Cũng như bao ngày bình thường, Tô Nhan lại bắt đầu một ngày với công việc giáo viên. Tuy nhiên, khác với mọi lần, tâm trạng cô hiện tại rất lo lắng...
Từ lần cuối gặp Lâm Thần đang ở cùng bạn gái, cô chưa bao giờ từng thấy cậu ấy xuất hiện ở trường nữa. Suốt một tuần, cô đã đến lớp cậu ta và hỏi, tuy nhiên, tất cả đều vô ích, Lâm Thần dường như biến mất khỏi thế gian này.
Càng lo lắng hơn, gia đình cậu ta cũng không hề biết chuyện này. Mấy ngày hôm nay, mọi người đều đi tìm cậu ta khắp nơi... Cô còn phải đi dỗ dành em gái cậu ta, tại sao một cô gái đáng yêu ngọt ngào như vậy thế mà nam sinh đó lại bỏ bê như vậy.
Ngồi ở trong phòng chờ, tâm trạng của cô bỗng dưng có chút bứt rứt, bồn chồn không yên. Lúc này, cô mới nhận ra một điều vô cùng kỳ lạ.
Lần cuối cô gặp cậu ta chính là khi ở cùng Linh Nhi. Trùng hợp thay, ngay sau ngày đó, cô ấy cũng nộp đơn xin tạm nghỉ học.
Với thành tích của Linh Nhi, cô ấy dường như có thể dễ dàng đạt được một vị trí cao trong trường, thế mà cô ấy lại bỏ lỡ cơ hội này... Điều này làm cho Tô Nhan đặt ra một nghi vấn.
“ Chẳng lẽ... hai sự việc này có liên quan?”
Nhìn đồng hồ đã đến giờ tan làm, cô không chần chừ, tay cầm túi xách đi ra nhà xe.
Nếu ai đó có thể nhìn thấy chiếc xe mà Tô Nhan chuẩn bị ngồi, chắc chắn mọi người sẽ bị chấn động bởi cảnh tượng trước mắt. Một cô giáo viên lại đi chiếc xe sang phiên bản giới hạn...
Với tiềm lực tài chính như vậy, tại sao lại cần phải đi làm giáo viên? Điều này thật là nực cười mà...
Điều này có thể đúng với những trường hợp bình thường, riêng đối với Tô Nhan thì lại khác. Cô chỉ muốn dạy học để thay đổi môi trường một chút. Dự tính cô chỉ dạy học vài buổi rồi lại nghỉ, vì thực sự công ty quá nhiều việc cần cô phải xử lý...
Tuy nhiên, điều làm cô phải ở lại đó chính là Lâm Thần - Một cậu học sinh chẳng hề có tiếng tăm gì trong trường. Chỉ bằng cách cậu ta chẳng hề coi cô ra gì, nó đã khiến cho cô chú ý tới cậu ta.
Cậu ta giống như một người luôn luôn làm cho cô khó chịu, tuy nhiên, cái khó chịu đó chính là nhờ sự thông minh của cậu ta. Từng câu nói, từng hành động đều chẳng hề làm cho ai bắt bẻ được. Kể cả là một chủ tịch công ty như cô cũng phải thán phục...
Vậy nên, khi cô đã chú ý, nhất định cô phải khiến cho cậu ta phải nể phục chính mình... đường đường là một vị chủ tịch cao quý mà lại phải chịu thua trước một nam sinh. Nếu truyền tin này ra thì cô đâu còn mặt mũi gặp ai nữa...
Vì thế, khi cô chưa khiến cho cậu ta quỳ dưới chân thì nhất định cô sẽ không rời khỏi đây. Tuy nhiên, hiện tại cậu ta lại bị mất tích, cô chẳng còn ai để có thể phấn đấu nữa cả, cảm giác giống như mục tiêu bị biến mất đi...
Không! Cô không thể để mọi chuyện thành ra như vậy! Cậu ta là thứ mà cô để ý tới, không một ai có quyền được tổn thương cậu ta. Chỉ có mình cô mới được phép làm như vậy, kể cả dù cho đó là bạn gái của cậu ta.
Nghĩ thông suốt, cô mỉm cười, nhấn ga chiếc siêu xe rồi từ từ di chuyển rời xa khỏi ngôi trường này.
Đang di chuyển trên chiếc xe, cô càng ngày càng cảm thấy chuyện này có liên quan mật thiết với cô bạn gái kỳ lạ đó. Hai bàn tay nắm chặt vô lăng, ánh mắt nghiêm túc nhìn trên đường, cô nhất định phải trong thời gian ngắn nhất tìm hiểu mọi chuyện...
“ Lâm Thần, chờ cô, cô sẽ cứu em.” Tô Nhan vẻ mặt nghiêm nghị nói.
Lúc này, trong căn biệt thự xa hoa đó, một cô nữ hầu với khuôn mặt trẻ đẹp có chút son phấn, mái tóc đen tuyền búi lên một cách gọn gàng đang nói với một cô gái khác cũng theo cách ăn mặc như vậy. Nghe cách nói chuyện, có vẻ như hai người cũng là bạn thân của nhau.
“ Cô có thấy tiểu thư lúc này đã thay đổi rất nhiều không?”
Cô gái được nói là một cô gái tóc đã nhuộm thành màu vàng, vẻ mặt khi nghe thấy câu nói này thì liền bắt đầu căng thẳng, hai tay cô ấy bịt miệng lại bạn của mình, đầu ngoảnh đi ngoảnh lại giống như rất sợ ai phát hiện... Sau khi tin chắc là không thấy ai, cô mới thở dài một hơi :
“ Cô cũng gan lắm, dám nghị luận về cô chủ như vậy. Cô chán sống rồi hả”
Thấy bạn mình nhắc, cô gái tóc đen chỉ biết cười hì hì nói:
“ Cô cứ làm quá lên, chỗ này là nhà kho, có bao giờ cô chủ tự đến đâu?”
Ngay lúc này, cánh cửa mở ra, hai cô gái khi nhìn thấy người đang bước vảo, vẻ mặt cả hai người trở nên hoảng sợ vô cùng... Vì người đến không ai khác chính là Linh Nhi.
Linh Nhi bước vào kho, cô chẳng thèm để ý tới hai cô người hầu. Từ từ đi nhanh qua hai cô ấy rồi bước vào trong tìm thứ gì đó...
Cô gái tóc vàng gõ đầu thật mạnh cái cô tóc đen cùng với vẻ mặt tức giận. Sau đó, cô mới cúi đầu lễ phép hướng về Linh Nhi, tay chân run rẩy nhưng vẫn cố gắng nói rành mạch:
“ Thưa cô chủ, cô cần tìm gì ạ?”
Linh Nhi nghe vậy, cô chẳng thèm quay đầu, nói: