Chương 85 : Nội gia chân khí (1)
Chương 85 : Nội gia chân khí (1)Chương 85 : Nội gia chân khí (1)
Lý Ngọc luyện tập vọng khí thuật một lúc trên cơ thể của Chu sư tỷ, rồi mới rời ánh mắt đi.
Hai cái pháp thuật này mặc dùng không phải là pháp thuật công kích, nhưng lại có tác dụng phụ trợ không ít.
Ẩn tức thuật có thể ẩn tàng chính mình, thích hợp dùng cho mai phục, lúc mấu chốt có thể tập kích bất ngờ.
Vọng khí thuật thì có thể quan sát địch nhân, thăm dò thực lực chính xác để quyết định xem đánh hay lùi, tránh cho tù mù lao lên rồi bị người ta một kích tất sát, hoặc bị đối phương phô trương thanh thế dọa cho...
Mấy ngày tiếp theo, Lý Ngọc cũng không làm gì khác, chỉ tập trung luyện tập hai cái pháp thuật nhỏ này.
Sau khi thật sự nắm chắc hai loại pháp thuật này, hắn mới tha thiết cảm nhận được, vị tiền bối sáng tạo ra hai loại pháp thuật này quá kinh tài tuyệt diễm.
Hắn đã thử qua trên người mấy vị lão hữu Trúc Cơ kỳ, sau khi thi triển ẩn tức thuật, cho dù đứng trước mặt bọn họ cũng không có tí ba động pháp lực nào, mà tất cả khí tức của hắn, cũng đều bị che giấu hết.
Không phát hiện được, cũng không phải là mắt nhìn không thấy, mà là không cảm giác được bất kỳ ba động pháp lực nào, thậm chí khí tức của hắn cũng biến mất.
Ánh mắt của bọn hắn có thể nhìn thấy Lý Ngọc, nhưng thần thức lại cảm giác trống không.
Đối với tu tiên giả thì, thần thức cũng coi như ánh mắt của bọn họ, trên phương diện nào đó thì, nó còn quan trọng hơn cả ánh mắt.
Nếu như Lý Ngọc núp trong bóng tối, hoặc dùng thổ độn thuật ẩn núp dưới mặt đất, bọn họ sẽ không thể phát hiện được.
Nhưng mà, đối với tác dụng của loại ẩn núp này, có tác dụng đối với cường giả Kim Đan Kỳ trở lên không, Lý NGọc cũng không năm chắc.
Nhưng theo trên thẻ kim loại kia viết thì, nguyên lý của ẩn tức thuật là sau khi ngũ hành dung hợp, sẽ sinh ra một loại hiện tượng kỳ quái, kèm theo đó là xóa đi ba động của pháp lực cùng với khí tức.
Thứ vốn không tồn tại, tự nhiên sẽ cảm giác không đến.
Mà Vọng Khí Thuật thì cũng thần kỳ như thế, bình thường đều là mấy vị Trúc Cơ Kỳ xem thấu tu vi của hắn, nhưng sau khi hắn thi triển Vọng Khí Thuật, thì tu vi của bọn họ trong mắt Lý Ngọc, cũng không còn là bí mật nữa.
Càng thần kỳ hơn chính là, vì Vọng KHí Thuật được phát triển dựa trên cơ sở của Ẩn Tức Thuật, nên toàn bộ quá trình hắn thăm dò đều không có ba động pháp lực, vì thế bọn họ cũng không biết là mình đang bị Lý Ngọc thăm dò.
Lão Trần có chút cảm khái, nói ra :'Không hổ danh là ngũ mạch đồng tu, không giống với đám phế vật như chúng ta, thế mà có thể học được loại pháp thuật nghịch thiên dạng bỏ qua cả cảnh giới như thế này."
Lão Vương đối với hai từ "Phế Vật" có chút bất mãn, hừ một cái, rồi lèm bèm :"Ngũ mạch đồng tu thì sao? Hắn đắc ý được lúc này, sau khi Trúc Cơ thì xem hắn làm sao mà dễ chịu, tiểu tử, ngươi có biết ta tu từ Trúc Cơ sơ kỳ đến Trúc Cơ viên mãn, cần bao nhiêu viên Thác Mạch Đan không?"
Thác Mạch Đan Lý Ngọc đương nhiên biết, đây là đan dược bản nâng cấp của Thông Mạch Đan, nó cũng là một loại rất khó luyện chế trong đám đan dược cấp ba, có thể mở rộng Linh Mạch, tăng lên tu vi của tu tiên giản Trúc Cơ Kỳ.
Nhưng cụ thể cần bao nhiêu viên Thác Mạch Đan để tăng lên một người, thì đúng là hắn không biết rõ.
Lý Ngọc lắc đầu, nói :"ta cũng không biết."
"Tám mươi mốt viên, là chín chín tám mươi mốt viên..." Lão Vương hả hê nhìn hắn, xong lại hỏi :"Vậy ngươi có biết được tất cả Luyện Đan Sư trong tông môn, mỗi tháng có thể luyện chế ra bao nhiêu Thác Mạch Đan không?”
