Bối Cảnh Năm Ngàn Năm Của Ta (Bản Dịch)

Chương 2 - Ngọc Ban Chỉ

Tiền học phí cùng tiền sinh hoạt của Trần Hạo, trên cơ bản đều là thông qua loại phương thức này mà kiếm trên tay Vương giáo sư. Có thời điểm ngay cả Vương giáo sư đều cảm thán nhãn lực của Trần Hạo, thậm chí sau này còn định để Trần Hạo làm nghiên cứu sinh của mình.

Nhưng Vương giáo sư nào có biết Trần Hạo đâu ra nhãn lực gì, sở dĩ hắn có thể nhiều lần nhặt nhạnh được chỗ tốt như thế hoàn toàn là vì hắn có một loại năng lực mà người khác không có...

Âm Dương Nhãn!

Năm năm trước, anh họ Trần Hạo ở bên ngoài làm công lại không cẩn thận mà rớt khỏi giàn giáo, bị thép đâm thủng bụng, chết ngay tại chõ.

Ngay lúc làm đám, Trần Hạo khi ấy mới mười ba tuổi lại trơ mắt nhìn linh hồn của anh họ từ trong quan tài bay ra, trước ngực còn cắm một cây thép rất dài, thẩn thờ lơ lửng trên linh đường, khiến hắn bị dọa đến không dám động đũa.

Cũng chính là vào đêm đó, Trần Hạo phát tác cơn đau đầu tiên.

Trần Hạo vẫn cảm thấy cơn đau đầu của mình nhất định có liên quan đến chuyện mình có thể thấy những thứ kia, nhưng khi hắn nói tình huống này cho bác sĩ, bác sĩ lại giới thiệu cho hắn một vị bác sĩ tâm thàna, cũng liên tục cam đoan bác sĩ đó rất giỏi.

Từ sau lúc đó, Trần Hạo liền học được ngậm miệng, đồng thời còn thử dạo mấy vòng quanh bệnh viện, nghĩa trang, nhà hoả táng này nọ, cuối cùng xác nhận mình thật sự đã mở ra Âm Dương Nhãn trong truyền thuyết dân gian!

Chỉ là ở cái thời đại khoa học kỹ thuật, năng lực này không thể nói không hề có tác dụng, chỉ có thể nói không có con mẹ nó đất dùng.

Những hồn thể đó tựa như ở một chiều không gian khác, không hề có bất kỳ tương quan gì với người sống, càng không có những hành vi thê lương hay kinh khủng như trong những câu chuyện cổ dân gian, tất cả họ đều đờ đẫn, tồn tại một đoạn thời gian rồi sẽ tự động biến mất.

Đến tận khi trường của Trần Hạo tổ chức hoạt động tham quan bảo tàng, trong lúc vô tình phát hiện trên những món cổ đó lại tản ra một loại ánh sáng của linh thể, mà khi chỉ mình có thể nhìn thấy, Trần Hạo tựa như đẩy ra cánh cửa của thế giới mới.

Đồ có phải là thật hay không thì ta không biết, nhưng nếu không sáng lên thì nhất định không phải là cổ vật rồi.

Thế là, Trần Hạo khổ tu lịch sử, đồng thời cũng được như ý, năm ngoái đã đỗ vào học viện lịch sử đại học Tây Đô, cứ thế bắt đầu kiếp sống ‘mua rẻ bán đắt’ của mình.

Bởi vậy, Trần Hạo cũng bắt đầu mối quan hệ vừa là thầy vừa là bạn với Vương Minh Quý giáo sư.

Hồi tưởng chỉ chốc lát, tạm thời đặt điện thoại xuống, Trần Hạo lại bắt đầu suy tư chuyện mình bị tập kích khi nãy.

"Một sinh viên như ta thì có thể đắc tội ai chứ. . . Nếu như nhất định nói có kẻ thù nào thì chỉ có thể là đám trộm mộ kia thôi."

Trần Hạo cố gắng hồi tưởng lại cuộc đời mình, cuối cùng sàng lọc ra kẻ thù khả nghi nhất.

Mà nói đến nhóm người kia thì lão Vương cũng có thù mà!

