Hiện tại, những người đứng về phe Linh Nhi đều chỉ có thể trơ mắt nhìn người đàn ông đó châm biếm.
Cùng với những ánh nhìn khinh thường từ những người đứng về phe của ông ta, hiện tại ai cũng có một cảm giác nhục nhã khó tả.
Cái gì là bất lực? Cái gì là tuyệt vọng? Đến cả Linh Nhi, người mà họ cho là sẽ giúp họ lấy lại danh dự, lại đứng trên cao thoải mái uống trà.
Tuy vậy, họ vẫn không hề hối hận, chi ít, Linh Nhi cũng chính là ân nhân lớn nhất của gia đình họ. Vậy nên, mặc dù bị người ta chê giễu, thậm chí là khinh thường nhưng họ vẫn một lòng trung thành với Linh Nhi.
Thấy khung cảnh bắt đầu trở nên hỗn loạn, thậm chí có những chàng trai quá khích muốn xông thẳng lên thẳng chỗ mà Linh Nhi ngồi. Trong ánh mắt bọn họ tràn ngập sự thèm khát.
Cũng phải thôi, khi mà Linh Nhi không còn có quyền lực thì cô ấy chính là một miếng mồi ngon cho những vị công tử. Bởi đối với họ, việc mà có thể khiến cho cô ấy quy phục trước mình thì đó là niềm vui sướng đến mức nào.
Tuy nhiên, khi mà bọn họ chuẩn bị đến chỗ của cô ấy, rất nhiều người mặc áo đen từ trong sảnh tuồn ra. Tư Hạ cũng trở nên vô cùng tức giận, từng cước sút thẳng mặt những người dám bén mảng đến đây.
Khung cảnh trở nên vô cùng căng thẳng, tất cả mọi người thuộc phe Nhạc Minh bị bao vây, từng vị công tử muốn chiếm lấy Linh Nhi đều đang ôm người gào thét trong sự đau đớn.
Nhìn thấy những người bao vây mình, Nhạc Minh trong lòng trầm xuống. Toàn bộ người này đều là đặc vụ, chuyên dùng để chống khủng bố, thông thường rất ít xuất hiện ở nơi đây.
Thế mà, ông đếm sơ sơ có tận hơn một trăm người, đây là có chuyện gì? Tại sao một cô gái như vậy lại có thể điều động nhiều người như vậy. Phải biết, muốn mời được một người như vậy là một điều vô cùng khó.
“ Tất cả đứng im, nếu dám hành động lung tung thì các người sẽ chết” Một người mặc áo đen cầm khẩu súng nói với đám người Nhạc Minh.
Đến hiện tại, mọi người mới hiểu tại sao Linh Nhi lại có thể bình tĩnh như vậy. Có đám người này thì ai dám không ngoan ngoãn.
Tuy vậy, Nhạc Minh cũng chẳng hề sợ hãi, ông cũng giơ hai tay biểu hiện ngoan ngoãn với đám người này, sau đó nhìn về phía Linh Nhi nói:
“ Thưa tiểu thư, cô làm như vậy có phần hơi quá. Dù sao, mọi người cũng đang ở đây. Việc cô điều động nhiều người như vậy chẳng phải sẽ làm mọi người ở đây khó xử hay sao?”
Lời nói giống như muốn khuyên Linh Nhi, dù cho cô có gọi thêm bao nhiêu người thì cô cũng chẳng thể giữ được cái chức đó đâu, vậy nên hãy mau chóng rời đi.
Ai cũng nghe ra được hàm ý của câu nói đó, tuy nhiên chẳng một ai dám nói cả, bên cạnh họ chính là một người vô cùng lạnh lùng đang cầm một cái súng đó.
Linh Nhi từ từ cầm ly trà, đôi môi đỏ mọng nhấm nháp từng ngụm, vẻ mặt chẳng hề quan tâm. Cho đến khi ly trà đó được cô thưởng thức xong, cô mới nhìn xuống dưới đám người rồi mỉm cười nói:
“ Hay cho một người nói đạo lý hay. Ông có vẻ rất tự tin về bản lĩnh của mình nhỉ?”
Lời nói sặc sụa mùi châm biếm, tuy vậy mà Nhạc Minh cũng chẳng thèm để ý, ông cũng cười lại Linh Nhi rồi nói:
“ Cô chỉ đáng tuổi con gái của tôi mà thôi. Vậy nên thay vì cố chấp giữ vị trí đó, tại sao lại không đưa cho một người dày dặn kinh nghiệm như tôi?”