Bối Cảnh Năm Ngàn Năm Của Ta (Bản Dịch)

Chương 8 - Phủ Kỳ Vương, Vẫn Thường Gặp Mặt

Kỳ Vương trạch lý tầm thường kiến, Thôi Cửu đường tiền kỷ độ văn*.

(Phủ Kỳ Vương, vẫn thường gặp mặt.

Dinh Thôi Cửu, lại tiếp nghe danh.)

Không sai, chính là Kỳ Vương trạch này.

Căn cứ theo cách nói của Lý Lâm Lang, Kỳ Vương Lý Phạm thời Đường chính là thành viên tổ chức, Kỳ Vương trạch tự nhiên cũng là một trong các cứ điểm của tổ chức rồi. Sau này xảy râ loạn An Sử, các tiền bối trong tổ chức đã vận dụng thủ đoạn, di chuyển tòa trạch viện đó đến dị không giân này, cũng bởi vậy nên mới được truyền thừa đến giờ.

Trần Hạo nghe mà mí mắt đều kéo ra.

Dị không gian!

Chi cũng mạnh tay đó chứ.

Vô cùng phù hợp với một tổ chức thần bí trong tưởng tượng của hắn!

Su này tìm vợ trong tổ chức thì cứ vào thẳng dị không gian động phòng chắc cũng không sao nhỉ?

Đi theo Lý Lâm Lang tham quan tòa nhà cổ này, chỉ thấy rường cột chạm trổ, các góc mái cong, cổ vận dạt dào.

Khụ khụ, trở lại chuyện chính.

Kỳ Vương trạch rất lớn, bên trong cũng có không ít người lui tới. Có lẽ bởi vì là gương mặt lạ nên không ít người quăng ánh mắt hiếu kỳ đến Trần Lạc.

"Con đường vừa nãy tôi chở cậu là một thông đạo, nếu một mình cậu đến thì vẫn còn đường khác." Lý Lâm Lang vừa đi vừa giới thiệu với Trần Hạo.

"Tỉ như thang máy số bảy của viện bảo tàng, sau khi dùng căn cước quét thẻ đồng thời ấn B1 cùng B2 cũng có thể vào Kỳ Vương trạch."

"Chút nữa nhớ lấy một phần địa đồ Kỳ Vương trạch rồi từ từ ngâm cứu cho quen."

Trần Hạo vừa nghe vừa nhớ, sau đó lại nhịn không được hỏi: "Những người chúng ta vừa gặp đều là Phá Bích giả à?"

Từ lượng người từ nãy đến giờ hắn thấy không giống thiếu nhân sự mà.

"Không hoàn toàn vậy." Lý Lâm Lang lắc đầu, "Thành phần thành viên ở đây rất phức tạp."

"Ngoại trừ Phá Bích giả như tôi và cậu thì còn có không ít nhân viên công tác."

"Tỉ như đời sau của Phá Bích giả, bọn hắn không nhất định có thiên phú tinh thần lực như Phá Bích giả nhưng ít nhiều cũng có tiếp xúc chút ít bí ẩn."

"Lại tỉ như những người bình thường bị ảnh hưởng từ sự kiện linh vật mà không cách nào trở lại cuộc sống bình thường."

"Có điều tất cả đều đã ký hiệp nghị bảo mật."

Trần Hạo thầm hiểu rõ, xem ra tổ chức này cũng không bài xích người bình thường.

Ước chừng đi mười mấy phút, Lý Lâm Lang đã dẫn Trần Hạo xuất hiện trong một khoảng sân. Lý Lâm Lang bảo Trần Hạo ngồi chờ một chút, bản thân cô thì đi sang một phòng khác.

Một lát sau, Trần Hạo đã thấy Lý Lâm Lang dẫn theo một người đàn ông trung niên dáng vóc có chút mập đi ra, trong tay đàn ông trung niên còn cầm một cái hộp gỗ.

"Trần Hạo, đây là Vương đạo sư, cũng là một trong những người phụ trách Kỳ Vương trạch."

Trần Hạo liền vội vàng đứng lên, Vương đạo sư lại khoát tay: "Trần đồng học, thực sự xin lỗi, gàn đây nhân thủ trong viện không đủ, tôi cũng loay hoay sứt đầu mẻ trán, không kịp quan tâm đến chuyện của cậu."

Trần Hạo thấy dáng vẻ mệt mỏi trên mặt đối phương không giống giả, cũng cười cười: "Chị Lâm Lang đã nói với tôi rồi, tôi cũng chỉ chờ có mấy ngày thôi, không sao."

"Ừm!" Vương đạo sư mở hộp gỗ lấy ra một chồng hiệp nghị đưa cho Trần Hạo.

"Sự vụ quá nhiều nên tôi không khách sáo nữa. Đây là hiệp nghị bảo mật của chúng tôi, cậu cứ đọc trước đi, có chỗ nào thắc mắc thì có thể nói."

Trần Hạo nhận hiệp nghị, đầu tiên là thoáng nhìn tiêu đề ——

[Điều khoản bảo vệ thông tin chiều không gian]

Sau đó lại đọc tiếp, bên A ——

Hội liên hiệp viện bảo tàng Viêm Hạ!

Trần Hạo lại tiếp tục lật xem các điều khoản.

Hiệp nghị không hề dài, khoảng chừng mười phút Trần Hạo đã đọc hết toàn bộ, trong lòng cũng thở dài một hơi.

