Trên đường đồ cổ rộn rộn ràng ràng nhưng trong Truy Cổ hiên lại yên tĩnh im ắng.
Hai mắt Trần Hạo nhắm nghiền, hô hấp kéo dài, loại bỏ tạp niệm trong lòng, cho đến khi cảm nhận được nhịp tim của mình, trong đầu lại vang lên tiếng tim đập thình thịch rất có tiết tấu.
Một bước này là nhập môn quan tưởng, cũng là con đường phải đi khi muốn từ nhục thể kết nối tinh thần, loại cảm giác nhịp tim này cũng không phải là phản ứng của thân thể khi vận động mạnh hay hoảng sợ, mà là cảm thụ tinh thần sau khi suy ngẫm định khí.
Bởi vì lúc trước đã từng nhập vào đạo quan học tập cho nên Trần Hạo đi bước này rất thuận lợi.
Trần Hạo cảm thụ được nhịp đập có tiết tấu của trái tim, trong đầu chậm rãi tưởng tượng ra hình ảnh một trái tim.
Trái tim tưởng tượng này co dãn theo tiếng tim đập, mà việc Trần Hạo cần phải làm là để nhịp đập của trái tim tưởng tượng hòa vào làm một với nhịp tim thực tế.
Không biết qua bao lâu, qua bao lần điều chỉnh tưởng tượng, "Trái tim" cùng "Nhịp tim" rốt cục hoàn toàn dung hợp vào cùng một tiết tấu.
Sau một khắc, Trần Hạo tập trung tinh thần vào trái tim quan tưởng này, bắt đầu tưởng tượng ngọn lửa hừng hực.
Bộ quan tưởng pháp này có hai cái chỗ khó, trong đó thứ nhất chính là tưởng tượng tâm hỏa.
Trần Hạo cũng không mơ chuyện một bước thành công, chỉ là thử một cái mà thôi.
Trong đầu hắn hiển hiện tất cả nhận biết của mình về ngọn lửa từ nhỏ đến lớn, từ đốm lửa nhỏ bé đến ngọn lửa hừng hực, từ hỏa hoạn cháy lan đến dung nham núi lửa, ngay cả ngọn lửa trong phim truyền hình cũng lướt qua lòng hắn như đèn kéo quân.
Nhưng trái tim tưởng tượng cũng không có bất kỳ khác thường gì.
"Quả nhiên không đơn giản."
Sau khi thử hồi lâu vẫn không có kết quả, Trần Hạo thầm thở dài một hơi.
Làm nhân vật chính trong tiểu thuyết mạng nào có dễ ăn thế!
Mình không có số đó đâu, nếu dễ vậy thì cá đớp hết rồi. . .
Có điều chút thất vọng nhỏ này chỉ lóe lên một cái đã biến mất, Trần Hạo thở dài, dự định rời khỏi quan tưởng nghỉ ngơi một lát, nhưng đột nhiên dị biến nảy sinh!
Ngay tại một khoảnh khắc Trần Hạo chuẩn bị mở mắt thì đột nhiên một cỗ lực lượng vô danh đã kéo tinh thần hắn lại, khiến hắn không thể mở mắt.
Sau một khắc, Bên tai Trần Hạo vang lên một tràng thì thầm.
Tiếng thì thầm đó như là có người đang nói chuyện, nhưng lại nghe không rõ đag nói gì, thanh âm chợt xa chợt gần, dường như đang tự thuật rất nhiều tin tức, nhưng lại tựa như đều không có ý nghĩa.
"Hỏng rồi, không phải là tẩu hỏa nhập ma rồi chứ?" Trần Hạo giật mình.
Vương đạo sư cùng Lý Lâm Lang cũng không có nói quan tưởng sẽ xuất hiện tình trạng như vậy mà!
Ngay khi Trần Hạo suy tư làm sao để cắt đứt trạng thái kỳ lạ này thì đột nhiên trong tiếng thì thầm đó lại tuôn ra một âm tiết rõ ràng!
"Diệc!"
Khoảnh khắc âm tiết đó vang lên, tâm thần của Trần Hạo nháy mắt sáng lên một tia minh ngộ.
Âm tiết này chỉ có một nghĩa...
Lửa!
Ngay sau đó, trái tim tưởng tượng vốn cùng nhịp với tiếng tim đập của hắn đột nhiên bùng cháy hừng hực!
Trần Hạo: o (゚Д゚)っ!
Ủa gì vậy?
Mình thành công rồi sao?
Nhưng Trần Hạo phản ứng cực nhanh, lập tức từ bỏ ý nghĩ muốn rời khỏi trạng thái quan tưởng, hơn nữa còn tập trung toàn bộ tinh thần lên ngọn lửa rực cháy đó.
Mặc kệ là nguyên nhân gì, dù sao cũng phải lấy được tâm hỏa ra.
Trần Hạo tập trung tinh thần lực trên tâm hỏa, trong đầu hiện lên quan tưởng pháp, tưởng tượng ngọn lửa này sẽ thiêu trái tim đến mức nóng rực, đến huyết dịch cũng sôi trào lên, dòng huyết dịch sôi trào đó từ trái tim chảy ra, thông qua mạch máu, chảy khắp toàn thân.
Một bước này cần dựa theo quan tưởng đồ trong quan tưởng pháp, đem tưởng tượng cảm ngộ từ trái tim khuếch tán toàn thân!
Trần Hạo bình ổn hô hấp, cố gắng duy trì tưởng tượng trái tim rực lửa.
Một đoạn thời gian sau, dù Trần Hạo đang ở trạng thái quan tưởng cũng cảm giác được từ huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu cho đến huyệt Dũng Tuyền dưới gan bàn chân, mỗi tấc trên người đều đang nóng lên.
"Nhanh vậy?" Trần Hạo cũng có chút kinh ngạc.
Dựa theo cách nói của Vương đạo sư, một bước này dù không khó như đốt cháy trái tim, nhưng là cối xay dùng sức gió, bản thân thiên tài trước đây kết nối với Mã Đạp Phi Yến cũng đã nói, trong quá trình hắn quan tưởng, thì phần hao tổn thời gian nhất là để ngọn lửa này chảy khắp toàn thân.
Trần Hạo không biết mình dùng bao lâu, nhưng có thể khẳng định cũng không tốn thời gian dài.
Đương nhiên, bây giờ không phải là lúc so đo chuyện này.
Nếu như nói thông qua quan tưởng nội thị để cảm ứng tinh thần lực có biển báo giao thông cụ thể, vậy hiện giờ Trần Hạo đã đi được 90% lộ trình rồi.
Căn cứ ghi chép truyền thừa của Hội liên hiệp viện bảo tàng Viêm Hạ, mi tâm ấn đường huyệt đao trên cơ thể người thật ra có tồn tại con mắt thứ ba, còn được gọi là thiên nhãn. Thiên nhãn quan sát bên trong, liên quan với linh hồn.
Sau đó phải dẫn tâm hỏa vào mi tâm ấn đường huyệt đạo, chiếu sáng linh đài, mở ra thiên nhãn, từ đó cảm ứng sự tồn tại của tinh thần lực.
Nhưng dẫn thế nào thì lại là chỗ khó thứ hai của quan tưởng.