Tự cứu!
Đây là suy nghĩ duy nhất sau khi Trần Hạo rời khỏi nhà tang lễ.
Nhìn thấy dáng vẻ hồn thể của lão Vương, Trần Hạo đã xác nhận kẻ công kích mình chính là Lưu Tam.
Đúng vậy, lão Vương cũng là hắn giết!
Mặc dù không rõ tên Lưu Tam kia sao có thể bắn ra loại mũi tên mà người bình thường không nhìn thấy được thế này, thậm chí trên di thể của lão Vương cũng không có gì khác thường!
Nhưng chính là hắn!
Sau khi hắn chạy trốn cũng không rời khỏi Tây Đô mà lại sát hại lão Vương, sau đó yên lặng hai ngày rồi lại ám sát mình.
Bởi vậy có thể thấy được, Lưu Tam này là đang trả thù!
Nếu mình không chết thì có lẽ hắn sẽ không rời khỏi.
Nhưng bất đắc dĩ là, trước mắt chỉ có Trần Hạo hắn mới có thể nhìn ra cái chết thật sự của lão Vương, nhìn thấy mũi tên cắm trên hồn thể.
Hắn thiếu chứng cứ xác thực để cảnh sát bảo vệ mình.
Thậm chí nói ra người khác đều rất khó tin tưởng.
Hiện tại, chuyện hắn có thể làm, chỉ có tự cứu thôi!
. . .
Trong sảnh vang lên âm nhạc buồn thương, đại biểu trưởng học đọc điếu văn phúng viến.
Phía dưới đám người có hai bóng người đứng trong một nơi vắng vẻ, cũng không cúi đầu biểu đạt niềm thương nhớ như những người khác, mà là ngẩng đầu nhìn vị trí di thể.
Hoặc là nói, phía trên di thể.
"Lâm Lang, con thấy thế nào?" Người đàn ông trung niên nhẹ giọng hỏi.
Đứng ở bên cạnh chính là một cô gái xinh đẹp khoảng hai lăm hai sáu tuổi, nghe vậy nói ra: "Thứ cắm trên di thể chính là trường tiễn theo cách chế tác thời Hán, cùng bộ với ban chỉ bị thất lạc trong báo cáo."
"Danh vọng của Lý Cảm chưa đủ nhấc lên bọt nước trong dòng sông lịch sử, hẳn là Lý Quảng truyền lại."
Người đàn ông trung niên nhẹ gật đầu: "Căn cứ theo hồ sơ cảnh sát, người hỗ trợ bắt đám trộm mộ đó là giáo sư Vương Minh Quý cùng một học sinh tên là Trần Hạo."
"Nếu đối phương muốn trả thù thì ngoại trừ Vương Minh Quý còn có cả đứa nhỏ kia."
"Loại cổ linh vật hình cung tiễn này, chỉ sợ là thực tập sinh không đối phó được."
Cô gái tên là Lâm Lang nhẹ gật đầu, nói ra: “Con biết rồi, để con xử lý.”
. . .
Trần Hạo móc ra chìa khoá, mở cửa chính "Truy Cổ hiên", sải bước đi vào.
Truy Cổ hiên, chính là cửa hàng của lão Vương trên đường đồ cổ, bây giờ lão Vương chết rồi, sư mẫu cũng không hiểu những này, cửa hàng này đương nhiên là phải tạm thời đóng cửa.
Có điều đối với Trần Hạo mà nói, giờ đây là nơi an toàn nhất.
Đầu tiên, đường đồ cổ nằm trong thành cổ Tây Đô, vì để giữ lại hương vị cổ đại nên gần con đường này đều không có nhà cao tầng.
Điều này sẽ khiến Lưu Tam không thể theo dõi hắn từ trên cao.
Tiếp theo, lưu lượng người trên đường đồ cổ tương đối lớn nên nơi này không thích hợp để triển khai dạng công kích cự ly xa như cũng tiễn.
