Bối Cảnh Năm Ngàn Năm Của Ta (Bản Dịch)

Chương 9 - Lựa Chọn Tương Lai

"Mời Vương đạo sư chỉ điểm." Trần Hạo nghe vậy thì vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, dáng vẻ rửa tai lắng nghe.

Vương đạo sư ngồi xuống, không biết từ đâu lấy ra một cái chén giữ ấm, uống một ngụm, lúc này mới nhìn sang Trần Hạo, mở miệng nói chuyện, ngữ khí bình thản.

"Lâm Lang hẳn là đã nói với cậu rồi nhỉ."

"Cơn đau đầu của cậu trên bản chất là do bức tường linh hồn cắt đứt sự tăng trưởng của tinh thần lực."

"Chỉ cần đánh vỡ bức tường linh hồn sẽ có thể trị tận gốc cơn đau đầu của cậu."

Trần Hạo nhu thuận gật đầu: "Ừm ừm."

"Về phần làm sao như thế nào đánh vỡ?" Ánh mắt Vương đạo sư đầy thần bí, ngoắc ngoắc tay với Trần Hạo, "Chúng tôi tự nhiên là có pháp môn. Cậu đến đây. . ."

Trần Hạo lập tức đứng dậy đi đến trước mặt Vương đạo sư nhưng ngay sau đó, Vương đạo sư đột nhiên xuất thủ, tay thành kiếm chỉ, điểm trên trán Trần Hạo.

Sau một khắc, Trần Hạo chỉ cảm thấy trong đầu của mình tràn vào đại lượng tin tức, còn có một bức tranh như đang vẽ kinh mạch của cơ thể người, một hồi lâu, Trần Hạo mới phản ứng được.

"Đây là. . ."

Vương đạo sư lại uống ngụm nước trà, nói: "Muốn đánh vỡ bức tường linh hồn, nhất định phải có thể điều khiển được tinh thần lực của mình, mà nghĩ điều khiển tinh thần lực, nhất định phải trước muốn cảm ứng được tinh thần lực tồn tại."

"Ta vừa thông qua phương thức tinh thần để truyền thụ pháp môn để cậu cảm ứng tinh thần lực, giảm bớt thời gian để cậu học tập đấy."

"Đây là chút bù đắp mà Lâm Lang tranh thủ cho cậu vì đã để cậu chờ đợi hơn mười mấy ngày."

Trần Hạo nghe vậy thì mừng rỡ, ánh mắt nhìn sang Lý Lâm Lang, Lý Lâm Lang đầy vô tình khoát tay áo.

"Có điều tôi muốn sớm nói rõ với cậu một chuyện." Vương đạo sư lại khôi phục sắc mặt nghiêm túc.

Trần Hạo vội vàng gật đầu, đứng thẳng người.

"Chớ khẩn trương, ngồi xuống trước đi." Vương đạo sư chỉ chỉ cái ghế, thấy Trần Hạo đã ngồi xuống rồi mới mở miệng nói, "Quan tưởng pháp này là kết tinh trí tuệ được truyền thừa mấy ngàn năm mà chúng tôi không ngừng sửa chữa điều chỉnh, cậu nhất định có thể nắm giữ, chỉ là nhanh hay chậm mà thôi."

"Đây cũng mang ý nghĩa, từ giờ trở đi, cậu đã chính thức bước vào hàng ngũ Phá Bích giả, theo thời gian mà nói thì đây gọi là người siêu phàm, nhưng với hiện thế mà nói thì đây là nhân tố không ổn định."

"Cho nên, tiếp theo cậu có hai con đường có thể lựa chọn."

Trên mặt Trần Hạo hiện lên nét ngưng trọng , chờ lời kết tiếp của Vương đạo sư.

"Con đường thứ nhất, hôm nay rời khỏi Kỳ Vương trạch, cậu phải chăm chỉ tu hành, đánh vỡ bức tường linh hồn, giải trừ nỗi khổ đau đầu. Từ đây sẽ không còn liên quan gì đến chúng tôi nữa."

"Nhưng cứ mỗi hai năm phải nhận một lần phong ấn. Phong ấn sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì đến thân thể cậu, chỉ là sẽ khóa lại tinh thần lực vượt mức bình thường của cậu thôi."

"Phòng ngừa cậu lợi dụng tinh thần lực quấy nhiễu hiện thế, thậm chí nguy hại cho người khác."

"Chỗ tốt là vì để đền bù sự hi sinh của cậu, Hội liên hiệp viện bảo tàng Viêm Hạ hàng năm sẽ trả cho cậu chút phí tổn cho đến khi cậu qua đời. Sau này cậu có thể hưởng thụ cuộc sống sung túc, hạnh phúc an khang."

Trần Hạo thoáng do dự: "Vậy con đường thứ hai?"

"Con đường thứ hai chính là gia nhập vào chúng tôi, trở thành một thành viên của Hội liên hiệp viện bảo tàng Viêm Hạ."

