Chương 85 : Nội gia chân khí (2)
Chương 85 : Nội gia chân khí (2)Chương 85 : Nội gia chân khí (2)
Đầu tiên, giả sử con nối dõi không có thiên phú tu hành, như vậy tất nhiên là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, còn nếu nó có thiên phú tu hành thì phải chia bớt tài nguyên tu hành cho nó, trừ khi bản thân có chức vị cao, không thiếu tài nguyên, giống như mấy vị Kim Đan, Nguyên Anh, ... trong tông môn kia.
Tại tu tiên giới, kẻ yếu không có tư cách sinh đẻ, cũng rất ít gặp tu sĩ Luyện Khí với Trúc Cơ kỳ có con nối dõi.
Lý Ngọc đem tro cốt cùng đan dược giao cho người nhà họ Vương xong, thì rời khỏi Vương gia.
Sự tình đáp ứng lão Vương đã làm xong, tâm huyết kết tinh cả đời với cơ quan thuật của lão, Lý Ngọc đã có thể yên tâm tiếp nhận.
Làm xong hết thảy, Lý Ngọc cũng không vội vã trở vê tông môn, mà đi tới đường phố của kinh thành Ngụy Quốc đi dạo.
Côn Luân động thiên mặc dù linh khí nông đậm, nhưng lại quá thiếu mùi vị khói lửa nhân gian, so sánh vơi tu tiên giả, những phàm nhân này mặc dù nhân sinh ngắn ngủi, nhưng họ lại sáng tạo ra một loại phồn hoa của riêng bọn họ, Lý Ngọc thì lại rất hưởng thụ, những thứ nhân gian khói lửa này.
Tu hành quá mức buồn tẻ và không thú vị, lúc nào cũng vì tài nguyên tu luyện mà phát sầu, lúc Luyện KHí thì mong Trúc Cơ, Trúc Cơ rồi thì lại muốn Kết Đan, ... cả đời mấy trăm năm, nhưng thời gian thực tế giành cho bản thân lại không nhiều lắm, còn không đặc sắc bằng mấy chục năm ngắn ngủi của phàm nhân.
Đi trên đường phố lát gạch xanh, bên cạnh hắn kẻ đến người đi nườm nượp, tiếng người nói chuyện huyên náo, Lý Ngọc lững thững bước đi, còn nhìn thấy mấy vị tu tiên giả khác.
Nhưng tu vi của bọn họ cũng không cao, chỉ có Luyện Khí tâng môt, tâng hai gì đó, chắc là những tán †u sinh hoạt tại thế tục.
So sánh với đệ tử các tông môn, tán tu sinh tôn quá khó khắn, thế tục linh khí mỏng manh, không sung túc như những linh sơn động phủ của môn phái, cũng không có đan dược tăng trưởng tu vi, mọi thứ chỉ có thể tự dựa vào chính bản thân mình, thiên phú của bọn họ thường thì cũng không cao lắm, chín mươi chín phần trăm tán tu, cả đời đều chỉ dừng ở Luyện Khí kỳ.
Nếu như lúc ấy Lý Ngọc không tiến nhập Côn Luân, bây giờ chắc cũng giống như bọn họ, chẳng có tương lai gì cả. ...
Kinh đô Ngụy Quốc.
Một góc trong quán trà.
Một thanh niên đẹp trai đang ngồi cạnh cửa sổ góc hành lang, nhàn nhã thưởng thức trà thơm, thi thoảng lại cầm một miếng bánh ngọt bỏ vào trong miệng , ngồi nghe mọi người tán gẫu trong quán trà, nhìn vô cùng nhàn nhã.
Linh trà ở tu tiên giới tuy dễ uống, nhưng nước trà của thế tục cũng có một loại tư vị riêng biệt khác.
Nhất là những loại bánh ngọt này, hương vị đêu không kém trong tửu lâu của tông môn, nhưng giá cả thì rẻ hơn rất nhiều, Lý Ngọc quyết định lát nữa về sẽ mua thêm một ít, cho Khương Ly và Chu sư tỷ thưởng thức.
