“ Hừ... thế anh đã biết sự lợi hại của tôi chưa???”
Nguyệt Sương tỏ vẻ cao ngạo, ánh mắt tinh quái nhìn Lâm Thần cùng đôi môi nở nụ cười hình trăng non trông vô cùng đáng yêu. Lúc này, trong suy nghĩ của cô, những món ăn mà do chính tay cô nấu đương nhiên là vô địch, không có ai có thể nấu được món tuyệt hảo đó. Anh ta nấu được nhiều món thì sao? Dù sao thì chiến thắng đã chắc chắn nằm trong tay cô rồi.
Lâm Thần khi nhìn bộ dạng cao ngạo như vậy, cậu không nhịn được bật cười. Thật sự đây là lần đầu tiên cậu gặp một trường hợp oái oăm đến như này.
“Haha... được rồi được rồi... em là nhất được chưa???”
“ Hừ...anh cười cái gì...tôi không cần anh nhường nhịn”
Nguyệt Sương tỏ vẻ giận dỗi, hai tay khoanh lại rồi ngoảnh đầu sang chỗ khác. Điều này khiến cho Lâm Thần cũng có chút thương xót cho cô ấy. Món ăn cô ấy khủng khiếp như vậy, nếu như để cô ấy phát hiện ra thì chắc chắn cô ấy sẽ vô cùng buồn, thậm chí sinh ra bóng ma. Tuy cậu cũng muốn dạy cho cô nàng này một bài học nhưng đối với một cô bé mới lớn thì việc này chẳng khác nào là đang giết chết tâm hồn của cô ấy cả. Cao ngạo một chút cũng là điều tốt mà.
Tuy nhiên, trong tình cảnh này, cái món ăn khủng khiếp của Nguyệt Sương lại làm cho bụng cậu đau quằn quại. Thật không hiểu nổi cô ấy đã cho vào món ăn này cái gì nữa mà để cho cái bụng cậu khổ sở như này. Tuy nhiên, vì để giữ phép lịch sự, cậu tỏ ra gấp gáp nói:
“ Tôi có chút việc cần đi ra ngoài, em ở đây chờ thầy một lúc nha”
“ Hừ... được rồi. Anh cứ đi đi.Tôi sẽ không mách mẹ về việc này đâu”
Được chấp thuận, Lâm Thần nhanh chóng rời khỏi đây, để lại Nguyệt Sương cùng hai bàn ăn vô cùng khác biệt.
Lúc này, cô mới có thể ngắm nhìn rõ những món ăn mà Lâm Thần làm. Nếu xét về hình thức, từng món mà anh ta làm trông vô cùng kỳ công, có thể nói giống như một tác phẩm vậy. Từng thứ nhỏ nhất từ cọng rau cho đến từng gia vị được sử dụng đều có thể trang trí một cách tuyệt vời và sống động như này. Mùi hương từng món ăn tuy riêng biệt nhưng lại khiến cho cô không tự chủ nuốt nước bọt một cái...
“ Hay là mình nếm thử một chút nhỉ”
Nguyệt Sương vẻ mặt mê man, giống như bị thôi miên. Tuy vậy rất nhanh cô có cảm giác sai sai, vẻ mặt lúc này của cô bỗng chợt trở nên hoảng sợ rồi đi xa khỏi bàn ăn.
“ Mình... mình không ngờ lại muốn ăn đồ ăn dở bẩn này”
“ Không...mình không phải là con người như vậy? Tại sao mình lại...”
Nguyệt Sương nhắm mắt ôm đầu tự suy nghĩ. Tâm trạng cô bây giờ rất rối rắm, cô không thể ngờ được món ăn của anh ta làm cũng “biến thái” y như tính cách của anh ta. Cô bây giờ mới trải nghiệm cái cảm giác “đói khát” mà cô chưa bao giờ từng thử. Tay chân cô bủn rủn, ánh mắt mê li nhìn những món ăn đó... Có vẻ như nó rất là ngon.
“ Hay mình chỉ thử một chút, dù sao tên kia cũng không biết được”
Nói là làm, Nguyệt Sương từ từ đưa mắt nhìn xung quanh, sau khi kiểm tra không có ai, cô mới từ từ đến chỗ bàn ăn của Lâm Thần. Miếng thịt nhỏ được bàn tay trắng nõn mịn màng đưa lên miệng. Sau khi đưa chúng vào miệng mình, cô từ từ nhấm nháp cái hương vị đó, vừa đưa lên miệng, miếng thịt mềm mại như muốn tan trong miệng, khi cô từ từ nhai nó, vị ngọt ngào cùng với độ mềm mại hòa quyện vô cùng tinh tế, nó khiến cho cô không thể nào dừng ăn lại được.