Mặc dù Lý Ngọc là Luyện Đan Sư, nhưng cũng chỉ là Luyện Đan Sư nhất phẩm, mà Thác Mạch Đan thuộc đan dược cấp ba, vấn đề này cũng là điểm mù của hắn.
Nhưng mà hắn từng nghe Ngô Thông nói qua, Thông Mạch Đan cấp hai, mỗi tháng tông môn sản xuất ra khoảng trên dưới một nghìn viên, vậy Thác Mạch Đan chắc chắn không thể nhiều hơn số đó được, hắn suy nghĩ một chút, rôi đoán bừa ra một con số :"Hai trăm viên?"
Lão Vương cười lạnh, nói ra :"Hai trăm viên, đó là tất cả sản lượng, mà tỏng hai trăm viên này, một trăm năm mươi viên là để lại cho những thiên kiêu kia, còn năm mươi viên còn lại là phân cho những trưởng lão Trúc Cơ Kỳ, xong ngươi có biết toàn bộ Côn Luân này có bao nhiêu người như chúng ta?"
CŨng không chờ Lý Ngọc trả lời, lão nói luôn :"là gần hai ngàn người!"
Lão không khỏi cười rộ lên.
"Hai nghìn trúc cơ kỳ, tranh nhau năm mươi viên Thác Mạch Đan, ngươi cảm thấy ngươi có thể cướp được mấy viên? Thông Mạch Đan ngươi còn có thể dùng linh tệ để mua, nhưng Thác Mạch Đan thì có linh tệ cũng mua không được, còn muốn xem cống hiến đối với tông môn thế nào, ngươi nói xem ngũ linh mạch của ngươi, muốn bốn trăm viên Thác Mạch Đan, mới có thể đến Trúc Cơ đỉnh phong, khả năng Kết Đan thành công là bao nhiêu?”
Lão Vương gãi gãi đầu còn lơ thơ vài sợi tóc, cười trên nỗi đau của Lý Ngọc, trêu chọc nói :"Đừng có tưởng ngươi bây giờ trẻ tuổi, hơn hai trăm năm nữa, còn không phải giống hệt mấy lão gia hỏa như chúng ta sao, sớm muộn cũng phải xuống mô..."
Lý Ngọc bây giờ vẫn đang là Luyện Khí Kỳ, nên chuyện sau khi Trúc Cơ, hắn cũng chưa hề nghĩ nhiều.
Hôm nay bị lão Vương nhắc nhở, mới làm hắn không thể không suy nghĩ đến.
Hai cảnh giới trước của tu tiên là Luyện Khí và Trúc Cơ, tu đều là Linh Mạch, Luyện Khí thì đem toàn bộ huyệt vị đả thông, còn Trúc Cơ thì là đem Linh Mạch mở rộng, mục đích cuối cùng nhất đều là khiến Linh Mạch có thể tiếp nhận pháp lực càng nhiều hơn.
Nhưng độ khó của mở rộng linh mạch, so với đả thông huyệt vị thì khó hơn nhiều.
Thời gian mở rộng một tầng linh mạch, gấp năm lần thời gian mở một huyệt vị.
Vài nghìn năm trước, lúc ấy tài nguyên của tu tiên giới vẫn còn đồi dào, phong phú, có môn phái đã làm thí nghiệm với một tu tiên giả vừa mới Trúc Cơ, phục dụng tám mươi mốt viên Thác Mạch Đan, có thể đem một cái linh mạch mở rộng đến cực hạn, tiếp tục sử dụng Thác Mạch Đan cũng không có tác dụng, có thể thử Kết Đan.
Thiên tài như Tần sư tỷ và Hứa sư tỷ, cho dù không cần dùng Thông Mạch Đan, thì mỗi tháng cũng có thể đả thông mấy cái huyệt đạo, nên mở rộng linh mạch cũng không cần mấy thời gian, đối với các nàng mà nói, đan dược chỉ là phụ trợ, nhờ vào chính bản thân họ tu hành, cũng có thể rất nhanh Trúc Cơ, Kết Đan. Nhưng Lý Ngọc lại không giống vậy, thiên phú của hắn bình thường, lấy đan dược làm chủ, tu hành làm phụ.
Lý Ngọc tự mình tu hành thì bốn tháng mới có thể đả thông được một huyệt đạo, như vậy thì hắn muốn đem linh mạch mở rộng một tầng, cứ cho là ngày nào hắn cũng cần cù chịu khó tu hành, thì ít nhất cũng cần hai mươi tháng.
Một viên Thác Mạch Đan thay thế được hai mươi tháng khổ tu của hắn.
Tám mươi mốt viên Thác Mạch Đan, chính là một nghìn sáu trăm hai mươi tháng, cũng tức là một trăm ba mươi lăm năm.
Đây vẫn chỉ là tốc độ tu hành cực hạn, nhưng làm gì có ai có thể tu hành không nghỉ trong một trăm ba mươi lăm năm chứ, lại thêm chính mình tu hành còn thường xuyên gặp phải bình cảnh lớn nhỏ, kiểu đó thì gấp bội thời gian lên cũng là có khả năng...
