Chương 86 : Lần đầu tiên (1)
Chương 86 : Lần đầu tiên (1)Chương 86 : Lần đầu tiên (1)
Sau khi Hoàng lão gia tử và người thanh niên thần bí rời đi, một đám võ lâm cao thủ còn lại bên trong Tụ Hiền Trang, cũng không luận bàn tiếp nữa, mà tụ họp lại một chỗ để nghị luận.
Thực lực của người trẻ tuổi này, quả nhiên sâu không lường được, đáng lẽ phải có uy danh hiển hách trong giới võ lâm từ lâu mới đúng.
Nhưng kỳ lạ chính là, mọi người ở đây lại không có người nào biết rõ lai lịch hay sư thừa của hắn.
Giống như... từ hư vô xuất hiện.
Một lúc sau, Hoàng lão gia tử và người trẻ tuổi kia đã trở lại chỗ lôi đài.
So sánh với vừa nãy thì Hoàng lão gia tử lúc này, có thể nói là mặt mày hồng hào, nụ cười cũng chưa từng biến mất trên gương mặt của lão, còn hết sức khách khí đối với người trẻ tuổi kia nữa.
Điều này càng khiến cho trong lòng mọi người thêm ngờ vực, chẳng lẽ hắn thật sự giúp Hoàng lão gia tử trị hết được bệnh khó nói kia?
Sau khi Hoàng lão gia tử trở lại, đại hội lại tiếp tục được tiến hành, hai vị cao thủ võ lâm khác lại lên luận bàn trên lôi đài, một người đàn ông lưng đeo một cái thương dài, đi tới bên cạnh người trẻ tuổi thân bí, chắp tay cười hỏi :"Xin hỏi tôn tính đại danh của thiếu hiệp, ngài là cao thủ của quốc gia nào? Kế thừa y bát của vị cao nhân nào?”
Lý Ngọc cười nhẹ, ôn tôn đáp :"Tại hạ Lý Ngọc, nguyên quán Triệu quốc, không có sư thừa, chỉ biết một chút công phu thô thiển, đều là mù luyện đấy."
Hắn nói xong, cả đám người nghe bên ngoài cũng im lặng.
Tự mày mò luyện tập, mà có thể luyện đến tận trình độ này, chẳng phải để cho đám tập võ mấy chục năm như bọn họ đây phải hổ thẹn sao?
Bỗng lúc này, Lý Ngọc sáng mắt lên, nhìn người đàn ông vác theo chiếc thương dài, hỏi :"Vị anh hùng này, có phải trước đây ngài đã bị trúng qua kịch độc?”
Người đàn ông vác thương kia sửng sốt, sau đó gật đầu nói :"Thiếu hiệp thật tinh mắt, trước đây Dương mỗ đúng là đã từng trúng một loại kỳ độc, đến bây giờ vẫn chưa trừ được hết, thiếu hiệp cũng hiểu biết y thuật sao?”
Hắn vừa nói chuyện, vừa che miệng ho vài tiếng.
Loại Kỳ độc này ảnh hưởng rất lớn tới cơ thể hắn, mười năm này, tu vi võ học của hắn không tiến mà lùi, cũng chính bởi vì ảnh hưởng của loại kịch độc này.
Lý Ngọc gật nhẹ đầu, nói ra :"Hiểu sơ một chút, loại độc tố này đã xâm nhập kinh mạch cốt tủy của ngươi, nếu không trừ khử sớm, e rằng tuổi tho của ngươi cũng chỉ còn lại không đến ba năm”"
Người đàn ông trung niên lại che miệng ho khan vài tiếng, nói với hắn :"Những năm này ta cũng đã đi bái phỏng danh y, nhưng bọn họ đều bó tay không có cách nào khác, ba năm thì ba năm thôi, cả đời này của ta hành tẩu giang hồ, cuộc sống cũng coi như là đặc sắc."
Lý Ngọc lại lấy từ trong tay áo ra một chai đan dược, đổ một viên Giải Độc Đan từ trong đó ra, đưa cho hắn, nói :'Gặp được nhau cũng coi như hữu duyên, đây là một viên Giải Độc Đan, nếu như ngươi tin ta, có thể ăn vào, thử một chút hiệu quả."
