Khắc tinh của nam sinh tuổi xuân phơi phới là gì?
Là mời chị gái xinh đẹp ăn cơm chứ gì nữa!
Dù vẫn còn tiêu chuẩn thẩm mỹ ‘nhìn nhầm loli thành bảo bối’, nhưng chỉ cần team ngự tỷ ra tay là có thể đẩy ra cửa chính để đám thanh niên thời nay đi đến thế giới mới ngay.
Bởi vì người xưa có câu:
Tất đen ôm mông tóc gợn sóng, môi đỏ eo cong gọng kính đen.
Đáng yêu làm gì có cửa để so!
Nhưng team trai tơ mới vào đời xin ghi nhớ ——
Chị gái xinh đẹp rất biết lừa người nhé ~
Tỉ như Trần Hạo hiện giờ, đã cảm thấy mình bị lọt hố rồi!
Từ khi ăn xong cái nồi lẩu từ trên trời rớt xuống hôm trước đến giờ cũng đã mười ngày rồi!
Đã giữ liên lạc mà?
Đã hiệp nghị bảo mật mà?
Giờ lại đá chìm biển lớn, bặt vô âm tín!
Có khi nào Lý Lâm Lang lấy thông tin của mình để đi vay nặng lãi không trời?
Trần Hạo buồn bực ngồi trong thư viện đại học Tây Đô.
Mới sáng nay cơn đau đầu của hắn lại phát tác, có điều hiệu quả thuốc giảm đau lần này đã giảm rất nhiều.
Chuyện này khiến Trần Hạo cảm thấy rất áp lực, dù sao Lý Lâm Lang đã từng tả về chuyện có người đau đầu quá mà chết.
Trần Hạo lấy điện thoại ra nhìn tin nhắn đã gửi cho Lý Lâm Lang mà khẽ thở dài một hơi.
Dù Lý Lâm Lang trả lời qua loa một câu "Ngủ rồi", "Đang tắm" cũng được mà!
Nhưng không, không có một cái gì!
Bây giờ hắn hình như đang rất chờ mong. . .
"Hội liên hiệp viện bảo tàng Viêm Hạ. . ." Trần Hạo nghĩ đến tổ chức mà Lý Lâm Lang từng nói, lại nhíu nhíu mày.
Lý Lâm Lang kia chỉ thần thần bí bí nói cái tên này ra sau đó liền im.
Hắn tra trên mạng hồi lâu, cũng đã hỏi không ít người, nhưng lại không có thông tin về tổ chức này.
Nói đến, hình như phó viện trưởng học viện lịch sử là bạn học của viện trưởng viện bảo tàng Tây Đô. Ừm. . . con gái phó viện trưởng hình như học ở học viện nghệ thuậ, lần trước còn từng thêm Wechat của hắn, nick là gì nhỉ. . .
Ngay khi Trần Hạo vẫn đang suy nghĩ thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
"Xin hãy là em của ngày hôm qua ố ô ố ồ. . ."
Lập tức, vô số ánh mắt hình viên đạn trong thư viện bắn thẳng về phía hắn, Trần Hạo vội vàng bấm yên lặng, nhìn thoáng qua số điện thoại xa la, trong lòng hơi động, vội vàng chạy ra thư viện.
"Alo. . ." Trần Hạo vừa nhận cuộc gọi đã nghe được âm thanh của Lý Lâm Lang truyền đến.
"Tôi đang ở cổng trường cậu."
. . .
"Trần Hạo, ở đây."
Trần Hạo vừa chạy cổng chính đại học Tây Đô thì đã thấy Lý Lâm Lang đứng bên đường vẫy tay với mình.
Hôm nay Lý Lâm Lang cũng không mặc phong cách cổ trang giống lần trước, cô mặc áo len trắng rộng rãi cùng một chiếc quần jean bó sát, tôn lên đôi chân thon dài của mình, hay cho phong cách trên cấm dưới dục, tóc dài tùy ý búi sau đầu, chưa phấn son trang điểm nhưng da thịt vẫn trắng nõn. Cô vừa cất tiếng gọi thì lập tức khiến vô số ánh mắt đang nhìn trộm cô nãy giờ chuyển đến trên người Trần Hạo.
Vị bạn học này nhìn không chút nổi bật nào, chắc hẳn hẳn là em vợ nhỉ.
Gồng gánh vô số ánh mắt nghiên cứu của team đực rựa ngoài cồng trưởng, Trần Hạo băng qua đường lớn đi đến chỗ Lý Lâm Lang, còn chưa mở miệng thì Lý Lâm Lang đã nói trước: "Xin lỗi nhé. Người phụ trách liên lạc với cậu lúc đầu có chút sự cố, mấy ngày nay tôi lại làm nhiệm vụ nơi khác, điện thoại bị đánh hỏng cho nên mới trì hoãn lâu vậy."
