Yêu Nữ Dừng Tay ( Dịch Full)

Chương 95 - Chương 85 : Nội Gia Chân Khí (3)

Chương 85 : Nội gia chân khí (3) Chương 85 : Nội gia chân khí (3)Chương 85 : Nội gia chân khí (3)

Phía bên trong trang viên thì không có nhiều người như ở ngoài, cũng rất ít gương mặt trẻ tuổi, hầu hết toàn là trung niên cùng lão già chiếm đa số. Lý Ngọc dùng vọng khí thuật quan sát, trong cơ thể bọn họ, ít nhiều đều tồn tại loại lực lượng này, có lẽ chính là Nội Gia Chân Khí trong lời của những người kia vừa nói.

Chỉ có điều, đường kinh mạch này không thuốc bất kỳ cái linh mạch nào trong năm cái linh mạch của tu tiên giả, cũng rất ít liên quan đến ba trăm sáu mươi huyệt đạo trên thân thể, Lý Ngọc cũng nghe nói qua một chút bàng môn tả đạo, không tu linh mạch, mà tu một cái mạch lạc khác trên cơ thể.

Boang. . ! Boang... ! Boang... !

Tiếng đao kiếm va chạm, cắt đứt mạch suy nghĩ của Lý Ngọc.

Phía trước mặt hắn, cách đó không xa có một cái đài cao, trên đó có hai người đang đối chiến, trong đó thì một người dùng đao, còn một người thì dùng kiếm, đang đánh bất phân thắng bại, mọi người đang đứng xung quanh vây xem đều đang nghị luận.

"Bá Đao Hoàng lão gia tử, so với bốn năm trước càng thêm cương mãnh."

"Bộ Pháp Lăng Vân Bộ của Vương Thạc, cũng càng ngày càng thuân thục, đao pháp của Hoàng lão mặc dù bá đạo, nhưng các ngươi có thấy được là còn chưa chạm vào được cả góc áo của Vương Thạc nữa kìa, cứ tiếp tục như thế, thì thể lực của Hoàng lão sẽ bị hao hết trước, dù sao hắn cũng lớn hơn Vương Thạc những hai mươi tuổi..."

"Cũng chưa chắc, lớn hơn hay mươi tuổi thì chân khí tích lũy nhiều hơn hai mươi năm, loại cấp bậc chiến đấu này, chưa đến phút cuối cùng, thì còn chưa biết thắng thua thế nào đâu."

"Cũng thật đáng tiếc cái môn công pháp Bá Đao này, Hoàng gia đao pháp chỉ truyền cho người họ Hoàng, đáng tiếc là Hoàng lão dưới gối không có nhi tửm qua hai mươi năm nữa chỉ sợ trên giang hồ sẽ không còn nhìn thấy uy thế của Bá Đao nữa..."...

Trên đài tỉ thí, cảnh tàn sát khốc liệt đan xen.

Dưới đài, một người trẻ tuổi đang nhìn chăm chú.

So với tu tiên giả đấu pháp, chiến đấu của võ giả càng làm cho Lý Ngọc thấy hứng thú hơn.

Hai người trên lôi đài đánh nhau hết sức đặc sắc, Lý Ngọc ước lượng, bằng thực lực đời trước của hắn, khi đối chiến với bất kỳ một trong hai người này, hắn chắc chắn sẽ bị miểu sát trong nháy mắt.

Cũng không phải là do kỹ thuật chiến đấu của hắn quá kém, thuật Cách Đấu vẫn rất là thực dụng, mấu chốt là hắn không có nội gia chân khí. Nên tốc độ và lực lượng đều không thể bằng những cao thủ võ lâm này, còn giả sử họ không có chân khí, thì hắn vẫn có thể đánh một trận được.

Đương nhiên, khả năng hắn thua là cao hơn một chút.

Thực lực hai người này đã thuộc về cao thủ nhất lưu, trong thế giới hiện thực kia, cho dù là quán quân chiến đấu cấp thế giới, cũng không đủ cho bọn họ đánh.

Công pháp Bá Đao này phối hợp cùng nội gia chân khí, cương mãnh tới cực điểm, nhưng lại linh hoạt, biến hóa đa dạng, Lý Ngọc xem đến mức trong mắt tỏa hào quang.