"Gia nhập với chúng tôi, mang ý nghĩa bắt đầu từ giờ cậu sẽ đi trên một con đường khác, kiến thức thế giới hoàn toàn khác biệt."

"Cậu cần hành tẩu trong bóng tối, vì bảo hộ văn minh mà chiến!'

"Tôi phải thừa nhận, con đường này rất đặc sắc, nhưng cũng rất nguy hiểm."

"Cậu sẽ có được thực lực siêu phàm, sinh mệnh dài dằng dặc, nhưng cũng sẽ đối mặt với khó khăn uy hiếp không cách nào tưởng tượng được."

Trần Hạo do dự một lát, hỏi: "Tôi có thể biết nguy hiểm đến từ đâu không?"

Vương đạo sư gật gật đầu, hồi đáp: "Nguy hiểm ở khắp mọi nơi, nhưng uy hiếp lớn nhất là đến từ chiều không gian khác."

"Chiều không gian?" Trần Hạo đột nhiên nhớ tới hiệp nghị vừa rồi mình vừa ký tên là "Điều khoản bảo vệ tin tức chiều không gian".

"Ừm, cứ lấy ví dụ về lần cậu bị tập kích." Vương đạo sư rất có kiên nhẫn, chăm chú giải thích với Trần Hạo, "Mũi tên mà tên trộm mộ đó sử dụng ban chỉ của Lý Quảng tạo ra thật ra là tồn tại ở một chiều không gian khác, chiều không gian cao hơn hiện thế chúng ta."

"Cho nên người bình thường sẽ không nhìn thấy."

Trần Hạo không hiểu: "Nếu đã không tồn tại trong một chiều không gian, vậy sao có thể công kích được chúng ta?"

"Cái này rất giống công thành." Vương đạo sư dường cũng không kỳ quái với vấn đề của Trần Hạo, nói thẳng, "Chiều không gian cao là trên tường thành, chiều không gian thấp là dưới tường thành. Công kích từ trên hướng xuống có thể đánh được cậu, nhưng cậu công kích từ dưới lên lại không đến."

"Cái này gọi là hàng duy đả kích[1]."

"Cho nên bất kỳ loại thủ đoạn nào ở hiện thế cũng căn bản không có chút phản kháng nào trước loại công kích này."

"Chỉ có những người ở chiều không gian cao, cũng đứng trên tường thành như chúng tôi mới có chống cự với những công kích này."

"Gia nhập với chúng tôi sẽ tương đương có được tư cách đứng trên tường thành, nhưng cũng sẽ có thể đổi mặt với kẻ địch cũng đứng trên tường thành như chúng ta."

Vương đạo sư nói đến đây cũng không nói tiếp mà lại mở chén giữ ấm uống một ngụm, cho Trần Hạo thời gian để tiêu hóa những tin tức ông ta vừa nói.

"Phải lựa chọn ngay bây giờ sao?" Hết nửa ngày, Trần Hạo mới hỏi.

"Không, không gấp vậy đâu." Vương đạo sư khoát tay áo, "Cậu có thể suy xét."

"Trễ nhất thì sau khi cậu phá bích xong có thể nói đáp án cho tôi!"

"Có điều nếu như cậu lựa cho gia nhập trước khi phá bích thì sẽ trở thành thực tập sinh của Hội liên hiệp viện bảo tàng Viêm Hạ, có thể nhận những nhiệm vụ thích hợp để tìm công huân, còn có thể đổi được công pháp trợ giúp phá bích."

"Vậy cũng sẽ có thể giúp cậu tăng tốc độ phá bích."

Trần Hạo nghe thế thì lại im lặng, nói thật, công pháp trợ giúp phá bích mà Vương đạo sư nói vẫn còn có chút sức hấp dẫn với hắn.

Nhưng mà. . .

Trần Hạo thở dài một hơi, nói với Vương đạo sư: "Để tôi suy nghĩ lại nhé."

. . .

Hai tiếng sau, đường đồ cổ, Truy Cổ hiên.

Trần Hạo đóng cửa tiệm, trong đầu nhớ lại những chuyện vừa mới trải qua.

"Hai con đường. . . năm tháng an nhiên. . . cấp tốc tăng tiến. . ."

Ngón tay hắn bất giác đập nhẹ vào lan can, đè xuống sự hiếu kỳ cùng xúc động khi lần đầu được tiếp xúc với năng lực siêu phàm, Trần Hạo thầm nghĩ về hai lựa chọn mà Vương đạo sư đã nói cho hắn.

Nếu như là những người khác, có một con đường siêu phàm thần bí như thế bày ra trước mặt, mà bản thân lại vừa lúc có thể bước vào con đường này, nói không chừng sẽ thật sự vui mừng khôn xiết rồi xem đó là sự nghiệp để mình phấn đấu cả đời.

Nhưng Trần Hạo lại không phải.

Từ trước đến nay luôn khéo léo tinh quái làm việc với các chủ tiệm đồ cổ khác, tính cách của Trần Hạo nói dễ nghe thì là suy nghĩ thành thục, nói thẳng thì chính là thích nghĩ nhiều, đương nhiên, đây là lời khen.

