"Ưm. . ."
Trần Hạo rên lên một tiếng, mở ra hai mắt từ trong giấc ngủ.
Lúc này trong mắt Trần Hạo đầy tơ máu, trên trán chảy ra dày đặc mồ hôi, hai tay của hắn ép thẳng xuống huyệt thái dương, cắn chặt răng.
Đầu của hắn giống như muốn vỡ ra, tựa như có một người đang dùng búa nện thẳng vào đầu khiến tai hắn cũng ong ong.
Trần Hạo duỗi bàn tay run rẩy, cơ hồ dùng tất cả lực khí lần mò tìm bình thuốc ở đầu giường, dùng sức vặn nắp, đổ ra mấy viên thuốc màu xanh lam, ném vào bên trong miệng.
Cơn đau đó vẫn kéo dài tận mười mấy phút, đến khi hiệu quả của thuốc giảm đau bắt đầu phát huy tác dụng, cảm giác nhức đầu mới giảm bớt xuống.
Trần Hạo ngồi dậy thở phì phò, giờ phút này toàn thân đều bị mồ hôi làm ướt nhẹp.
“Chứng bệnh này càng ngày càng thường xuyên. . ." Trần Hạo xoa huyệt thái dương, sắc mặt nghiêm túc, lầm bầm một câu.
Đúng vậy, hắn có bệnh!
Bắt đầu từ năm năm trước, Trần Hạo thường cách một đoạn thời gian thì sẽ trải qua cơn đau đầu kịch liệt như thế, thoạt đầu chỉ là một tháng một lần, về sau nửa tháng một lần, cuối cùng là một tuần một lần.
Mà lần phát bệnh vừa rồi, đã là lần thứ hai của tuần này.
Đi bệnh viện vô số lần, gặp danh y vô số kể, cuối cùng đều không có kết luận.
Chỉ có tăng lượng thuốc giảm đau mới có thể miễn cưỡng áp chế loại đau đớn này, nhưng Trần Hạo cũng cảm thấy hiệu quả của thuốc giảm đau đang bắt đầu giảm dần.
Lắc lắc đầu, tạm thời không nghĩ những chuyện phiền lòng này nữa.
Trần Hạo mở điện thoại, đã là mười giờ sáng.
Xuống giường, kéo màn cửa sổ ra, để ánh sáng rực rỡ chói chang rọi vào trong phòng, hắn đẩy cửa sổ, hít sâu một hơi không khí mới mẻ.
Nhưng sau một khắc, trong lòng Trần Hạo đột nhiên bật cảnh giác.
Hắn nhíu mày, chỉ thấy trên sân thượng cư xá đối diện, có một cái tia sáng đang phi tốc phóng tới chỗ hắn.
Nhịp tim đột nhiên tăng tốc, Trần Hạo tựa như cảm giác được một cỗ nguy cơ sinh tử đang tới gần.
Lập tức, Trần Hạo vô thức né sang bên cạnh.
Vì chữa trị cơn đau đầu mà Trần Hạo đã dùng hết biện pháp, thậm chí còn tu thân dưỡng tính trong đạo quán một năm, cũng học thêm chút chiêu võ từ những đạo sĩ đó, bởi vậy động tác nhanh hơn người thường một xíu.
Khoảnh khắc Trần Hạo cưỡng ép nhảy sang một bên thì một mũi tên liền xuyên qua vị trí khi nãy Trần Hạo đang đứng, chỉ nghe "keng" một tiếng, trên gạch men sứ xuất hiện cái hố sâu hơn một tấc.
"Mẹ nó!"
Trần Hạo nhíu mày cố kiềm nén xúc động xoay người chạy đi, hắn cũng không muốn bị người nã thêm một phát ở sau lưng, nên giờ phải hóp bụng lại mà bò như mèo đến kéo màn cửa sổ lại, sau đó cấp tốc đi vào góc nép sát vách tường.