Hắn am nhiểu nhất chính là súng ống và chiến đấu tay không, cũng rất am hiểu dùng chủy thủ (1) với các loại binh khí cổ như đao, kiếm, thì biết một số động tác võ thuật đẹp mắt , bây giờ nhìn thấy đao pháp của Hoàng lão, trong lòng Lý Ngọc không khỏi hâm mộ, đao của người ta như thế này mới xứng là đao pháp chứ. Lý Ngọc dùng Vọng Khí Thuật quan sát, trong lúc hai người đánh nhau, cỗ lực lượng kia cũng du tẩu ở trong cơ thể họ, khác biệt chính là, chân khí của người tên là Vương Thạc kia, phần lớn tập trung ở dưới hai chân của hắn, làm cho bộ pháp cực kỳ phiêu dật, né tránh, chuyển hướng, nhảy, . . hết sức linh hoạt.

Mà chân khí của Hoàng lão thì chủ yếu tập trung ở hai cánh tay, nên mỗi đao bổ ra đều mạnh mẽ, dứt khoát, cương mãnh vô cùng.

Từ Vọng Khí Thuật, Lý Ngọc còn có thể chứng kiến được Hoàng lão kia, mặc dù tóc đã hoa râm, nhưng khí huyết trong cơ thể vẫn rất hùng hậu không thua kém gì Vương Thạc, chỉ có duy nhất ở chỗ hạ thể của hắn, hình như có hơi trắc trở, Lý Ngọc dùng Vọng Khí Thuật quan sát kỹ hơn, thì thấy đại bộ phận các bộ vị khác của hắn đều tản ra sương đỏ nhàn nhạt, chỉ có ở chỗ ấy thì lại vô cùng ảm đạm.

Trên lôi đài lúc này, kiếm pháp của Vương Thạc mặc dù không cương mãnh, nhưng bộ pháp của hắn lại cực kỳ chói mắt, né tránh chuyển nhảy như nước chảy mây trôi, dưới đao pháp bá đạo của Hoàng lão, vẫn ứng đối thành thạo, như con thoi thoăn thoắt.

Kendgl

Bỗng Hoàng lão đột nhiên xuất ra một chiêu, làm cho Vương Thạc bị bất ngờ, không kịp biến chiêu, đối mặt với một đao đang bổ ngang đến, chỉ đành vội vàng ngăn cản, chỉ nghe một tiếng giòn vang, trường kiếm trong tay của hắn đã bị mạnh mẽ chém đứt, cả người cũng bị cỗ man lực này ập tới, văng ra khỏi lôi đài, trên bờ vai xuất hiện một đường máu, áo quần bị nhuộm đỏ trong tích tắc.

Hắn bình tĩnh điểm hai cái trên bả vai, làm cho tốc độ máu chảy chậm lại, đang định xé ống tay áo ra để băng bó, thì một bàn tay trắng nõn từ bên cạnh đưa qua cho một viên đan dược, trên đó còn có bốn đường hoa văn xinh đẹp.

Một người thanh niên trẻ tuổi đẹp trai nói với hắn :"Phục dụng nó, có thể cầm máu."

Vương Thạc nhìn hắn một cái, hơi do dự, rồi nhận lấy viên đan dược, ném vào trong miệng.

Người trong giang hồ vốn không câu nệ tiểu tiết, mà thanh niên kia nhìn qua cũng khiến cho người khác cảm giác thân cận, hắn cũng không hề nghi ngờ cái gì.

Viên đan dược vừa vào miệng lập tức tan ra, hắn chỉ cảm thấy một luồng hơi ấm hướng về phía miệng vết thương, cúi đầu nhìn lại thì phát hiện ra miệng vết thương đã ngừng chảy máu, một giọt cũng không thấy đâu.

Kinh hãi vài giây, Vương Thạc vội vàng ôm quyền với người thanh niên nói :"Đa tại"

Lúc này, Hoàng lão cũng vừa nhảy từ trên lôi đài cao xuống, hỏi :'Không sao chứ?"

Vương Thạc cười cười, trả lời :“ÐĐao kiếm không có mắt, bị thương cũng không thể tránh được, đao pháp của Hoàng lão gia tử quả nhiên bá đạo, Vương mỗ bội phục!:"

Hoàng lão kia cũng nói :"Bộ pháp của ngươi cũng rất lợi hại, nếu như lão phu không có kinh nghiệm đối địch nhiêu hơn ngươi hai mươi năm, thì người thua hôm nay, khả năng chính là lão phu."

Dứt lời, lão kinh ngạc nhìn miệng vết thương trên bờ vai Vương Thạc, hỏi Lý Ngọc :”Tiểu huynh đệ cho hắn ăn đồ vật gì thế, Bị đao khí của lão phu gây thương tích, mà miệng vết thương đã có thể câm máu nhanh như vậy, lão phu sống hơn năm mươi năm, còn là lần đầu tiên thấy được Kim Sáng Dược (2) hiệu quả tốt như vậy."