Tất cả mọi người đều kỳ quái nhìn ống tay áo của Lý Ngọc. Bọn họ đều đang thắc mắc, cái ống tay áo của hắn nhìn nhẹ nhàng như vậy, sao lại chứa được một đống bình lọ trong đó chứ.
Chuyện vừa nãy xảy ra, đã khiến cho người trẻ tuổi này nhuộm thêm một sắc mầu thần bí lên người, hắn chỉ hơi chần chừ, rồi nhận lấy viên đan dược từ tay Lý Ngọc, ném vào trong miệng.
Đan dược thật sự thần kỳ, hắn vừa cho vào miệng đã tan ra ngay, hóa thành một dòng nước mát, tràn vào trong họng.
Sau một khắc, người đàn ông trung niên này liền che ngực ho khan trong miệng thì chảy ra từng tia máu đen, theo từng tiếng ho khan của hắn, mà khí sắc của hắn cũng nhanh chóng thay đổi tốt hơn, sắc mặt chuyển biến bằng tốc độ mắt thường cũng nhìn thấy, từ trắng bệch chuyển thành phơn phớt hồng nhuận.
Một màn giống như thần tích này, khiến mọi người xung quanh khiếp sợ.
Bản thân người đàn ông trung niên đeo trường thương, cũng sững sờ không dám tin, thân thể của mình, chính mình rõ nhất, từ lúc trúng độc đến nay, lâu như vậy hắn cũng chưa từng có cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái đến thế, đừng nói là ba năm, bây giờ hắn có lòng tin mình có thể sống thêm đến ba mươi năm nữa.
Sau khi phục hồi lại tinh thần, hắn mới nghiêm nghị nhìn người thanh niên thần bí này, bắt đầu kính nể, nhớ tới lời vừa nãy thanh niên đó nói, hắn móc từ trong bao quần áo phía sau ra một quyển sách mỏng, hai tay cung kính dâng lên Lý Ngọc, nói ra :'Ân cứu mạng của thiếu hiệp, Dương mỗ không có gì báo đáp được, sau này nếu thiếu hiệp có chuyện gì, xin cứ việc phân phó, đây là tuyệt học của Dương Gia, tên là «tuyệt ảnh thập tam thương», thiếu hiệp nếu không chê, xin hãy nhận lấy."
Lý Ngọc mỉm cười :"Nếu ta từ chối, vậy thì bất kính rồi..."
Hắn nhận lấy quyển sách mỏng, bỏ vào trong tay áo.
Lúc này mọi người xung quanh đã không còn tâm tư nào, mà để ý hai người đang đánh nhau khó phân thắng bại trên lôi đài kia nữa.
Tuổi còn nhỏ như vậy đã có thể một tay chế phục Hoàng lão gia tử, còn có thể lấy ra đan dược thần kỳ như thế, đây là quá không thể tưởng tượng được rồi, thậm chí đã vượt qua phạm vi hiểu biết của bọn họ.
Thế là bọn họ nhìn người trẻ tuổi đẹp trai kia, trong lòng không khỏi bốc lên một vài suy đoán.
Vương Thạc vừa phục dụng qua Chỉ Huyết Đan kia, tựa hồ ý thức được điều gì, trong lòng cũng xúc động, lập tức vội vã về phòng, lấy ra một quyển sách mỏng, được đặt trong hộp gỗ mang theo trong hành lý bên người, lại nhanh nhẹn về trước lôi đài, cung kính đưa cho Lý Ngọc, nói ra :"'Nhận ân huệ của thiếu hiệp, đây là «Lăng Vân bộ pháp» mà Vương mỗ tự nghĩ ra, tặng cho thiếu hiệp, xin chớ ghét bỏ..."
Bộ pháp này Lý Ngọc vừa nhìn qua hắn thi triển lúc nãy, cũng là một môn võ học rất không tệ, sau khi Lý Ngọc nhận lấy, lại lấy ra một viên đan dược đưa cho hắn, nói ra :*ăn nó vào, sẽ có lợi cho vết thương của ngươi."