Người có thiên phú không tốt, cưỡng ép tu hành ngũ linh mạch, sẽ lộ ra thiếu hụt ở chỗ này một cách rõ ràng.
Số lượng Thác Mạch Đan quá ít, tính là hắn cực khổ dốc hết sức lực nhận được một viên, cũng là không biết phải dùng vào cái linh mạch nào, hắn cũng chẳng phải là Tân Khả Nhân hay Khương Ly, sẽ không được tông môn đổ hết tài nguyên vào để bồi dưỡng, nên sau khi Trúc Cơ, tốc độ tu hành chắc chắn sẽ chậm lại...
Đến lúc đó, hắn còn có khả năng Kết Đan sao?
Nghĩ tới đây, trong lòng hắn lập tức bị bao phủ bởi một tâng mây đen.
Nhưng hắn lập tức phản ứng lại, trợn mắt nhìn lão Vương mắng to :"Lão gia khỏa, sắp chết còn muốn làm hỏng đạo tâm của ta, A Ly nhà ta chính là Thiên Linh Mạch, hai trăm năm nữa cũng kết thành Nguyên Anh rồi, giúp ta Kết Đan có gì khó nữa, ngươi nghĩ ta và nhóm các ngươi giống nhau sao?"
Lý Ngọc nói những lời này, khiến mấy lão già cạn lời.
Người không cần mặt mũi, vô địch thiên hạ.
Nhưng không cãi được, mấy lời này của hắn cũng rất có đạo lý, với bối cảnh của hắn, đoán chừng trước hai mươi tuổi liền Trúc Cơ, còn thọ nguyên những hai trăm ba mươi năm, trong thời gian này, dù hàng năm chỉ nhận được một viên Thác Mạch Đan, lại thêm hắn tự cố gắng, đến lúc đó tu hành đến Trúc Cơ hậu kỳ đỉnh phong cũng không có vấn đề gì.
Khi đó cái vị thanh mai trúc mã có thiên phú kinh người kia của hắn, hẳn đã có chức vị cao ở trong tông môn, lại lấy giúp hắn vài viên... chẳng phải có thể Kết Đan rồi?
Nói cho cùng thì vận khí của người khác, so với bọn họ tốt hơn nhiều.
Da mặt cũng dày hơn so với bọn họ.
Lão Trần không khỏi cảm khái, nói :”Tu Tiên quả nhiên vẫn cần mặt dày, nếu như Tôn Chấn năm đó cũng mặt dày giống ngươi bây giờ, thì cũng đã sớm Kết Đan rồi..."
Ba ngày sau.
Lý Ngọc cất mộ hũ tro cốt, rời khỏi Côn Luân động thiên, đi về hướng Ngụy Quốc.
Ba ngày trước, hàng xóm của Lý Ngọc, lão Vương cơ quan sư, trong lúc nói chuyện phiếm cùng bọn họ, vui quá hóa buồn, đã kết thúc sinh mệnh, Lý Ngọc dựa theo nguyện vọng của lão, trải qua sự cho phép của tông môn, hỏa thiêu cơ thể của lão, rồi đưa tro cốt tới Ngụy quốc, giao cho hậu nhân của lão. Đồng thời giao cho hậu nhân của Vương gia, còn có một chút các loại đan dược mà phàm nhân có thể sử dụng, như Giải Độc Đan, Chỉ Huyết Đan, Đoạn Tục Đan, ... mấy thứ này là trước khi lão Vương lâm chung, đã dùng linh tệ mua, Lý Ngọc cũng đã giao đầy đủ cho bọn họ.
Đối với việc lão Vương chết, mọi người của Vương gia cũng không lộ ra quá nhiều bi thương.
Dù sao thì lão Vương đã sống hơn hai trăm tuổi, con trai, cháu trai, thậm chí chắt trai cũng đã sớm qua đời, người Vương gia bây giờ cũng đã sớm không còn ai biết đến lão nữa, đối với vị lão tổ tông này còn có tình cảm gì sâu sắc đâu.
Phần lớn tu tiên giả cũng đều như thế, vài chục năm đầu còn tốt, sau hai trăm năm thì con cháu trực hệ đều mất, cơ bản cũng thành người già neo đơn, dù có huyết mạch vẫn còn tồn tại nữa, thì cũng chẳng còn liên hệ quá nhiều đối với gia tộc, nhiêu nhất chỉ là lúc gia tộc gặp nguy nan, sẽ ra tay giúp đỡ một cái.
Vừa vào tiên đồ sâu tựa biển, thân nhân cũng chỉ là người qua đường.
Vì vậy, tu tiên giả tìm bạn lữ, cũng sẽ tìm những người sàn sàn với mình, tu tiên giả Trúc Cơ thì kết với Trúc Cơ, Kết Đan thì đi với Kết Đan, mà họ cũng rất hiếm lưu lại con nối dõi, trừ khi tiên đạo vô vọng.