Thứ ba, đường đồ cổ liền kề hai đại khu Tây Đô, cho nên trước sau đều có đồn công an, bình thường số lượng người tuần tra trên đường cũng không ít, đủ để Trần Hạo cảm thấy an toàn.
Cuối cùng, cũng là quan trọng nhất nhất, nếu Trần Hạo muốn nghe ngóng tin tức về Lưu Tam thì không thể không đến đường đồ cổ này, bởi vì người xưa có câu, rắn có đường rắn, chuột có đường chuột, thu thập tin tức ở đây dù sao vẫn tốt hơn chạy loạn như con ruồi không đầu.
Về phần Trần Hạo hắn làm sao có được chìa khoá?
Dựa vào quan hệ của hắn và lão Vương thì chỉ cần nói với sư mẫu hắn đến giúp đỡ chỉnh lý vài món trong cửa hàng, sau đó hỗ trợ cho sau này thì chính là đứa nhỏ hiếu thuận rồi!
Cứ tìm đại một cái cớ xin giáo viên phụ đạo nghỉ vài ngày, Trần Hạo liền bắt đầu mưu đồ "Kế hoạch thu thập manh mối về Lưu Tam" .
. . .
"Lưu đại ca, đây vài món đồ chơi nhỏ em vừa đào được này, cho anh đấy."
"Đúng rồi, gần đây anh có liên hệ với Mã Hoa không?"
"Ây, em biết rõ Mã Hoa rửa tay gác kiếm mà, chỉ là muốn tìm hắn nghe ngóng chút chuyện thôi."
. . .
"Mã đại ca hả, em nghe Lưu đại ca nói giờ anh chủ yếu thu hàng ở nông thôn à?"
“À, đúng rồi, sư phụ em xảy ra chuyện rồi, giờ sư mẫu đang nhờ em trông coi cửa hàng. Nếu anh có hàng gì thì đừng quên đến Truy Cổ hiên để em được mở rộng tầm mắt nha."
"Dễ mà dế mà, à đúng rồi, Mã đại ca, em hỏi anh chuyện này, anh có đường tắt nào để người ta không điều tra chứng kiện không?"
"À em hỏi dùm người khác thôi, một đại ca ở phương nam, hắn có cửa hàng riêng, dự định đến Tây Đô thu hàng."
"Anh yên tâm, có cơ hội nhất định sẽ giới thiệu."
"À ông chủ Hoàng đúng không? Được, em biết rồi, em sẽ nói là Mã đại ca giới thiệu."
. . .
"Alo ông chủ? Tôi được Mã đại ca giới thiệu gặp ông!"
"Tôi tên Khúc, Ngôn Ngọ Khúc nha. . ."
"Đúng đúng đúng, tôi có một đám anh em muốn đến đây, hỗ trợ an bài một chỗ ở đấy. Tiền bạc không thành vấn đề, cần an toàn thôi!"
"Được rồi, ông gửi số tài khoản qua đi, tôi quét mã đặt cọc. . ."
"Tôi có sáu anh em. . . Hả? Ông không nhận sao? Ông chủ giúp đỡ chút đi, đều là anh em tốt của tôi thôi, không thể nào thất hứa được. . ."
"Ông chủ, hay là thế này đi, tôi chưa quen cuộc sống ở đây, ông giúp tôi sắp xếp chút đi. Tôi đưa thêm phụ phí ngoài định mức theo đầu người được không. . ."
"Cảm ơn nha. . . Phiền ông gửi địa chỉ nhé, tôi bắt xe chở các anh em qua."
"Tôi nhấn mạnh lần nữa, phải an toàn, an toàn, an toàn. . ."
. . .
Trần Hạo thở phào một cái.
Hai ngày qua, gặp mười mấy người, gọi trăm cuộc điện thoại, cuối cùng cũng có chút tin tức giá trị.
Nhìn số tiền được gửi đến điện thoại, Trần Hạo nhịn đau dùng hai vạn tiết kiệm của mình.
Tiền tài chính là vật ngoài thân!
Rất nhanh, đối phương đã gửi tới mấy cái địa chỉ.
