Hệ Thống Trời Sinh Phản Cốt, Ta Sáng Tạo Ma Công Quá Kỳ Dị - Dịch

Chương 30 - Vương Lập

“Chuyến đi Huyết Quật lần này không biết ai có thể cười đến cuối cùng?” Một vị trưởng giả của thế lực lớn cảm thán.

Hắn bất giác nhìn về phía đám hậu bối do mình mang đến mà không khỏi bất đắc dĩ.

So với đám Thiên Kiêu của các đạo thống bất hủ kia, đám hậu bối nhà hắn bình thường giống như bụi bặm.

“Hẳn là Thiên Ma Tử rồi! Hắn thân mang Thiên Ma thần thể, phương diện chiến đấu đáng sợ nhất!”

“Khó nói lắm, vì cũng có thể là Tiểu Tu La của Tu La tông! Tiểu tử này là một kẻ tàn nhẫn, từng mạnh mẽ giết ra từ trong đám cao thủ, ước chừng hắn đã giết hơn một ngàn người, như thế mới kích hoạt Tu La thần thể!”

“Theo ta nhất định là Tiên Thiên đạo thai Cơ Tiên Vận của Thánh Địa Thiên Sư, vì nàng trời sinh cận đạo, phương diện tu vi không ai sánh được! Nếu không phải nàng muốn mài dũa căn cơ thì hiện tại sợ là nàng đã trở thành đại tông sư Linh Cảnh rồi!”

“Ta lại thấy vị Thời Không thần thể kia mới xứng! Tuy hắn còn chưa mở ra thời không bản nguyên, chỉ mới nắm giữ một tia lực lượng thời không, nhưng hắn đối với không gian thần thông cùng thời gian thần thông đã có lĩnh ngộ siêu quần, tốc độ cùng lực phá hoại đều rất kinh người!"

Theo tất cả thiếu niên thiên kiêu tiến vào huyết quật, các thế lực lớn xung quanh đều nghị luận sôi nổi, nhao nhao đưa ra suy đoán.

Hiển nhiên Thiên Ma Tử của Ma đạo cùng Tiểu Tu La của Tu La tông có được bình chọn cao nhất.

Cũng không phải là do thần thể tạo ra khác biệt, vì trên thực tế đạt đến cấp độ thần thể này ngoại trừ top 10 loại thần thể ra thì các thần thể phía sau trên bảng xếp hạng đều chênh lệch nhau rất nhỏ, rất khó chân chính bình phán ai mạnh ai yếu.

Sở dĩ ma đạo được bình chọn nhiều nhất bởi vì ma đạo không thiếu công pháp, cho nên ở phương diện công phạt ma đạo có ưu thế tiên thiên, thủ đoạn công kích tầng tầng lớp lớp, mà tâm tính mỗi người càng là vô cùng độc ác, tâm ngoan thủ lạt.

Còn chính đạo thì có quá ít công pháp so với ma đạo. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến cho các thế hệ trước của chính đạo thua nhiều thắng ít.

Về phần Diệp Tiêu Dao thì tất cả mọi người ở đây đều không them nghĩ đến.

Một tên phàm thể như hắn ngay cả đệ tử của những thế lực nhỏ cũng không sánh bằng, hắn căn bản không thể bước vào con đường tu hành, đi vào huyết quật kết cục của hắn nhất định sẽ rất bi thảm.

Nhưng lời này tất cả mọi người chỉ dám nói ở trong lòng, bởi vì vị Thái Huyền Tứ Tổ kia đang ở đây, đâu ai dám dị nghị Diệp Tiêu Dao.

Lúc này bên phía Đạo Minh thương hội, ai nấy đều nhíu chặt lông mày, vẻ mặt sầu lo.

Thế lực ma đạo thì thoải mái hơn rất nhiều, lần này mà không có gì bất ngờ thì bọn hắn sẽ là người thắng cuối cùng.

Bên trong dãy núi huyết sắc là một mảnh rừng xanh rì rộng như đại dương mênh mông, cây cối cao lớn tràn ngập khí tức mục nát cổ xưa.