Phần hiệp nghị này cũng không có yêu cầu quá đáng gì, chỉ là thỏa thuận dưới tình hình chưa ủy quyền thì bản thân không thể dùng bất kỳ phương thức gì để truyền bá các nội dung mật cho bất kỳ, trong đó nội dung mật bao gồm sự tồn tại, cách vận hành, nhân viên cùng các nội dung liên quan đến việc tu hành của tổ chức.

"Được rồi, ta ký tên ở đâu?" Trần Hạo hỏi.

Vương đạo sư lắc đầu, lại lấy một cái gương đồng, đưa cho Trần Hạo: "Không cần ký tên, cậu cầm cái gương đồng này bằng hai tay rồi trả lời câu hỏi của tôi là được."

Trần Hạo sững sờ, cúi đầu cái gương đồng, nhưng trên mặt kính lại không nhìn thấy bóng người.

"Đây là gương đồng Quý Bố đầu thời Hán.” Lý Lâm Lang bên cạnh giải thích, "Lời thề đã nói với gương đồng, một khi vi phạm, gương đồng sẽ có cảm ứng, hiển lộ ra tướng mạo người thất hứa."

"Được trăm cân vàng không bằng một lời hứa của Quý Bố!" Trần Hạo hiểu rõ, Quý Bố này là danh tướng đầu thời Hán, là người hết lòng tuân thủ hứa hẹn, cũng là nguồn gốc của câu "Lời hứa ngàn vàng”.

Vương đạo sư chờ Lý Lâm Lang phổ cập khoa học xong mới thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm túc hỏi: "Trần Hạo, cậu đã đọc kỹ [Điều khoản bảo vệ thông tin chiều không gian] rồi chứ?"

"Đúng rồi." Trần Hạo lập tức trả lời.

"Cậu đồng ý ký kết à?"

"Đúng thế." Trần Hạo lại trả lời.

"Nếu là trái với điều khoản sẽ bị chế tài nghiêm khắc, thậm chí bị giết chết, cậu hiểu rõ rồi chứ?"

Trần Hạo dừng một chút lại gật gật đầu: "Tôi hiểu rõ rồi."

Sau một khắc, chỉ thấy trên gương đồng hiện ra hình dáng Trần Hạo, lập tức trên mặt kính lóe lên quang mang, một điểm ánh sáng từ trong mặt gương bay ra, rơi vào trên hiệp nghị, chỉ thấy vị trí cuối cùng trên hiệp nghị hiện lên vô số tên, cuối cùng dừng trên hai chữ "Trần Hạo" to lớn, sau đó lại tan biến.

"Được rồi, hiệp nghị xem như ký xong rồi." Vương đạo sư lại khôi phục gương mặt tươi cười, nhận lại gương đồng cùng hiệp nghị từ tay Trần Hạo, đặt lại vào hộp gỗ.

Làm xong hết thảy, Vương đạo sư xoay người, cười ha hả nhìn sang Trần Hạo.

"Được rồi, kế tiếp sẽ nói đến chuyện. . . ừm ——" Vương đạo sư nhìn Lý Lâm Lang, Lý Lâm Lang vội nói: "Đau đầu."

"À, đúng rồi, nói cách giải quyết vấn đề đau đầu của cậu!"

====

Góc vui đọc sách thêm kiến thức:

*Đây là 2 câu đầu trong bài thơ ‘GIANG NAM PHÙNG LÝ QUY NIÊN’ của Đỗ Phủ.

Kỳ vương trạch lý tầm thường kiến

Thôi Cửu đường tiền kỷ độ văn

Chính thị Giang Nam hảo phong cảnh

Lạc hoa thời tiết hựu phùng quân

-

Phủ Kỳ Vương, vẫn thường gặp mặt.

Dinh Thôi Cửu, lại tiếp nghe danh

Đương khi phong cảnh Giang Nam đẹp

Giữa lúc hoa rơi lại gặp người

Lý Quy Niên người đời Đường, giỏi âm luật, cùng với Tôn đại nương lúc bấy giờ giỏi về múa hát. Ông là nhạc công rất được sủng ái đời Đường Huyền Tông, về sau lưu lạc ở Giang Nam, mỗi gặp giai tiết, thường ca vài bài cho mọi người nghe, ai cũng rơi nước mắt.

Kỳ Vương: Con trai tứ tứ của Đưởng Duệ Tông, tên là Lý Long Phạm, lần đầu Đưởng Duệ Tông tại vị thì Lý Long Phạm được phong làm Trịnh Vương. Sau đó Đưởng Duệ Tông thoái vị nhường ngôi cho mẫu thân Võ Tắc Thiên, mãi đến năm 710, Đường Duệ Tông phục vị, Lý Long Phạm được tiến phong làm Kỳ Vương.

Thôi Cửu: là Thôi Diễu, một sủng thần đời Đường Huyền Tông

*Quý Bố:

Trong Sử ký – Quý Bố, Loan Bố liệt truyện có câu: “Đắc thiên lượng hoàng kim, bất như đắc quý bố nhất nặc” (Được trăm lạng vàng cũng không bằng một lời hứa của Quý Bố). Thời Hán Sở phân tranh, Quý Bố là tùy tướng của Hạng Võ, là một người rất coi trọng chữ Tín. Mỗi khi ông đã hứa hẹn với ai điều gì thì không bao giờ thất hứa. Cho nên người đời xem lời hứa của Quý Bố rất có giá trị, ví là quý hơn cả trăm nén vàng vậy. Người đời sau nói: “Lời hứa đáng giá ngàn vàng“, đều có ý chỉ lời hứa có giá trị vô cùng to lớn.

Bình Luận (0)
Comment