"Tiểu tổ, hôm nay còn giảng kinh không?" Bạch trưởng lão gõ cửa phòng, hỏi.
Hai năm này Diệp Tiêu Dao nhàn rỗi không làm chuyện gì thì liền giảng kinh.
Đệ tử cùng trưởng lão của thánh địa Thái Huyền đều quen thuộc chuyện này.
"Đêm hôm qua ta có cảm giác nên đã sáng tạo ra hai môn công pháp thần thông. Ta sẽ truyền thụ cho các đệ tử để cường tráng thánh địa Thái Huyền chúng ta!" Diệp Tiêu Dao đứng dậy, rửa mặt một phen, viết ra hai tờ giấy, rồi mặc vào y phục nhỏ của mình.
"Cái gì? Ngươi lại sáng tạo ra hai môn công pháp á?" Bạch trưởng lão nghe vậy liền choáng váng.
Ngộ tính lại nghịch thiên thì cũng không có khả năng liên tục sáng tạo ba môn công pháp thần thông a!
Mỗi một môn công pháp đều cần thời gian rèn luyện, thử lỗi. Cổ Kim Đại Đế sáng tạo cũng không có nhanh như vậy!
"Tiểu tổ nói thật không?" Bạch trưởng lão hoài nghi dò hỏi.
Hắn không thể không hoài nghi, bởi vì lần sáng tạo thứ nhất còn có thể nói là cơ duyên xảo hợp. Dù sao cũng là ngộ tính nghịch thiên, nháy mắt liền đốn ngộ, sáng tạo công pháp thần thông.
Nhưng có thể liên tục sáng tạo ba môn công pháp thì ngay cả long nữ sinh con cũng đều không nhanh bằng ngươi a!
"Tất nhiên là thật rồi." Diệp Tiêu Dao gật đầu đáp, nện bước chân ngắn nhỏ hướng về giảng đạo đài mà đi.
"Đó là công pháp cấp độ gì? Cho ta xem một chút được không?" Bạch trưởng lão vội vàng hỏi, cũng rất là chờ mong.
"Cái này thì thôi đi, ngươi vẫn nên chờ đến giảng đạo đài rồi lại xem." Diệp Tiêu Dao lắc đầu nói.
Công pháp này rất mạnh, nhưng phương thức tu luyện quá tà môn, hắn không có ý định nói ra bây giờ.
"Tiểu tổ sáng tạo công pháp hẳn là phương thức tu luyện có chút kỳ lạ." Bạch trưởng lão đã già thành tinh nên có chút hiểu được.
Hắn bất chợt cười to, không thèm để ý, nói: "Không sao, lại kỳ lạ cũng không kỳ lạ bằng lăng trì đao pháp a."
Hắn cảm thấy lăng trì đao pháp có phương thức tu luyện đã đủ tà môn, công pháp mới có lại tà môn thì còn có thể tà môn qua lăng trì đao pháp sao?
Nhỏ, cách cục quá nhỏ!
Diệp Tiêu Dao rất muốn nói: Ngươi đối với ma công của ta hoàn toàn không biết gì cả!
Mà giờ khắc này, tại bên dưới giảng đạo đài, nhân khí tăng vọt vượt xa lúc trước, từ hơn một ngàn người đã đã tăng tới năm ngàn người.
Thậm chí có mấy đệ tử hạch tâm chuẩn bị tham gia huyết quật cũng từ bên trong bế quan đi ra.
"Diệu Âm tiểu tiên tử, không nghĩ tới ngươi cũng tới nghe tiểu tổ giảng kinh." Một đệ tử hỏi thăm cô bé đứng bên cạnh mười hai mười ba tuổi, thân mặc váy nhỏ màu hồng.
Cô bé được hỏi có khuôn mặt nhỏ mượt mà đáng yêu, dù thân thể nàng chưa nẩy nở nhưng lại có thể nhìn ra tương lai sẽ có dung mạo khuynh thành.
Nàng tên là Tô Diệu Âm, thân mang Thái Âm đạo thể, ngộ tính về âm luật chi đạo cực cao, là đệ tử thân truyền của một vị Thái Thượng trưởng lão.