Lý Ngọc cười cười, đáp :"Đây là Chỉ Huyết Đan, bất kể vết thương ngoại thương nghiêm trọng như thế nào, chỉ cần phục dụng một viên, là có thể lập tức cầm máu."

Người trong võ lâm, bị thương là chuyện như cơm bữa, chảy máu càng không tránh khỏi, tận mắt thấy đan dược thần kỳ như vậy, Hoàng lão cũng nhịn không được tâm động, thử hỏi :*Đan dược này của ngươi bao nhiêu bạc một viên, lão phu mua một chai..."

Lý Ngọc lắc đầu nói ra :'Đan dược này không bán, nếu chư vị muốn, có thể dùng công pháp võ học để đổi lấy, ta không có sở thích gì, duy chỉ ưa thích sưu tầm các loại bí tịch võ học..."

"Dùng công pháp để đổi ư?"

"Như này ai sẽ đồng ý chứ?"

"Đi đi. -

Vốn mọi người ở đây cũng đang có ý định với Chỉ Huyết Đan thần kỳ này, cho dù đắt một chút, thì bọn họ cũng tính toán mua tầm hai bình trở lên, có thể dùng để bảo mệnh lúc nguy cấp đấy.

Nhưng vừa nghe nói đan dược này chỉ đổi không bán, mà còn muốn đổi bằng công pháp bí tịch võ công, ai nấy đều bỏ đi ý nghĩ.

Pháp không thể loạn truyền, đây là sự ăn ý của các phái trong võ lâm, cho dù là đệ tử bổn môn, lúc mới gia nhập, trong mười năm đầu cũng chỉ có thể học được một chút võ công thô thiển, không thể tiếp xúc đến công pháp hạch tâm, một vài gia tộc võ học truyền thừa, còn chỉ truyên cho dòng chính, sao có thể có khả năng truyền cho người ngoài.

Đan dược có thể cầm máu đương nhiên tốt, nhưng còn lâu mới quan trọng bằng bí tịch võ công của môn phái.

Hoàng lão cũng khoát tay áo, nói ra :"Tiểu tử ngươi khẩu vị cũng quá lớn, đan dược này không mua cũng được."

Lý Ngọc không giận mà chỉ cười cười, nói ra :"Đan dược này là ta dùng số tiền rất lớn để mua được từ một vị tiên sư, nếu ngươi không hứng thú với nó thì ở đây ta còn một loại đan dược khác nữa, có công dụng rất tốt, ví dụng như tráng dương bổ thận, làm cho nam nhân bất lực lại trở nên mạnh mẽ cứng rắn..."

Lão giả họ Hoàng đang há miệng cười, nghe được hai chữ "Bất lực" tức thì mặt mũi đỏ lên.

Trước đây lão luyện công bị thương, không thể lên nữa, đi khám danh y khắp nơi cũng không có kết quả, đây cũng không phải là bí mật trong giới võ lâm, bình thường vẫn hay bị người ta cười nhạo điểm này sau lưng, nên hai từ này trở thành vảy ngược của lão, không ai dám nhắc tới trước mặt lão nữa.

Thế mà tên tiểu tử không biết trời cao đất dày này, hiển nhiên lại dám công khai đâm vào chỗ đau của lão, bảo lão làm sao mà chịu nổi.

"Hỗn trướng, ngươi nói cái gì!" trong cơn tức giận, lão giả họ Hoàng phẫn nộ ra tay, đột nhiên chụp vào bả vai người thanh niên trẻ tuổi.

Một trảo này lão cũng đã lưu thủ, sẽ không phế đi cánh tay của hắn, nhưng cũng đủ làm cho hắn đau nhức mười ngày nửa tháng.

Nhưng tay của lão còn chưa chạm vào vai của thanh niên kia, thì một đạo tàn ảnh lập lòe trước mặt, cổ tay đã bị người nắm lấy.

Dù lão có vận chuyển chân khí toàn thân, cũng không có cách nào lay động mảy may.

Trên mặt Hoàng lão lộ vẻ kinh hãi, nội gia chân khí của hắn vô cùng sung túc, một tay đã có lực lượng mấy ngàn cân, lúc này còn đặc biệt dốc hết sức, mà người trẻ tuổi đối diện vẫn thờ ơ lạnh nhạt, thậm chí còn không có dấu hiệu ra sức.

Đây là công lực thâm hậu bậc nào? Lý Ngọc vẫn cười cười, nhìn Hoàng lão giả, nói ra :"Lão nhân gia, đừng tức giận như thể, hỏa khí lớn như vậy, đối với cơ thể không tốt..." Nói xong hắn mới nhẹ nhàng thả tay Hoàng lão ra.
Bình Luận (0)
Comment