Ngồi đây, vừa uống trà vừa nghe những người phàm tục này nói những chuyện bình thường trong cuộc sống, Lý Ngọc cũng thấy rất hưởng thụ. "aiz, ngươi nghe nói hay chưa, buổi trưa hôm nay, đại hội võ lâm bốn năm tổ chức một lần lại bắt đầu, có muốn cùng đi xem náo nhiệt hay không?"
", lần này đại hội võ lâm được cử hành ngay tại Ngụy Quốc của chúng ta à?"
"đúng thế, địa điểm ngay tại Tụ Hiền Trang ở bên ngoài Tây Thành mười dặm, các cao thủ võ lâm ở các nước xung quanh, cũng đã đến đây, ngươi không phát hiện gần đây, trong Đô thành đột nhiên xuất hiện nhiều người xa lạ hơn à, ngay cả Khách điếm cũng đều ở kín hết chỗ..."
"bảo sao, ngày hôm qua ta mang theo vợ của lão Ngô đi thuê phòng, mà chạy ba cái khách điếm, cũng đều đã đầy khách..."...
Mười lăm phút sau, một bóng người đi ra khỏi cửa thành phía tây, nhàn nhã đi trên quan đạo.
Lý Ngọc vốn tính uống trà xong sẽ trở về tông môn, mà trong lúc ngồi ở quán trà lại vô tình hóng được, mấy người kia nói vê việc "đại hội võ lâm' sẽ được cử hành ngay tại thủ đô Ngụy Quốc, khiến hắn lập tức hứng thú.
Tuy hắn là tu tiên giả, nhưng khi còn bé, Lý Ngọc bị những cuốn tiểu thuyết võ hiệp và phim truyền hình ảnh hưởng khá nhiều, vẫn mơ mộng trở thành một cao thủ võ lâm.
Sau này lớn lên, biết rõ nội lực, khinh công gì đó, đều là người ta viết ra, Lý Ngọc còn có chút thất vọng.
Bởi vì từ bé đã có hứng thú với mấy thứ này, nên hắn đã chọn học Cách Đấu, đối với một số võ học truyền thống như Thái Cực, Hình Ý, Vịnh Xuân, .. đều có nghiên cứu qua, chỉ có điều, hắn am hiểu nhất và cũng thường dùng nhất vẫn là thuật cận chiến của quân đội.
Cũng không biết võ học của cái thế giới này, có khác biệt gì với võ thuật mà Lý Ngọc hiểu rõ không.
Trên đường đi, Lý Ngọc cũng nhìn thấy không ít người giống mình, đang đi tới Tụ Hiền Trang xem đại hội võ lâm, thế là hắn chỉ cần đi theo họ là được.
Lý Ngọc thi triển Vọng Khí Thuật, nhìn thấy trên thân thể một số ít người, có được một đạo năng lượng có quỹ đạo.
TRong cơ thể bọn họ, tồn tại một loại năng lượng cùng loại với pháp lực, nhưng cũng không phải là pháp lực, theo khí tức ba động của nó thì dường như cũng không kém hơn so với pháp lực của tu tiên giả.
Nhưng loại năng lượng này quá ít, trong thể nội phần lớn mọi người đều không có, có hai người trung niên khoảng bốn mươi tuổi, có thực lực cỡ Luyện Khí tâng một hai cái huyệt vị, có có một vị lão giả râu tóc bạc trắng, năng lượng trong cơ thể lão là nhiều nhất, tương ứng với tu tiên giả Luyện Khí Tầng hai.
Xem ra võ học của thế giới này so với võ thuật ở địa cầu cũng có khác biệt, ít nhất cao thủ trên địa cầu không có loại năng lượng này trong cơ thể, cũng không biết đây có phải là nội gia chân khí mà bọn họ tập luyện ra hay không.
Khoảng cách mười dặm rất nhanh đã tới, Lý Ngọc đi tới Tụ Hiền Trang mới phát hiện ra một việc, nếu muốn đi vào còn cần có thiệp mời.
Rất nhiều người không có thiệp mời đều bị ngăn lại ở bên ngoài.