Bây giờ thì Vương Thạc không còn do dự gì nữa, ném thắng viên đan dược vào trong miệng.
Sau đó, trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, một màn kinh người xuất hiện, sau khi đan dược được hắn ăn vào, vậy mà mắt thường thấy được tốc độ khép lại vết thương trên vai của hắn, rồi rất nhanh đã biến mất không thấy gì nữa.
Tiên Đan!
Đây mới chính là tiên đan! Hôm nay bọn họ gặp được tiên sư!
Bọn họ có biết được là trên thế giới này tồn tại tiên sư đấy, bọn họ còn biết những tiên sư kia có thể cưỡi mây đạp gió, ngự kiếm phi hành, lấy thủ cấp địch nhân từ ngoài nghìn dặm, thọ nguyên thì dài đến tận nghìn năm, ... nhưng người trong thế tục bình thường, rất khó tiếp xúc được với tiên sư, tiên sư tôn quý cũng sẽ không giao tiếp gì với người phàm bọn họ.
Cường giả trong bọn họ, cũng có thể lấy một địch trăm, nhưng đối với những tiên sư kia thì, có thể giết bọn họ như giết một con kiến.
Người trẻ tuổi trước mắt này cũng là một vị tiên sư.
Nhưng mà tiên sư cũng sẽ cảm thấy hứng thú với võ học của đám phàm nhân bọn họ sao?
Đương nhiên, bọn họ sẽ chẳng quan tâm đến điều này, vì phòng ngừa trộm cắp, mà rất nhiều cao thủ đều có thói quen mang theo bí tịch võ học, mà đa số đều là những bí tịch bí mật bất truyên, ở bên mình, cho an toàn, hôm nay đúng dịp dùng tới.
Có vài người, cả đời này đều không thể gặp được tiên sư, chỉ là bí tịch võ học, nếu như có thể đổi được tiên đan, linh dươc, ai mà không muốn.
Thế là nhất thời vô số người, chen chúc đi đến chỗ Lý Ngọc.
"Thiếu hiệp, xem quyền pháp nhà ta một chút xem sao?"
"Chớ đẩy, chớ đẩy, thiếu hiệp, thối pháp (1) nhà ta độc bá võ lâm!"
"Gia tổ dùng bộ kiếm pháp này tung hoành võ lâm, thiếu hiệp nhìn qua một chút.......
Những người không mang bí tịch trên người, hoặc bí tịch chỉ truyên miệng mà không ghi thành sách, thì đều hối hận xanh ruột, sớm biết lần đại hội võ lâm này, có tiên sư dùng tiên đan đổi bí tịch võ học, bọn họ nhất định sẽ chuẩn bị sớm.
Một số người nói với hạ nhân của Tụ Hiền Trang chuẩn bị giấy bút cho bọn họ, rồi vội vàng trở lại phòng của mình, vung tay múa bút, sợ bỏ lỡ cơ duyên cả đời mới gặp này.
Dưới Lôi đài, Lý Ngọc một tay thu bí tịch, một tay phân phát đan dược.
Những người trong võ lâm này, tập võ từ bé, hơn trăm người, không có người nào mà không có tổn thương trên cơ thể, không bị nội thương thì là ngoại thương, mà nói đến dưỡng sinh, thì phải xem tu tiên giả.
Những vết thương cũ từ năm xưa của họ, dùng một viên đan dược cấp thấp có thê giảm bớt, còn nếu dùng một viên đan dược cấp một, sẽ lập tức khỏi hắn.
Cùng với những người uống vào đan dược, là những tiếng kinh hô không ngừng vang lên ở xung quanh.
"Eo của ta tốt rồi."
“Ta lại vừa cứng lên!"
"Loại cảm giác này... thân thể của ta giống như trở lại hai mươi năm trước..."
"Tiên Đan, đây quả thật là tiên đan!"
Đến lúc này, thì đám người trong đại hội võ lâm này, đã không còn ai nghi ngờ bất luận điều gì về thân phận của người trẻ tuổi này nữa.
