Xuyên Thành Con Tội Thần Chịu Lưu Đày: Mang Theo Không Gian Đi Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 281 - Chương 281: Uy Hiếp Trắng Trợn

Chương 281: Uy Hiếp Trắng Trợn Chương 281: Uy Hiếp Trắng TrợnChương 281: Uy Hiếp Trắng Trợn

"Đào Hồng, ngươi đi theo tiểu thư nhà ngươi đã bao lâu rồi?"

Khương Bát Đấu vỗ đường mộc, nhíu mày hỏi.

"Tiểu thư, nô tỳ hại chết ngài, một mạng đổi một mạng!"

Đào Hồng không trả lời vấn đề này mà lấy một tư thế cực kỳ quyết tuyệt rồi lao về phía cây cột ở hành lang công đường.

"Nguyễn tỷ tỷ, không tốt!"

Vụ án còn chưa thẩm tra xử lí rõ ràng, sau khi Đào Hồng nhận tội đã muốn tự tử, đây chính là chết vô đối chứng.

"Không còn kịp rồi”

Trên công đường quan sai không kịp giữ người lại, sợ là chậm rồi.

Đúng lúc Nguyễn Miên Miên đang thở dài thì đột nhiên, một viên hạt châu bắn vào công đường từ bên ngoài, bắn thẳng đến dưới chân Đào Hồng.

Đào Hồng không để ý một cái, dẫm lên hạt châu rồi té ngã khi cách cây cột trụ trên hành lang công đường rất gần.

Nàng ta ngồi dưới đất, vẻ mặt mờ mịt.

"Thẩm đại nhân?"

Nhìn thấy Thẩm Hoài Dung, Khương Bảo Châu vô cùng kích động.

Ở giây phút mấu chốt, còn muốn dựa vào Thẩm đại nhân cứu trận!

"Tốt, tốt!"

Khương Bát Đấu giơ ngón tay cái lên với Thẩm Hoài Dung, màn ra tay này vừa vặn đúng lúc.

Toàn bộ người của Tạ gia đều có hiềm nghỉ, phải bắt giữ lại!

"Nhưng mà..." Sư gia chần chờ, bọn họ là người Tạ gia, chẳng may Tạ đại nhân phái người đến hỏi...

"Vụ án không đơn giản như vậy."

Hỏi thì hỏi, ai sợ ai?

Gây chuyện đến tận kinh thành, Khương Bát Đấu cũng không sợ.

Ông lại rất hy vọng cứ làm ầm lên đi, nhắc nhở Hoàng Thượng một chút, rằng nhân tài là ông đây vẫn còn đang ở bắc địa đấy.

Đào Hồng được cứu, nhưng trên mặt không có chút biểu cảm may mắn nào, mà đáy mắt toát ra sự sợ hãi.

"Đào Hồng, dương kim hoa là do ai mang đến, người nào sai ngươi hạ độc Tạ Hân Lan?”

Nước trong đó rất sâu, Khương Bát Đấu muốn đào toàn bộ nước bùn đục này ra. "Đại nhân, là do nô tỳ làm, không có người nào sai khiến cả' Đào Hồng quỳ xuống, mạnh mẽ mím chặt môi, nàng ta không thể nói.

Nàng ta là người hầu trong phủ, cha mẹ người thân đều là thủ hạ làm việc cho phu nhân.

Nếu dám tiết lộ nửa phần thì chắc chắn phu nhân sẽ gây phiền phức cho người nhà nàng.

"Phải không?” Khương Bát Đấu cười nhạo ra tiếng.

Đào Hồng chỉ là một nha hoàn bình thường, làm sao có thể có được dương kim hoa?

"Dương kim hoa có tác dụng gây ảo giác, nên vốn dĩ những hiệu thuốc nhỏ không có."

Khương Bát Đấu từng là trọng thần của Đại Tầ, cho nên nắm rất chuẩn luật của Đại Tê.

"Không nói ngươi đã hạ cho Tạ Hân Lan bao nhiêu độc, số lượng còn thừa đó, cũng bằng số lượng được lưu hành cả năm của một biên thành."

Mỗi năm, trong triều đều khống chế số lượng dương kim hoa rất khắc nghiệt.

"Ý của ta chính là cái này do quan phủ gieo trông, hầu như chỉ cung cấp cho quân doanh"

Ngoài tướng sĩ bị trọng thương mới có thể chỉ đạo quân y dùng chút ít, chỉ dùng để cho có tác dụng gây tê không đau.

"Ngươi chỉ là một nha hoàn, vậy mà lại có bản lĩnh thông thiên này?"

Khương Bát Đấu giải thích xong, sư gia mới nhận ra.

Ông ấy không hề hiểu hết về quy định của dương kim hoa, hiện nay lại được Khương đại nhân dạy cho một chút. "Nô tỳ..."

Đào Hồng không nói nổi lên lời, nhiều lời thì sai nhiều, tóm lại là nàng ta giết tiểu thư, nhận tội là được.

"Ngài chỉ cần bắt hung thủ giết người rồi báo cáo kết quả công tác là được."

Trên công đường, quản sự Tạ gia lạnh nhạt nói.

Như này đối với Khương Bát Đấu chính là khiêu khích, cũng là uy hiếp.

Vụ án của Tạ Hân Lan, chỉ cần có người nhận tội là đã giữ được mặt mũi của Khương Bát Đấu.

Nếu tiếp tục điều tra thì Khương Bát Đấu chỉ là một tội thần, chắc chắn gánh nổi chứ?

"Ha ha ha!" Khương Bát Đấu võ tay, liên tục trầm trô khen ngợi.

Đúng vậy, ông thừa nhận bo bo giữ mình là đúng, nhưng mà kẻ phản nghịch như ông thì càng không!

Thế gian này, là có công lý cùng vương pháp ở đây.

Ở trên đất này, dân nào mà không phải là dân của Thiên tử, Tạ gia còn muốn một tay che trời chắc?

Ở trên công đường lại dám uy hiếp quan phụ mẫu, đúng là quá hoang đường!

Khương Bát Đấu ông đây không làm ngự sử, ngã xuống, là đại biểu ông sợ Tạ gia?

"Hay cho một quản sự của Tạ gia, dám uy hiếp bản quan!"

Khương Bát Đấu rất là phẫn nộ.
Bình Luận (0)
Comment