Chuyện này phải nói từ tháng trước, lúc ấy Trần Hạo vẫn đang mua rẻ bán đắt như thường lệ, bỗng phát hiện một cái ngọc ban chỉ cổ. Chỉ là đối phương ra giá quá cao, Trần Hạo liền dẫn người bán đến chỗ lão Vương.

Lão Vương cũng không phải ông chủ tiệm đồ cổ bình thường, ông ấy là giáo sư đại học số một Tây Đô, kinh nghiệm phong phú, chỉ cần kiểm tra cái ngọc ban chỉ một chút liền biết rõ chiếc ngọc ban chỉ này lai lịch bất minh, sau khi dụ dỗ một mớ đồ cổ của đối phương thì liền giả vờ định thu mua toàn bộ.

Sau một loạt lời dụ dỗ thì lão Vương mới nói cho Trần Hạo, thầy trò bọn họ tám phần đã đụng phải đám trộm mộ rồi. Mà dựa theo độ tinh khiết của ngọc ban chỉ thì hẳn là đào trộm trong cổ mộ Đại Hán.

Nghĩa vụ làm công dân, việc đầu tiên hai thầy trò làm là báo cảnh sát, đồng thời qua nửa tháng bố trí phối hợp, cảnh sát đã tiến hành vây bắt đám trộm mộ kia.

Chỉ đáng tiếc, cuối cùng kẻ liên hệ tên Lưu Tam kia tựa hồ nhìn ra không đúng, bắt đầu chạy trốn, cùng lúc đó, cái ngọc ban chỉ cũng bị hắn mang theo, không rõ tung tích.

"Tiểu Hạo à, đội khảo cổ bên kia truyền đến tin tức, cổ mộ mà đám trộm mộ đó đào có thể là mộ của con trai Lý Quảng - Lý Cảm."

"Đáng tiếc, cái ngọc ban chỉ đó có thể là vật dùng của Lý Quảng để lại cho Lý Cảm."

Nghĩ đến lời lão Vương nói với mình, Trần Hạo thở ra một hơi.

Nếu như nói tử thù, thì chỉ có tên trộm mộ đã trốn thoát đó thôi.

Hiện giờ Vương giáo sư đột nhiên tử vong, bị lại bị tập kích một cách thần bí, giờ ngay cả một người thương lượng cũng không có. . .

Trần Hạo đột nhiên nhíu mày.

Không đúng!

Mũi tên kỳ lạ Vừa rồi tập kích mình, có khi nào cũng liên quan đến cái ngọc ban chỉ kia không?

Ban chỉ, đó là công cụ bắn tên thời cổ đại, dùng để giữ lại dây cung, đề phòng trầy da ngón tay.

Lý Quảng, mũi tên, ban chỉ. . .

Những thứ này có liên quan gì?

Chẳng lẽ cái chết của lão Vương có liên quan đến những thứ này sao?

Không đâu không đâu, lão Vương là đột phát bệnh tim, thuộc về ngoài ý muốn, có lẽ không liên quan.

Ngay lúc Trần Hạo đang suy nghĩ thì xe đã dừng trước cổng tang lễ.

Mặc dù hiện giờ Trần Hạo vẫn đang trong nguy hiểm, nhưng nhất định phải đến tiễn lão Vương đoạn đường cuối cùng, hắn cũng không tin tên sát thủ đó có thể đuổi tới nhà tang lễ?

Vừa xuống xe, Trần Hạo lập tức chạy vào sảnh.

Đến khi chạy tới cửa thấy người nhà họ Vương đang bận rộn, Trần Hạo vừa định tiến lên chào hỏi một tiếng thì đột nhiên bước chân ngừng lại, đôi mắt không thể tin mà mở trừng trừng! Cùng lúc đó, một cỗ ý lạnh từ phía sau lưng hắn bay thẳng tới đại não!

Bởi vì hắn trông thấy, trên di thể lão Vương, linh hồn mập mập của ông ta đang lơ lửng.

Mà trước ngực của linh hồn đó...

Đang cắm một mũi tên!

Thẳng vào trái tim!

Bình Luận (0)
Comment