Giọng nói Nguyệt Sương đầy phần cao ngạo, cộng thêm cái ánh mắt khinh thường làm cho Tống Hào chỉ biết câm nín.
Đây là lần thứ hai, hắn bị coi thường như vậy. Nếu là người khác thì hắn còn có chút tức giận, nhưng hai người này là ngoại lệ. Đơn giản bởi vì cả hai người đều là nhân vật lớn, cho hắn mượn thêm cả nghìn lá gan thì hắn cũng không dám chọc vào.
Tuy nhiên, có một điều vô cùng kỳ lạ. Tại sao cả hai người đều để ý tới tên Lâm Thiên, một tên mà trong mắt hắn cho là đứa rác rưởi không đáng nhắc tới.
Theo suy đoán của hắn, chắc chắn tên này đã đắc tội lớn gì đó. Bởi vì cô gái này tuy đã che mặt nhưng hắn tin chắc chắn, cô ấy là một cô gái vô cùng xinh đẹp và quyến rũ.
Một cô gái quyền lực, xinh đẹp lại cao ngạo như vậy khi đi tìm một tên bẩn thỉu, nghèo đói thì chỉ có thể là do tên đó trêu chọc cô ấy mà thôi.
Nghĩ như vậy, hắn cảm thấy mình thật thông minh. Chỉ với vài câu nói của cô ấy, hắn đã phân tích ra được tất cả. Đúng là... hắn đã đẹp trai lại còn thông minh nữa chứ!
Thấy Tống Hào còn lơ ngơ, Nguyệt Sương đã khó chịu nay càng khó chịu hơn. Đây là lần đầu tiên, cô nói chuyện hòa nhặn như vậy. Nếu không phải cô muốn che giấu thì tên này đã ăn luôn một cước của cô rồi.
Mất kiên nhẫn, cô định xoay người rời đi. Tuy nhiên, ngay khi cô vừa bước một bước, Tống Hào đã chắn trước mặt cô, vẻ mặt vô cùng đắc ý nói:
“ Cô muốn tìm Lâm Thiên đó phải không?”
“ Đúng, tôi muốn tìm người đó!” Nguyệt Sương mất kiên nhẫn nói.
“ Có phải người đó khiến cho cô khó chịu phải không?” Tống Hào dò hỏi.
Nguyệt Sương suy nghĩ một lúc. Hắn ta hình như muốn dò hỏi mình hay sao?
Mà nghĩ kỹ lại, hắn ta nói cũng có chút đúng. Lâm Thần chẳng những không hề nhường cô chiến thắng, thậm chí, anh ấy còn cướp đi nụ hôn đầu và cả trái tim cô nữa. Hiện tại, trong đầu cô chỉ còn nghĩ tới hình bóng của anh ta, thật là khó chịu mà!!!
Nghĩ tới cảnh anh ta dám gọi tên cô gái khác, cô không tự chủ nói:
“ Đúng vậy...khó chịu...rất khó chịu”
Lời nói này đã lọt vào trong tai của Tống Hào. Hắn không ngờ, những gì hắn đoán đều đúng. Cô gái này đúng là đang tìm Lâm Thiên để tính sổ.
Tuy không biết tại sao Lâm Thiên lại chọc tới vị này, nhưng đây chính là cơ hội ngàn vàng. Hắn biết, chỉ cần giúp vị này, chắc chắn sau này cô ấy cũng sẽ nói tốt một hai câu cho hắn... Đến khi đó, sự nghiệp của hắn sẽ được thăng tiến rõ rệt.
Hắn không biết, tất cả những gì hắn nghĩ đều chẳng hề giống với những gì Nguyệt Sương nghĩ. Hắn cho rằng cô ấy đang căm thù Lâm Thiên đến tận sương tủy, thậm chí hận tới nỗi phải tìm đến đây. Nhưng hắn đâu có nghĩ, những câu nói đó chỉ là cái câu nói biểu hiện sự “ghen tuông” ngọt ngào trong tình yêu.
Chính vì hiểu sai vấn đề, hắn mới dám lộ ra vẻ mặt căm ghét, tay chỉ về phía công ty nói:
“ Lâm Thiên đúng thật là đáng chết. Không ngờ là tên nghèo kiết xác đó lại dám chọc tới cô. Đúng thật là không biết sống chết.”