Khỏi cần phải nói cũng biết, rõ ràng là hắn đang giả bộ, từ trong tay áo kia được lấy ra từng lọ đan dược, lại được cất vào từng cuốn bí tịch, mà tay áo vẫn nhẹ nhàng, gió thổi vẫn lay. Đây tuyệt đối không phải là thủ đoạn của phàm nhân.
Tu tiên giả bình thường sẽ không dùng đan dược để đi đổi bí tịch võ học của phàm nhân, Lý Ngọc lại làm như vậy, là vì hắn thực sự cảm thấy hứng thú, hơn nữa, hai mạch Nhâm Đốc của hắn đã đả thông, trong thể nội đã tồn tại nội gia chân khí, những thứ bí tịch võ học này, hắn đều cần dùng đến.
Năm vị trí đầu của thí luyện bảng đều là người có Thiên Linh Mạch, nếu không có thêm bổn sự khác, thì rất khó thay thế vị trí của bọn họ.
Một lão giả, cuối cùng nhịn không được, ngập ngừng hỏi :"Xin hỏi, ngài có phải là tiên nhân?”
Lý Ngọc suy nghĩ một chút, rồi đáp :"Xem như vậy đi."
Tu tiên giả cũng có một chữ tiên, nhưng lại còn lâu mới được tính là tiên nhân, cho dù là cường giả Phá Hư, cũng không trốn được năm tháng tàn phá, chỉ có thành tựu Thiên Nhân, mới ó thể cùng thiên địa đồng thọ, mới được xưng là "Tiên".
Nhưng mà, trong mắt phàm nhân thì, tu tiên giả Luyện Khí Kỳ, cũng coi như là tiên nhân rồi.
Lão giả lộ ra vẻ kích động trong mắt, suy nghĩ chốc lát rồi lớn mật nói ra :"Lão hủ cả gia, xin hướng tiên nhân lĩnh giáo một chút, có được hay không?”
"Lớn mật!"
"Sao ngươi dám vô lễ với tiên nhân?"
Lý Ngọc còn chưa kịp nói gì thì mấy vị cao thủ võ lâm khác đã nhao nhao lớn tiến khiển trách lão giả kia, mặc cho lão cũng là một người có danh vọng cao trong giới võ lâm.
Lý Ngọc khoát tay áo, nói ra :'Không sao!"
Mọi người thấy vậy, cũng không nói gì nữa, nhao nhao tránh ra, thực ra bọn họ cũng muốn xem một chút, giữa những cao thủ đỉnh cấp trong võ lâm này, và tiên nhân, đến cùng có chênh lệch ra sao.
"Đắc tội!"
Lão giả sắc mặt nghiêm nghị, trầm giọng nói môt câu, rồi đột nhiên rút ra trường kiếm bên hông.
Boondgl
Chân khí trong cơ thể lão kích động, trong hư không truyền đến một tiếng kiếm reo.
Cùng lúc đó, thân thể của lão cũng biến mất tại chỗ, chỉ thấy mấy đạo tàn ảnh, và kiếm quang mầu bạc, đang đổ xuống như dải lụa.
Rất nhiều cường giả ở đây, đều đang căng thẳng trong lòng.
Một kiếm này, đa số bọn họ ở đây, đều không thể bình yên đón lấy.
Kendg.
Ý nghĩ này của bọn họ vừa mới xuất hiện, thì bên tai đã nghe thấy một tiếng giòn vang.
Người trẻ tuổi kia vẫn đứng yên tại chỗ, đối mặt với một kiếm lăng lệ này cũng không né tránh, mà duỗi ra hai ngón tay, chuẩn xác kẹp lại mũi kiếm, thanh trường kiếm đang lơ lửng trên không, chuyển động theo một quỹ tích nào đó, bỗng nhiên dừng lại.
Lão giả nắm lấy trường kiếm trong tay, sắc mặt trắng bệch, hồi lầu mới lẩm bẩm nói :"Cái này là tiên nhân sao?" (1) Thối pháp : thối ở đây là Chân, là công pháp dành riêng cho bộ phận chân.