Sau đó, ánh mắt Trần Hạo nhìn chăm chú lỗ hỏng trên gạch men, hoảng sợ nuốt một ngụm nước bọt.
Lực xuyên thấu này, nếu vừa nãy mình không tránh kịp thì chẳng phải là xuyên tim rồi sao?
Đây là. . . Ám sát?
Sáng sớm, con mẹ nó ai định giết trẫm vậy?
Mấu chốt là, giờ phút này trên tấm gạch chỉ còn lại lỗ thủng, mũi tên khi nãy bắn vào đâu rồi?
Mặc dù hết thảy diễn ra rất nhanh, nhưng Trần Hạo vẫn là thấy rõ thứ bắn vào chính là cái gì!
Một mũi tên sáng lóng lánh, đầu mũi còn chỉa ra ba cạnh.
Sao giờ lại biến mất rồi?
Chẳng lẽ giờ mình đi báo cảnh sát nói có người định giết mình, sau đó chỉ vào cái lỗ trơ trọi trên mặt đất rồi bảo là mũi tên ở đây.
Rồi người ta hỏi mũi tên đâu? Mình đáp là không có.
Ai mà tin chứ!
Có điều Trần Hạo hiểu rõ bây giờ không phải là lúc truy cùng đuổi tận vấn đề.
Nơi đây không nên ở lâu, đi trước rồi hẳn nói.
Trần Hạo cẩn thận nhanh chóng mặc lại quần áo của mình bỗng điện thoại đột nhiên vang lên.
Trần Hạo tùy ý liếc nhìn thông báo trên màn hình, nhưng động tác cầm lấy điện thoại liền khựng lại, cả người đều ngẩn tại chỗ.
Thông báo từ nhóm phụ đạo ——
"@All: mọi người, sư trưởng kính yêu của chúng ta, tài sản quý giá của trường chúng ta, giáo sư Vương Minh Quý hôm trước bệnh tim tái phát, dù đã cố gắng cứu chữa nhưng không qua khỏi, đã qua đời rồi."
"Sau khi lãnh đạo cùng các học viên bàn bạc thì hai giờ chiều nay sẽ tiến hành nghi thức lễ tang tại nhà tang lễ, mời các bạn học xếp hàng đi vào, bày tỏ thương tiếc!"
"Lão Vương chết rồi sao?" Trần Hạo giật mình, đầu tiên là sửng sốt, sau đó một cỗ bi thống xông lên đầu, nhưng lý trí lại nói cho hắn biết giờ không có thời gian để tiêu hóa loại tâm tình này.
Hít sâu một hơi, Trần Hạo cấp tốc rời khỏi nhà trọ.
. . .
Để cân nhắc an toàn, Trần Hạo có đứng ở hầm xe gọi bốn chiếc taxi công nghệ khác nhau đến, sau đó tùy ý chọn một trong số đó.
Đến khi rời khỏi khu nhà mình, Trần Hạo mới thở dài một hơi, nhưng lông mày rất nhanh lại nhíu lại, cầm điện thoại ra xác nhận tin Vương giáo sư chết.
"Sức khỏe Lão Vương luôn rất tốt, tim cũng không có vấn đề, sao lại đột nhiên phát bệnh tim. . ." Tâm tình Trần Hạo có chút nặng nề.
Trần Hạo đối Vương giáo sư có thể nói hết là sức quen thuộc, Vương giáo sư không chỉ có là giáo viên « Khảo Cổ Học Khái Luận » của hắn mà đồng thời cũng là "Kim chủ" lớn nhất hiện giờ của hắn.
Nguyên nhân sao, đương nhiên là bởi vì Vương giáo sư ngoại trừ làm giáo viên thì còn mở một cửa hàng đồ cổ trên con đường đồ cổ Tây đô, mà Trần Hạo sẽ thỉnh thoảng "nhặt nhạnh chỗ tốt" đưa vài món đồ cổ đến cửa hàng của ông ấy.
Dù sao cũng là thầy của mình nên sẽ không hố đệ tử quá đâu.