Lúc này, có lẽ, người mà cảm thấy hạnh phúc nhất trên thế gian này chắc chắn không thể không kể đến Nguyệt Sương. Một cô gái với dáng người lười biếng đang nằm lên đùi của một cậu con trai vô cùng xa lạ.
Tuy rằng, chính bản thân cô cũng thừa biết là Lâm Thần rất cuốn hút, tốt tính và luôn nghĩ cho người khác, đến nỗi cô cũng phải mê đắm. Nhưng trong mấy ngày nay, cô mới biết cái cảm giác được làm “em gái” nó sung sướng như thế nào? Thậm chí, đôi khi cô còn đang tự hỏi chính mình: Liệu rằng có đang nằm mơ?
Không chỉ được thưởng thức những món ăn ngon, những món tráng miệng vô cùng đẹp mắt và ngọt ngào. Anh ấy còn chiều chuộng đủ mọi thứ, chỉ cần cô muốn gì, anh ấy sẽ đáp ứng cho cô bằng được. Để rồi, cô từ một tiểu thư cao quý trở thành một “con cá ướp muối” từ lúc nào không hay.
Muốn được nghe hát, Lâm Thần sẽ hát những bài ca dịu êm, nhẹ nhàng khiến cho cô mê đắm vào trong đó. Muốn được ngủ, Lâm Thần sẽ dỗ dành cho đến khi cô chìm vào giấc ngủ ngon lành. Muốn được vui chơi, anh ấy cũng sẽ bày ra đủ trò, khiến cho cô chơi vui vẻ đến quên luôn cả thời gian... Thậm chí, khi cô chơi nhiều, cơ thể mệt mỏi, anh ấy còn xoa bóp, bấm nguyệt chân, khiến cho toàn bộ sự mệt mỏi đều tan biến. Có những lúc, cô nghĩ rằng: Chỉ cần muốn thứ gì, người con trai này sẽ tìm đủ mọi cách đáp ứng cho cô...
Từ bé đến giờ, cô có bao giờ được trải qua cảm giác này? Cái cảm giác được chiều chuộng, quan tâm và chăm sóc, đó là thứ xa xỉ và vô cùng khát khao đối với cô. Hiện tại, chẳng những cô đã được đáp ứng, thậm chí nó còn hơn trong tưởng tượng của cô hàng trăm lần.
Nằm trên đùi Lâm Thần, được xoa đầu, cô chỉ cần há miệng là sẽ được anh ấy đưa miếng hoa quả vào miệng. Một cảm giác chẳng khác nào cô là nữ hoàng, là người chi phối toàn bộ thế giới này.
Lúc trước, cô còn có chút bận tâm về vị trí em gái, bởi vì em gái thì sẽ không thể được đối xử tốt như khi là cặp đôi được. Thế nhưng, đến hiện tại, cô đã thấy vị trí này cũng rất tốt, tốt đến nỗi mà cô phải giữ vị trí độc tôn trong lòng anh ấy.
Ăn no xong, cô tỏ vẻ lười biếng ôm lấy tay của Lâm Thần rồi nhắm mắt lại. Đương nhiên, anh ấy chẳng hề ngăn cản, giống như coi nó là điều dĩ nhiên. Và cũng vì lẽ thường, cô đã chìm vào một giấc ngủ rất ngon.
Nhìn Nguyệt Sương ngủ ngon như này, tâm trạng cậu cũng có chút thanh thản. Cậu biết: Em ấy đã hi sinh quá nhiều, thậm chí là không màng nguy hiểm mà cứu cậu.
Chút tâm ý này, cậu biết là không thể bù đắp cho những thứ mà Nguyệt Sương dành cho. Tuy nhiên, cậu tự hứa với chính mình, nhất định sẽ chiều chuộng Nguyệt Sương hết mức có thể, để chính bản thân cậu cũng cảm thấy công bằng với những gì em ấy bỏ ra.
Trong lúc cậu muốn ra ngoài để có thể tránh làm phiền tới giấc ngủ ngon của Nguyệt Sương, một chiếc điện thoại hình con gấu xinh xinh đang nằm ở xó tủ lại đập vào mắt cậu.
Vừa nhìn, cậu cũng đoán ra, nó là của Nguyệt Sương. Bởi vì chính cậu cũng đã từng thấy chiếc thoại này. Điều khiến cho cậu nghi hoặc, đó là tại sao nó lại nằm ở đó, phải chăng do em ấy để quên hay chăng?
Cũng chẳng chần chừ, cậu cầm lấy nó. Vừa cầm lên, cậu đã biết là nó đã hết pin. Màn hình đen thui, ấn nút nào nó cũng không hiện. Vì thế, nhân tiện có cổng sạc chung ở ngoài, cậu cũng chẳng tiếc mấy bước chân, ra đó cắm vào.
Vừa lên nguồn, cậu định rời đi, thì cả đống cuộc gọi nhỡ trong điện thoại đã khiến cho cậu dừng lại. Điều mà làm cho cậu chú ý hơn, đó chính là tất cả cuộc gọi đó đều đến từ một người, đó chính là mẹ của em ấy.
Một cảm giác vô cùng xấu tràn ngập trong lòng, thấy mẹ Nguyệt Sương còn đang gọi đến, cậu không hề chần chừ, nhanhchongs bắt máy.
Ngay khi bắt máy, một giọng nói vô cùng lo lắng, thậm chí còn có chút khàn khàn từ đầu bên kia truyền tới:
“ Con...con hiện tại đang ở đâu?”
Lâm Thần nghe thấy lời này, trong lòng cậu không biết nên diễn tả như thế nào? Có lẽ, chính cậu cũng hiểu một phần sự lo lắng đó, vậy nên, cậu cố gắng giải thích:
“ Thưa bà, hiện tại Nguyệt Sương đang rất an toàn.”
“ Cậu...cậu là Lâm Thần?” Đầu bên kia truyền đến một giọng nói có chút trầm lặng.