Điều này cũng rất bình thường, đại hội võ lâm lần này có cả nhân sĩ của hơn mười nước phụ cận cũng đến tham gia, lại còn cả người qua đường tới xem náo nhiệt, nếu ai cũng có thể đi vào thì phải tổ chức lớn tới mức nào mới đủ?
Nhưng không có thiệp mời cũng không phải không thể đi vào.
Chủ sự của đại hội võ lâm là Phương Tường này cũng chu đáo, vì không để lọt cao thủ ẩn thế máy chục năm chưa lộ mặt, hoặc hắc mã vừa mới xuất hiện trong giang hồ chưa bao lâu, thì trước cổng Tụ Hiên Trang có để một Khối khóa đá, chỉ cần có thể nâng được nó lên, là có thể đạt được thiệp mời ngay lập tức, có được tư cách tham dự đại hội võ lâm.
Khóa đá này nặng đến nghìn cân, người bình thường cơ bản đều nhấc không nổi, trừ khi là cao thủ đã †u luyện ra nội gia chân khí.
Đại hội võ lâm mời tới, cũng chính là những cao thủ như này.
Giờ phút này có không ít người vây quanh khóa đá to lớn kia, để thử sức.
Có một vị dáng người khôi ngô, hai tay câm khóa đá, khuôn mặt đỏ bừng, nâng lên được một đoạn ngắn, đang cố gắng giơ lên, nhưng lại không thể làm được.
Sau khi thử mấy lần, hắn đành buông tha.
Người kia cao lớn khôi ngô, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn, nhìn vô cùng khỏe mạnh, còn không thể nâng nổi khóa đá, người khác thấy vậy cũng không dám tiến lên thử nữa.
Lúc này có một người đi từ trong đám người ra, chậm rãi đi tới trước khóa đá.
Chuyện này làm cho mọi người đang vây xem giật mình, người trẻ tuổi đi tới trước khóa đá này, tuổi chắc chắn chưa tới hai mươi, cơ thể thon gầy, nhìn hơi yếu ớt, nhìn còn giống thư sinh hơn là người tập võ.
Hán tử khôi ngô còn đang ảo não, thấy vậy nhịn không được bật cười, nhưng vẫn lên tiếng nhắc nhở thiện ý :"Này, tiểu bạch kiểm, khóa đá này nặng hơn nghìn cân, ngươi cũng đừng cố thể hiện, đến lúc gấy tay gãy chân lại...
Lời của hắn còn chưa dứt, thì câu tiếp theo cũng không nói tiếp được nữa, miệng vẫn còn đang há ra, còn hai mắt thì trợn tròn vì kinh ngạc cực độ.
Thanh niên thon gầy kia đang dùng một tay nâng khóa đá lên, dễ dàng đem nó giơ lên cao, rồi lại nhẹ nhàng đặt xuống mặt đất, nhìn rất thoải mái nhẹ nhàng, hiển nhiên là còn chưa dùng hết sức.
Cả đám người chấn động không thôi.
"Người kia...
"Võ lầm lúc nào xuất hiện một vị cao thủ trẻ tuổi như vậy?”
"Hắn chắc chỉ mới hai mươi tuổi thôi chứ, thế mà đã tu được nội gia chân khí?"
"Nếu không có gì bất ngờ, ba mươi năm sau, hắn chắc chắn có một chỗ cắm dùi ở trong võ lâm..."...
Lý Ngọc vừa đặt khóa đá xuống, thì có một người trung niên mặc áo xanh đã chạy tới, chắp tay nói ra :"Vị thiếu hiệp này, xin mời vào trongl:"
Khóa đá một nghìn cân thì tu tiên giả Luyện Khí Kỳ tâng một cũng đã có thể nâng, nhưng lần đầu tiên được người ta gọi là "thiếu hiệp”, trong lòng hắn vẫn rất vui vẻ.
Đàn ông cũng chỉ là một cậu bé trai lớn tuổi mà thôi, người nào lại không có mộng tưởng được người ta gọi một tiếng "Thiếu hiệp" chứ.
Dưới sự dẫn đường của người trung niên áo xanh, Lý Ngọc đi vào bên trong Tụ Hiền Trang.