Nhìn thấy những này địa chỉ, Trần Hạo mỉm cười, móc ra cái điện thoại cũ của mình, bấm vào lịch sử cuộc gọi, tìm được một dãy số quen thuộc, nhấn gọi.
"Alo, La đội hả?"
"Tôi là Trần Hạo đây, là học sinh lần trước cùng Vương giáo sư phối hợp với mọi người bắt đám trộm mộ đó, ngài còn nhớ không?"
"Là như thế này, dạo này tôi có chút thông tin có thể là chỗ ở của phần tử tội phạm, tôi cảm thấy có lẽ Lưu Tam cũng ở đó, ngài có định dẫn người đi kiểm tra không?"
"Được rồi được rồi, chút nữa tôi sẽ chuyển cho ngài."
"Đâu có đâu có, đây đều là chuyện sinh viên thời nay nên làm mà!"
"Có điều nếu ngài bắt được Lưu Tam thì xin nói với tôi một tiếng nhé."
"À còn có một việc nhỏ, chính là tôi đã tốn mất hai vạn để có được tin này đấy. . ."
"Được rồi, được, tạm biệt La đội!"
Cúp điện thoại, Trần Hạo gửi tin nhắn vừa nãy đi, lúc này mới giơ tay cầm lon coca lạnh cạnh đó uống một hớp.
Quả thật, nếu lần này có thể bắt được Lưu Tam, tự nhiên là tốt nhất.
Nhưng Trần Hạo cảm thấy rất thấp thỏm.
Có điều cũng không sao, hành động lần này vốn cũng không phải để một lần bắt gọn được Lưu Tam.
Động tĩnh lần này là để đánh rắn động cỏ!
Chờ khi một đám có liên quan đến đồ cổ bị cảnh sát tập kích, Trần Hạo cũng không tin Lưu Tam không thu được tiếng gió.
Hắn còn có thể cam đoan chỗ đặt chân của hắn là tuyệt đối an toàn sao?
Mà Trần Hạo lăn lộn chuyến này cũng đã nghe không ít tin tức liên quan tới trộm mộ.
Đám người này, tham lam, hung hãn, nhưng cũng cẩn thận, ngu xuẩn!
Cho nên, Lưu Tam thu được tiếng gió, xác suất trực tiếp chạy trốn tránh đầu gió bên ngoài là rất thấp; xác suất lớn sẽ tiến hành tập kích mình lần nữa, sau đó nghênh ngang rời đi.
Dù sao cũng đều là suy đoán, trước hết cứ sắp xếp theo theo phương thức suy đoán cái đã.
Nếu như Lưu Tam mất kiên nhẫn, nóng lòng động thủ, vậy hiển nhiên ban ngày không được, dù sao cũng có quá nhiều người.
Cũng chỉ có buổi tối thôi.
Thế nhưng buổi tối Trần Hạo cũng không đi ra ngoài, vậy lựa chọn cho Lưu Tam chỉ có một —— vào phòng giết người.
Thứ Trần Hạo đánh cược chính là cái này.
Các cửa hàng trên đường đồ cổ đều có cấu trúc cửa hàng phía trước, phòng phía sau, ở giữa có sân vườn. Phòng phía sau cũng không lớn, hơn hai mươi mét vương, bố cục này cũng khiến tác dụng của cung tiễn suy yếu rất lớn.
Nếu như chỉ là đánh giáp lá cà, Trần Hạo vẫn có lòng tin với mình.
Dù sao cũng từng luyện võ.
Hắn từng tiếp xúc với Lưu Tam, thân hình đối phương không tính cường tráng, thậm chí có chút hư nhược.
Lại nói, mỗi nhà trên đường đồ cổ đều có hệ thống báo cảnh, Trần Hạo nhiều nhất chỉ cần kiên trì năm phút, cảnh sát hai đầu liền sẽ đến hiện trường.
Đây là bước tự cứu cuối cùng của Trần Hạo, cũng là lồng giam hắn đã đặt sẵn cho Lưu Tam.
Sau đó, phải xem Lưu Tam có nhảy vào không!