"Đúng vậy, sư phụ ta nói là tiểu tổ có ngộ tính nghịch thiên, gần như là "đạo", nếu nghe hắn giảng kinh thì có lẽ sẽ giúp cho ta có một chút dẫn dắt."
"Huống hồ thời gian huyết quật mở ra cũng sắp đến, ta không thể tiếp tục bế quan."
Tô Diệu Âm hồn nhiên ngây thơ, giọng nói thanh thúy ôn nhu.
"Huyết quật sao? Diệu Âm tiểu tiên tử nhất định phải cẩn thận, nơi đó rất hung hiểm." Đệ tử hỏi chuyện không khỏi giật mình, dặn dò.
Hắn không nghĩ tới Tô Diệu Âm cũng muốn đi huyết quật, nàng chính là Thái Âm đạo thể có tiềm lực to lớn. Những năm qua ai đi huyết quật thì số người sống sót không đủ một phần ba, nhỡ đâu Tô Diệu Âm gãy ở trong huyết quật thì. . .
"Sợ cái gì chứ, có ta bảo vệ nàng rồi!' Lucs này một thiếu niên anh tuấn mặt mũi tràn đầy cao ngạo, nói.
Hắn cũng tầm mười hai mười ba tuổi, tên là Kỷ Phá Quân, thân mang Kim Cương chi thể, cũng thuộc về cấp độ đạo thể.
Loại thể chất này trời sinh thần lực, danh xưng mãng phu chi thể.
Thánh địa Thái Huyền trong chuyến đi huyết quật lần này, trong số các tiểu thiên kiêu hắn có thực lực xếp vào ba vị trí đầu.
"Thì ra là Phá Quân, ngươi cũng tới nghe tiểu tổ giảng kinh sao?"
Chung quanh không ít người nhìn thấy Kỷ Phá Quân mà một mảnh xôn xao.
Bởi vì hắn nổi danh cao ngạo, kiệt ngạo bất tuân, trong cùng thế hệ ngoại trừ thánh tử ra hắn ai cũng không để vào mắt.
Kỷ Phá Quân là một tiểu gia hỏa duy nhất dám ở trước mặt Diệp Tiêu Dao nói ra phàm thể không bằng chó, về sau hắn đã bị thánh tử đánh cho một trận nên cũng thành thật hơn rất nhiều.
"Nghe cái rắm! Hắn sáng tạo ra công pháp thì có tác dụng gì? Sức chiến đấu của hắn còn không bằng không khí a!"
"Ta tới đây là để bảo hộ Diệu Âm sư muội!"
Kỷ Phá Quân cái mũi vểnh lên trời, khinh thường nói ra.
Hắn giống như một con chó liếm, đối với Tô Diệu Âm lộ ra nụ cười ấm áp.
"Sư phụ nói là tiểu tổ đối với thánh địa chúng ta có cống hiến rất lớn." Tô Diệu Âm nhíu nhíu cái mũi nhỏ, nói.
Kỷ Phá Thiên trợn trắng mắt, đang muốn nói gì thì Thái Huyền thánh tử đi tới, oai hùng bất phàm, khí chất ổn trọng, nói.
"Tiểu tổ là trưởng bối của ngươi, ngươi vậy mà dám nói xấu ngài!"
"Sức chiến đấu của hắn vốn là không bằng không khí mà." Kỷ Phá Quân rụt cổ lại, thầm nói.
Thái Huyền thánh tử liếc Kỷ Phá Quân một cái, hắn biết gia hỏa này đầu óc toàn là cơ bắp nên không tiếp tục để ý.
Thái Huyền thánh tử tìm tới một cái bồ đoàn ngồi xuống, yên lặng chờ đợi tiểu tổ giảng kinh.
Trước đó hắn cũng không đến, nhưng từ khi học tập lăng trì đao pháp và đâm mình mấy trăm đao, hắn đối với tiểu tổ rất tâm phục khẩu phục.
Đau đớn của hắn không phải là đau kiểu bình thường, mà đao pháp của hắn có tốc độ tăng tiến cũng không phải nhanh kiểu bình thường!