Nghe thấy lời nói của Lão Tam, vẻ mặt Tạ Hân đờ ra, giống như không tin vào những gì tai mình nghe thấy. Rửa chén? Cô từ bé đến giờ còn chưa từng phải làm những việc “thấp hèn” đó, chẳng lẽ bây giờ cái bàn tay ngọc ngà của cô lại phải tiếp xúc với những thứ “dơ bẩn” đó.
Không! Cô thà chết chứ không làm những việc này. Những thứ này chỉ dành cho những kẻ thấp hèn làm mà thôi!
Nghĩ đến như vậy, Tạ Hân dùng tay của mình kéo lấy bàn tay của Lão Tam, nghẹn ngào khóc nức nở:
“ Em…em xin anh đừng cho em làm công việc đó. Em có thể làm bất cứ điều gì ngoại trừ điều đó”
Trong lúc cầu xin, cô cố ý cúi đầu thấp để lộ ra “phong cảnh” tuyệt đẹp trước mắt. Cùng với dáng vẻ cầu xin thảm thiết của cô làm cho những đàn em bên ngoài cũng có chút thương xót. Dù gì thì cô ta cũng là một bông hoa đẹp cơ mà…
Riêng đối với Lão Tam, lão chỉ muốn một tát đánh bay con đi*m này. Cái công việc rửa bát này chính là nghề mà lão từng phải bươn trải để sống qua ngày, thế mà con ả này lại coi nó như là một nỗi sỉ nhục. Được thôi! Chẳng cần Lâm Thần chỉ, chính lão sẽ cho ả này biết được những nỗi khổ đó của lão.
Dùng tay hất mạnh tay của Tạ Hân, ánh mắt giống như muốn giết người, vẻ mặt lạnh băng khiến cho Tạ Hân vẻ mặt kinh hãi chỉ biết run rẩy. Sau đó, lão lạnh lùng nói:
“ Cô đừng có giở trò mèo. Tôi không hứng thú với loại người như cô.”
Nói xong, lão ra hiệu cho những đàn em lôi ả ra ngoài. Cho đến lúc bị lôi ra, Tạ Hân cũng không dám tin là mình lại dụ dỗ thất bại. Tại sao? Mị lực của mình không đủ hay sao? Hay là do tên đó không phải là đàn ông??? Quá nhiều câu hỏi trong đầu của cô mà chẳng hề có lời giải nào…
Lão Tam lúc này mới thở dài một hơi, lão đang định đến xin lỗi Lâm Thần thì tự dưng một cái khăn được Lâm Thần đưa tới cùng với lời hỏi thăm:
“ Tay của ông dính máu, ông lau đi rồi ngồi xuống tôi có chút chuyện”
Thấy Lâm Thần cũng không truy cứu chuyện vừa nãy, lão mở cờ trong bụng. Chuyện mà lão sợ nhất rất may không xảy ra. Điều này khiến cho tâm tình của lão chuyển biến tốt hẳn.
Sau khi lau khô máu trên tay, lão ngồi xuống trước mặt Lâm Thần. Lúc này, Lâm Thần mới hỏi:
“ Từ nãy đến giờ cũng mất nhiều thời gian rồi. Để tôi nói thẳng vào truyện chính…”
Lão Tam nghiêm túc nói:
“ Được, cậu cứ nói…”
Lâm Thần gật đầu, sau đó nhìn xung quanh căn phòng, lúc sau cậu mới nói:
“ Tôi muốn tự thành lập một công ty của riêng mình.”
Lão Tam nghe vậy, tuy trong lòng khá bất ngờ nhưng đối với một người sẽ làm con rể nhà họ Nguyệt thì chuyện này khá bình thường. Lão nói:
“ Nếu thành lập công ty thì cần rất nhiều vốn. Nếu cậu không đủ vốn thì…”
“ Tôi có một chút vốn, lão không cần lo…”
Nói xong, Lâm Thần đưa cho lão một chiếc thẻ. Lão nghi hoặc cầm trên tay. Nhìn thấy cảnh tượng này, Lâm Thần cố gắng giải thích:
“ Đó là tiền công trả trước cho việc dạy thêm… Không phải là tiền phạm pháp đâu?”
Lão Tam lúc này mới hiểu, tuy nhiên, tiền dạy thêm thì được bao nhiêu chứ. Chút tiền cỏn con đó làm sao có thể…