Chương 2: Cái nguyền rủa này quá tuyệt vời (1)
【 đang lười biếng: Khí kình +1 】
Trần Vũ một mặt mộng bức đứng lên,cảm thụ luồng khí xoáy trong cơ thể.
"Không sai. . ."
" Khí kình giống như tăng lên một chút. . ."
"Đệt mẹ. . ."
"Cái nguyền rủa này giống như có BUG a. . ."
Chần chờ nửa ngày, hắn giơ hai tay lên, một lần nữa nắm chặt xà đơn, bắt đầu tập luyện.
【 đang tập thể dục: Mập mạp +1; suy yếu +2; thể chất -1; lực lượng -1; tính nhẫn nại -1. . . 】
Trong mắt hiện lên tinh quang, Trần Vũ bỗng nhiên buông tay!
Bị tác động bởi lực hút trái đất, cả người hắn lập tức rơi xuống, ngã xuống một nơi dính đầy bùn đất.
"Ầm!"
【 bị tổn thương: Khí huyết +7; khỏe mạnh +1. 】
Bởi vì hưng phấn nên hô hấp của Trần Vũ bắt đầu chậm rãi gấp rút.
Không để ý đau đớn, hắn bò dậy, vỗ vỗ bùn đất rồi đứng ở bên cạnh xà đơn.
Hơn mười phút sau.
【 đang lười biếng: Khí kình +1 】
"Ngưu bức!"
"Thật có thể a!"
Xác nhận luồng khí xoáy trong cơ thể lại tăng thêm một chút, mặt Trần Vũ đỏ lên vì hưng phấn , sau đó hắn không chút do dự đấm một quyền vào ngay đan điền của mình!
"Đông!"
【 khí hải bị tổn thương: Khí kình +2 】
"Ha ha ha ha nấc. . ."
Trần Vũ nấc lên một tiếng vì kích động.
Cái gọi là 【 nguyền rủa 】này, lại có một BUG lớn như vậy!
Đảo ngược toàn bộ trạng thái!
Vậy trạng thái xấu, đảo ngược trở về, chẳng phải thành trạng thái tốt sao?
Người khác bị thọc một đao, không chết thì cũng trọng thương.
Đổi lại hắn bị thọc, càng đâm càng tinh thần hắc. . .
Người khác một năm không tu luyện, sẽ phế bỏ.
Hắn lười biếng một năm, sẽ chỉ càng ngày càng mạnh. . .
"Cái này cũng có thể 'Lật cmn bàn' ? Quá kỳ dị. . ."
Trần Vũ vui vẻ khó nhịn, lại đấm cho đan điền của mình một đấm.
"Đông!"
【 khí hải bị tổn thương: Khí kình +2 】
"Dễ chịu!"
"Thoải mái!"
Đan điền khí hải, là căn cơ thực lực của một võ giả.
Bất luận cái gì "Rung chuyển" dù là rất nhỏ, cũng có thể dẫn đến khí kình tu luyện được bị tán loạn.
Nhưng mà hắn không giống, hoàn toàn trái ngược.
"Rung chuyển" càng hung ác, khí kình tăng trưởng càng nhanh. . .
"Đông!"
【 khí hải bị tổn thương: Khí kình +2 】
"Đông!"
【 khí hải bị tổn thương: Khí kình +2. . . 】
Trong lúc hắn "Tu luyện" hăng say, một bóng người đột nhiên xuất hiện, bắt lấy nắm đấm của hắn.
"Ừm?"
Trần Vũ ngạc nhiên ngẩng đầu, phát hiện là chủ nhiệm lớp.
Chủ nhiệm lớp: ". . ."
Trần Vũ: ". . ."
Chủ nhiệm lớp: ". . ."
Trần Vũ: ". . ."
"Vì sao em lại tự tra tấn chính mình." Chủ nhiệm lớp ánh mắt phức tạp: "Có sức liều như vậy, không thể tu luyện đàng hoàng được sao?"
"Em. . . em đang tu luyện mà. . ."
"Đi vào lớp với thầy."
Nắm lấy cổ tay của Trần Vũ, chủ nhiệm lớp kéo lôi hắn vào lầu dạy học, đẩy vào văn phòng của chủ nhiệm lớp.
"Phanh."
Cửa phòng đóng lại, chủ nhiệm lớp mặt không biểu tình: "Ngồi, hảo hảo tâm sự."
"Có lẽ là thầy đang hiểu lầm. . ."
"Im lặng, nghe thầy nói."
". . . Dạ, thầy cứ nói đi." Ngồi trên ghế, Trần Vũ vuốt vuốt vùng bụng đang bị đau, bắt đầu suy nghĩ các phương thức "Tu luyện" khác.
Không thể tiếp tục tu hành theo phương thức tự ngược được nữa.
Dù sao tự mình đánh mình, không chỉ đau còn người ngoài coi là biến thái. . .
Trong phòng, chủ nhiệm lớp chắp hai tay sau lưng, chậm rãi bước hai vòng, tìm tốt từ ngữ, mở miệng: "Trần Vũ, ở phương diện võ đạo, giữa người và người xác thực có thiên phú cao thấp. Thiên phú của em không tốt, đây là sự thật. Nhưng thiên phú, lại không thể phản ánh hoàn toàn thực lực của một người. Em hiểu không?"
"Em hiểu rồi.Thầy nói đúng. Vậy em liền đi trước. . ."
"Trở về!"
Chủ nhiệm lớp nhíu mày: "Thầy biết, trong lòng em khó chịu. Nhưng cái này có thể giải quyết vấn đề sao? Vấn đề của em bây giờ không phải là thiên phú! Mà là tính cách của em! Quá lười nhác, không chăm chú học tập, không chăm chú tu luyện. Thiên phú kém hơn em, trong lớp cũng không phải là không có, người ta làm sao. . ."
"Còn có người thiên phú kém hơn em sao? Ai vậy?" Trần Vũ đột nhiên ngắt lời: "À, em chỉ là hiếu kì một chút."
"Đương nhiên là có! Liền nói cái kia. . . Trán. . . Ân. . ." Chủ nhiệm lớp rơi vào trầm tư.
Trần Vũ: ". . ."
Chủ nhiệm lớp: ". . ."
Trần Vũ: "Gặp lại a lão sư."
"Trở về!" Chủ nhiệm lớp khó thở: "Chúng ta đang thảo luận thiên phú sao? Là cố gắng! Em không cố gắng, dù có thiên phú tốt thì làm được cái gì?"
". . ." Trần Vũ chụp chụp lỗ tai.
Nếu như cộng thêm tuổi trước khi xuyên qua, nói không chừng hắn còn lớn hơn thầy chủ nhiệm. Chỉ là miệng pháo có thể "Lắc lư" được hắn?
". . ."
". . . Ai." Trầm mặc một lát, chủ nhiệm lớp vỗ vỗ bả vai của Trần Vũ: "Ăn ngay nói thật, trước đó thầy vẫn là rất ghét những học sinh giống như em. Nhưng mà những hành động của em ở sân trường hồi nãy, đối với thầy có rất lớn chấn động. Nhìn ra được, em cũng muốn học tập cho tốt, làm thầy chủ nhiệm của lớp, thầy có nghĩa vụ trợ giúp em."