"Xin lỗi nhé."
Trần Hạo sững sờ, vô thức liền nghe ra điểm quan trọng trong lời của Lý Lâm Lang.
"Điện thoại bị đánh hỏng? Cô không sao chứ?" Trần Hạo vội vàng nói.
Nghe thấy câu hỏi của Trần Hạo, Lý Lâm Lang nao nao, lập tức nhàn nhạt cười, khoát tay áo: "Không sao không sao, dù có chút khó giải quyết nhưng cũng xong rồi.”
Trần Hạo nhẹ gật đầu.
Lời của phụ nữ thường thường không thể dùng logic để phán đoán được.
Trọng điểm của phụ nữ xưa này không ở chủ ngữ vị ngữ tân ngữ, mà phải tìm trong định ngữ trạng ngữ bổ ngữ!
Tỉ như câu "Khi nãy em gặp bạn gái cũ của anh ở bệnh viện đấy", thế xin hỏi các quý ông, trọng điểm nằm ở đâu?
Chính là trạng ngữ —— Ở BỆNH VIỆN.
Lại tỉ như "Bạn thân của em nhìn ổn không?", vậy trọng điểm ở đâu ạ?
Vơn, chính là định ngữ —— EM! Cho nên đề tài kế tiếp nhất định, nhất định, nhất định không thể xoay quanh chủ ngữ ‘bạn thân’ được.
Đây chính là EQ!
Về phần chuyện đợi mòn mỏi người ngày. . .
Người ta cũng đã đến tận chỗ tìm rồi, còn muốn thế nào nữa?
Nói ra thì là làm kiêu.
Nên cứ trưng cái mặt vui vẻ ra là được.
"Gần đây bận lắm sao?" Trần Hạo ngồi ở vị trí kế bên tài xế, chủ động tìm chủ đề.
"Ừm." Lý Lâm Lang gật gật đầu, "Đang xử lý chuyện giống với việc cổ linh vật ban chỉ của Lý Quảng."
"Loại chuyện này nhiều lắm hả?" Trần Hạo hỏi.
"Bình thường cũng vẫn ổn, mà không hiểu sao gần đây lại rất nhiều." Lý Lâm Lang thở dài, "Nhân thủ không đủ, nên mới trễ việc của cậu."
"Tôi vừa về, nhìn thấy tin nhắn của cậu nên đến tìm cậu đấy."
"Để tôi dẫn cậu đi kết luôn cho nhanh."
Trần Hạo nhẹ gật đầu, cũng không có hỏi nhiều nữa, ước chừng nửa giờ sau, Trần Hạo thấy nơi Lý Lâm Lang lái đến thì lập tức xác nhận, quả nhiên là thế.
Viện bảo tàng lịch sử Tây Đô!
"Ký kết ở đây sao?" Trần Hạo hỏi.
"Chưa tới đâu." Lý Lâm Lang trả lời một câu rồi lái xe tiến vào ga ra tầng ngầm.
Ga ga tầng hầm của viện bảo tàng lịch sử Tây Đô tổng cộng có hai tầng, tầng thứ nhất là cho xe công cộng, tầng thứ hai chính là cho nhân viên làm việc trong bảo tàng cùng khách khứa. . .
Xe Lý Lâm Lang chạy tới tầng thứ hai, đột nhiên quay sang cười cười với Trần Hạo: "Trần Hạo, ngồi vững nhé."
"Hả?"
Trần Hạo còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm giác được một lực đẩy mãnh liệt ở sau lưng, Lý Lâm Lang đạp mạnh chân ga, phóng thẳng tới bức tường ga ra.
"Má. . .chị Lâm Lang, chị làm. . ."
Trần Hạo còn chưa nói xong thì chiếc xe đã đụng thẳng vào bức tường trong sự kinh hoàng của Trần Hạo, sau đó. . .
Xuyên qua rồi.
Má nó, tình huống Harry Potter chết tiệt gì vậy?
Tiếp theo, trước mắt Trần Hạo sáng ngời, chỉ thấy chiếc xe đang chạy trên một con đường đã bằng phẳng, hai bên cây liễu đong đưa theo gió, xuân ý dạt dào. Phía trước tầm trăm mét có một tòa kiến trúc cổ điển rộng lớn, tường đỏ cửa son, trước cửa một đôi sư tử đá uy vũ hùng tráng.
"Bị dọa nhảy dựng à!" Lý Lâm Lang cười nói, "Nơi này, chính là đại bản doanh của chúng tôi."
Trần Hạo dụi dụi mắt, nhìn phía tấm biển trước kiến trúc cổ, đọc lên: "Kỳ. . . Vương. . . Trạch?"
. . .