Trong một bụi cây có một con bọ ngựa xanh mướt đang nằm rạp trên mặt đất, đôi mắt nhỏ của nó nhìn chằm chằm vào một con côn trùng đang dần tiếp cận mình.

Bọ ngựa rất kiên nhẫn chờ đợi côn trùng đi tới để đánh ra một kích trí mạng, sau đó nó sẽ có được một bữa ăn no nê.

Chẳng mấy chốc con côn trùng kia đã đến gần và bọ ngựa bắt đầu di chuyển.

Bẹp!!!

Một chiếc giày đột nhiên rơi xuống giẫm nát bọ ngựa.

“Bà mẹ nó đây là chỗ quái nào?” Diệp Tiêu Dao nhìn xung quanh một chút, trong đầu hắn viết đầy dấu chấm hỏi.

Sau khi tiến vào Huyết Quật mọi người đều bị truyền tống đến một nơi ngẫu nhiên.

Thái Huyền thánh tử đã cho Diệp Tiêu Dao một tấm bản đồ do tiền nhân vẽ ra.

Đáng tiếc hắn không có tìm được kiến trúc mang tính biểu tượng để so sánh với tấm bản đồ, do đó hắn nhất thời không phân biệt được mình đang ở đâu.

“Chúng ta hẳn là đang ở vùng ven, nhưng vùng ven cũng tương đối hung hiểm, chúng ta phải cẩn thận một chút.”

một thiếu niên có làn da hơi đen, dung Bên cạnh Diệp Tiêu Dao là mạo bình thường không có gì lạ nói ra.

Người này tên là Vương Lập, là đệ tử của thánh địa Thái Huyền, hắn và Diệp Tiêu Dao trùng hợp bị truyền tống đến cùng một chỗ.

"Vương Lập, có phải ngươi có một vị sư phụ tim đen hay không?" Diệp Tiêu Dao đột nhiên hỏi.

Hắn đối với Vương Lập có chút ấn tượng, vì người này tu luyện công pháp Ổn Tự Quyết, chính là một tên Thái Huyền Cẩu Vương, gặp chuyện bất trắc chỉ thích nhướng mày, lui ra phía sau đám người quan sát.

“Tiểu Tổ, làm sao ngài biết được? Trước kia ta có một vị sư phụ tim đen muốn giết chết ta, sau đó hắn thất bại rồi bị ta giết ngược.” Trong mắt Vương Lập hiện lên sự kinh ngạc, nói.

Diệp Tiêu Dao nghe vậy liền chép chép miệng.

Chậc, tiểu tử này đúng là thiên tuyển chi tử rồi! Mỗi lần hắn tham gia phó bản thì đám người chung quanh đều chết hết, chỉ có hắn là nhân vật chính khuôn mẫu cho nên vẫn còn sống đi ra!

Gặp được hắn ta thật là may mắn!

Diệp Tiêu Dao không biết nên cao hứng hay là nên khổ sở.

Hắn cao hứng là do đã có Vương Lập ở đây thì hắn nhất định có thể gặp được đại tạo hóa.

Còn hắn khổ sở là do nếu cùng tên này tham gia phó bản thì tỷ lệ sống sót của hắn cũng không lớn.

“Tiểu Tổ quá khen rồi, ở chung cùng Tiểu Tổ mới là phúc khí của ta.” Vương Lập thật lòng thật dạ nói ra, bởi vì thực lực của Diệp Tiêu Dao mạnh hơn hắn.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện. Vương Lập tương đối cẩn thận nên hắn hận không thể đi chậm một chút, lui về phía sau ba bước để cho Diệp Tiêu Dao đi trước dò đường.

Tên này quả nhiên đã tu luyện Ổn Tự Quyết đến trình độ đăng phong tạo cực!

Diệp Tiêu Dao hoài nghi nếu như Vương Lập chạy trốn, lấy tốc độ Du Long Bộ của hắn thì cũng chưa chắc có thể đuổi kịp Vương Lập.

Bình Luận (0)
Comment