Dù sao chuyện này nếu không cân nhắc nhiều lần, nói không chừng đã bị người bán rồi còn muốn đếm tiền cho người ta.

Chính vì thế, Trần Hạo cũng có thêm chút đề phòng với Vương đạo sư.

Chính như lời Vương đạo sư nói, lựa chọn gia nhập Viêm Hạ nhà bảo tàng liên hiệp hội, có thể thu được sức mạnh to lớn cùng sinh mệnh dài dằng dặc.

Nhưng, lại phải đối mặt với nguy hiểm lớn.

Bởi vì người xưa có câu: Có mệnh kiếm tiền, còn phải có mệnh tiêu tiền.

Mà lựa chọn còn lại?

Lúc Trần Hạo trở về đã lặng lẽ hỏi Lý Lâm Lang, cái gọi là chút phí tổn, rốt cục là bao nhiêu?

Mà câu trả lời hắn nhận được là, năm ngoái có một người khác ở Tây Đô lựa chọn thế này, một năm hình như nhận được một trăm vạn! Sau thuế!

Nếu như hắn cũng lựa chọn thế này, vậy. . .

Chậc chậc chậc, đại học còn chưa tốt nghiệp thì đã bắt đầu có tiền lương hưu trăm vạn mỗi năm rồi.

Suy nghĩ kỹ thì hình như cũng rất không tệ.

"Được rồi, dù sao thời gian còn rất dài, từ từ suy nghĩ vậy. Để thử cảm ứng tinh thần lực đã. . ." Trần Hạo tự nói với mình xong, trong đầu hiện lên quan tưởng pháp mà Vương đạo sư truyền thụ cho hắn.

Dựa theo cách nói của Vương đạo sư, quan tưởng này cũng phải xem thiên phú.

Nếu nhanh thì một hai tháng, chậm có lẽ phải hai ba năm mới có thể tiến nhập cái gọi là trạng thái "Nội thị", cũng chỉ có ở loại trạng thái này mới có thể cảm ứng được sự tồn tại của tinh thần lực.

Nói vậy, thời gian lần đầu quan tưởng cảm ứng tinh thần lực càng ngắn, thì khả năng cộng minh văn vật sau này sẽ càng mạnh à.

Thí dụ ghi chép trong mười năm của viện bảo tàng Tây Đô, người cảm ứng được tinh thần lực ngắn nhất sơ sơ cũng mất 23 tiếng, cuối cùng văn vật mà người kia kết nối được chính là Mã Đạp Phi Yến[2] đại danh đỉnh đỉnh!

Nhìn thời gian, Trần Hạo nhắm mắt lại , dựa theo chỉ dẫn của quan tưởng pháp bắt đầu lần quan tưởng đầu tiên của mình. . .

. . .

Ngay tại Trần Hạo bắt đầu tiến hành lần đầu quan tưởng thì trong một công viên nào đó ở Tây Đô, một người đẹp đang chạy bộ thì đột nhiên ngừng bước chân, sau một khắc, tròng mắt đột nhiên thu nhỏ, lập tức ngã sấp xuống mặt đất.

Biến cố này lập tức khiến những người gần đó chút ý, bọn họ nhao nhao chạy tới, có người biết cấp cứu lập tức bắt đầu sơ cứu, những người khác cũng cầm điện thoại gọi 120.

Nhưng mà, nếu có người có năng lực Linh Thị giống Trần Hạo ở đây tất nhiên sẽ có thể nhìn thấy, linh hồn thể của người phụ nữ này đang bị một linh hồn thể khác có diện mục vặn vẹo, thấy không rõ bộ dáng lôi ra khỏi thân xác, mà linh hồn thể của người phụ nữ cũng đang âm thầm kêu rên. . .

===

Góc vui đọc truyện thêm kiến thức:

[1] Hàng Duy Đả Kích: 降维打击. Là một chiến thuật tấn công của sinh vật ngoài hành tinh nhằm làm giảm chiều không gian của mục tiêu. Thuật ngữ này xuất hiện trong cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng《 Tam Thể 》 của nhà văn Lưu Từ Hân: Người ngoài hành tinh đã bắn một tấm lá 2 chiều làm hệ mặt trời sụp đổ vào một mặt phẳng 2 chiều, loài người vốn đang sống trong không gian 3 chiều cũng vì thế mà bị đè bẹp và diệt vong.Có thể hiểu nôm na rằng: “Hàng duy đả kích” là trong một cuộc chiến mà tương quan thực lực giữa hai phe quá chênh lệch, phe yếu bị áp đảo hoàn toàn.

[2] "Mã đạp phi yến" hay "Ngựa phi nước đại" là bức tượng đồng huyền thoại trong giới khảo cổ Trung Quốc. Bức tượng thời Đông Hán được coi là bảo vật quốc gia cấm đem ra nước ngoài triển lãm, hiện đang trưng bày tại Bảo tàng tỉnh Cam Túc và nhiều lần xuất hiện trong sách giáo khoa Trung Quốc.

Bình Luận (0)
Comment