gì cũng có, thậm chí Lý Ngọc còn tìm thấy cả mấy cái công pháp Ma Đạo, có thể là bọn họ lấy được từ đối phương, sau khi đánh chết đệ tử Ma Đạo năm xưa.

Lúc trước hắn cũng đoán không lầm, Ma Đạo cùng Chính Đạo tu hành đều là năm cái linh mạch giống nhau như đúc.

Khác nhau ở chỗ, Huyệt vị đầu tiên trong công pháp của Chính Đạo lại là Huyệt vị cuối cùng của bên công pháp Ma Đạo, mà huyệt vị cuối cùng của công pháp Chính Đạo cũng chính là huyệt vị đầu tiên trong công pháp của Ma Đạo.

Tu tiên giới phổ biến cho rằng, chính đạo tu hành là chính Ngũ hành, còn Ma Đạo tu hành là nghịch ngũ hành, cũng được gọi là Dương ngũ hành và Âm ngũ hành.

Lý Ngọc còn nhìn thấy trong một quyển công pháp có một cái chú giải, nói rằng, công pháp chính ma hai đạo tuy đồng nhất linh mạch, nhưng nếu đồng thời tu luyện thì khi hai loại âm dương thuộc tính giao hội pháp lực, thì cũng chính là lúc tu tiên giả bị bạo thể mà chết.

Điều này làm cho Lý Ngọc đổ mồ hôi lạnh, may mắn là hắn không thử tìm đường chết.

Mà mấy bản công pháp ma đạo này, Lý Ngọc nhìn qua một chút để tìm hiểu, chứ hắn cũng không phải là muốn tu hành, dù sao tìm hiểu được thủ đoạn của họ, biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng, sau này lỡ gặp phải Ma Đạo địch nhân, hắn cũng có thể biết được ứng đối.

Trong đống đồ vật, hắn còn phát hiện một cái thẻ kim loại lớn bằng bàn tay.

Thẻ kim loại này cũng không biết làm bằng chất liệu gì, mặt trước dính đầy bụi bặm, còn mặt sau khắc chi chít chữ, sau khi Lý Ngọc xem qua thì phát hiện nó lại là hai cái pháp thuật nhỏ.

Pháp thuật khắc đằng trước tên là 'Ấn tức thuật" thi triển pháp thuật này có thể làm ba động pháp thuật triệt để biến mất.

Cho dù là tu tiên giả luyện Khí Kỳ cũng có thể thu liễm khí tức, nhưng cũng không thể làm được hoàn hảo, nhất là không thể giấu được mấy vị tu tiên giả cấp cao hơn quá nhiều.

Ví dụ như Lý Ngọc có mặc Tiên Y nhị phẩm, vốn là để che chắn dao động pháp lực, nhưng ở trước mắt cường giả Nguyên Anh Kỳ, thì cũng không có tác dụng gì, vẫn bị nhìn thấu trong tức khắc.

Nhưng nguyên lý của "Ẩn tức thuật" này, lại khác biệt với "liễm tức thuật", nó không chỉ là che lấp đơn giản, mà là chân chính ẩn nấp, đừng nói Nguyên Anh kỳ, ngay cả Phá Hư cường giả đứng trước mặt hắn, cũng không thể tra xét được pháp lực trong người hắn.

Mặc dù đây không phải là loại pháp thuật công kích gì, nhưng có thể làm được lừa dối đến loại trình độ này, cũng rất là nghịch thiên rồi.

Đương nhiên, loại pháp lực nghịch thiên như này, cũng có yêu cầu nhập môn, mà yêu cầu nó là cần phải tu năm cái linh mạch, lúc thi triển cũng cần năm loại pháp lực thuộc tính khác nhau cùng lúc vận chuyển, từ đó đạt tới một loại hiệu quả ẩn thân kỳ diệu.

Mặt sau thẻ kim loại thì ghi chép một loại pháp thuật tên là "Vọng Khí thuật".

Tấm thẻ này cũng thật thú vị, mặt chính thì dạy bản thân ẩn nấp khí tức, không để cho người khác xem thấu tu vi của mình, còn mặt sau thì dạy làm sao xem thấu tu vi của người khác.

"Vọng Khí Thuật" này cũng bá đạo y như "Ẩn tức thuật", cho dù đối phương có cố gắng che dấu pháp lực hoặc là mặc tiên y, thì chỉ cân thi triển Vọng Khí Thuật là có thể một phát nhìn thấu tu vi của đối phương.

Nhưng mà loại pháp thuật này dựa vào 'Ẩn Tức thuật" để tiến giai, cũng cần phải có năm loại thuộc tính pháp lực khác nhau mới học được.

Lý Ngọc vốn chính là ngũ mạch đồng tu, nên hắn học hai cái pháp thuật này cực kỳ dễ dàng.

Hắn dựa theo phương pháp trên thẻ kim loại, dùng trình tự nhất định vận chuyenr năm loại pháp lực trong cơ thể, vạy mà trong nháy mắt hắn đã cảm nhận được pháp lực tỏng người biến mất, nhưng chính mình lại có thể cảm nhận được rõ ràng pháp lực tồn tại...

Một lúc sau, Lý Ngọc dựa theo trình tự dung hợp năm loại pháp lực, ngưng tụ đến hai mắt, ánh mắt nhìn về phía Chu Tử Tuyền đang chơi đùa cùng Linh Nhi trong sân.

Mặc dù nàng đang mặc tiên y che dấu ba động của pháp lực, nhưng Lý Ngọc lại mơ hồ như có thể nhìn xuyên thấu qua tiên y,nhìn" dến quỹ đạo pháp lực tỏng người nàng, không chỉ nhìn được nàng tu cái linh mạch nào, còn có thể xem được tu vi chân thật của nàng, cùng với cả dáng người nóng bỏng của nàng nữa...

(1) bát quái: đây cũng không phải là bát quái trong kinh dịch mà là tiếng lóng, ý nói là những chuyện riêng tư, tin đồn nhảm...
Bình Luận (0)
Comment