Hệ Thống Trời Sinh Phản Cốt, Ta Sáng Tạo Ma Công Quá Kỳ Dị - Dịch

Chương 32 - Ra Tay Nhanh Gọn

“Tiểu tổ? Diệp Tiêu Dao? Là tên phàm phu tục tử này sao?” Con mắt của Huyết Ma Tử thiếu chút nữa bị trừng rơi ra, hỏi.

Một tên phàm nhân muốn tu luyện đều phỉa lao lực, vậy mà lại có thể sáng tạo ra công pháp cường đại như thế.

Trước đó hai người bọn hắn chưa bao giờ đem Diệp Tiêu Dao để vào mắt, nhưng bây giờ lại khác.

"Tiểu tử này có ngộ tính quá nghịch thiên khi có thể sáng tạo ra công pháp, nhưng hắn cuối cùng chỉ là một tên phàm nhân có chiến lực bằng không. Nếu chúng ta không thể giết hắn thì liền đánh hắn thành kẻ ngốc đi.” Chân Hỏa Tử lộ ra ánh mắt tàn nhẫn, đề nghị.

Trực giác nói cho hắn biết đây không phải là tin tức tốt đối với ma đạo.

Ầm!!!

Đúng lúc này, một tiếng nổ bỗng nhiên truyền đến.

Sau đó hai tên thiên kiêu của Tu La Tông liền thấy được một màn mà cả đời bọn hắn khó quên, tròng mắt thiếu chút nữa bị trừng rơi ra.

Chỉ thấy một đứa bé tám tuổi đang dùng cánh tay nhỏ của mình nâng lên một ngọn núi lao về phía bọn hắn.

Ngọn núi không lớn, nhưng tương đối mà nói Diệp Tiêu Dao tám tuổi khiêng ngọn núi nhỏ này tựa như là kiến khiêng voi, cảm giác tương phản mãnh liệt cơ hồ làm cho người ta hít thở không thông.

“Bà mẹ nó, tên này mà là đứa bé tám tuổi sao?” Huyết Ma Tử da đầu tê dại, kinh hô.

Nếu ngọn núi này nện ở trên người hắn thì hắn không phải sẽ bị nện thành một cái bánh kẹp ư?

Một tên phàm thể làm sao lại có lực lượng lớn như vậy? Lực lượng của hắn tối thiểu là tám mươi vạn cân a!" Chân Hỏa Tử kinh hãi muốn chết, nói ra.

Hắn há to miệng đến nổi có thể nhét vào một quả trứng vịt.

Bọn hắn thật sự không thể tin được một màn trước mắt này, vì nó đã đánh vỡ thiết luật.

Tám mươi vạn cân là khái niệm gì?

Bọn hắn trước khi bước vào Lĩnh Vực Cực Hạn cũng chỉ đạt tới hai mươi vạn cân, Diệp Tiêu Dao vậy mà gấp bọn hắn bốn lần.

Thần thể cũng không có khoa trương như vậy a!

“Sai rồi! Chúng ta đều sai rồi! Trưởng bối trong tông môn chúng ta cũng đều nhìn lầm rồi! Tên này đã phá vỡ thiết luật, hắn tuyệt đối là một kẻ đại yêu nghiệt!”

Huyết Ma Tử so với nhìn thấy một vị thiếu niên Đại Đế còn muốn kinh hãi hơn. Hắn không dám nói nhảm nữa mà lập tức co cẳng bỏ chạy.

Chân Hỏa Tử bỏ chạy còn nhanh hơn so với Huyết Ma Tử. Khí huyết của hắn nón rực như lửa, điên cuồng hướng ra xa xa mà lao đi.

“Tiểu tổ làm ta có chút sợ a!” Vương Lập cũng đã sợ ngây người, nói.

Tràng diện lúc này so với lúc Tiểu Tổ đánh bại Tiểu Kim Cương còn có lực đả kích lớn hơn nhiều.

“Thiên kiêu các ngươi kéo cừu hận vậy mà gặp ta liền bỏ chạy là sao?” Diệp Tiêu Dao trợn trắng mắt, hỏi.

Theo lý thuyết hai tên kia nhìn thấy ta là phàm thể phế vật thì phải cười lên quái dị kiệt kiệt kiệt, sau đó xông lên đòi giẫm ta dưới chân mới đúng chứ?

Bọn hắn vậy mà trực tiếp bỏ chạy!

Chẳng lẽ ta chính là đại nhân vật phản diện sao?

Ầm!!!

Ngpnj núi nhỏ quét ngang, chiếu xuống bóng đen to lớn, nện xuống hai tên thiếu niên ma đạo.

“Liên thủ ngăn trở!”

Huyết Ma Tử cùng Chân Hỏa Tử biết là mình tránh không thoát, do đó liền cắn răng sử dụng toàn lực, vận chuyển chân nguyên, thiêu đốt huyết dịch để thi triển công pháp.

Một cái Huyết Thủ Ấn bày ra từ thế chống trời và một con hỏa điểu rực rỡ phát ra tiếng kêu chói tai hiện ra ngăn cản ngọn núi nhỏ.

Không thể không nói hai tên này không hổ là thiếu niên thiên kiêu do Ma đạo đại tông tuyển chọn ra. Dưới sự liên thủ bọn hắn đúng là cứng rắn đem ngọn núi đánh cho vỡ tan tành.

Nhưng bọn hắn cũng không dễ chịu vì bị lực lượng cực hạn trấn áp, ho ra từng ngụm máu tươi.

“Các ngươi càng mạnh thì ta càng hưng phấn, vì điều này nói rõ vương thể của các ngươi cũng rất mạnh!" Diệp Tiêu Dao cười ha hả nói, hắn như đang nhìn thấy hai gốc đại dược mà sải bước đi về phía hai tên thiếu niên ma đạo.

“Một đứa bé tám tuổi sao lại tà tính như vậy? So với chúng ta còn giống ma đạo hơn.” Huyết Ma Tử bị ánh mắt hưng phấn của Diệp Tiêu Dao dọa sợ, hắn cố giữ vững tinh thần hét lớn: "Tiểu tử khốn, ngươi khinh người quá đáng!”

Sức mạnh của Diệp Tiêu Dao quá kinh người, bọn hắn cũng không nắm chắc chiến thắng.

Bọn hắn chính là thiếu niên thiên kiêu của Tu La tông, có thể sống đến mười hai tuổi cũng không chỉ dựa vào man lực ma còn nhờ vào trí tuệ.

“Khinh người quá đáng sao? Ma đạo mà cũng sẽ nói ra loại lời này ư?” Diệp Tiêu Dao cười nhạo, hỏi.

Hắn thi triển Du Long Bộ, thân ảnh hắn di chuyển uốn lượn ra hình rồng, sau đó đấm mạnh về phía đầu của Huyết Ma Tử.

Diệp Tiêu Dao ra tay quyết đoán mà tàn nhẫn, không hề giống một đứa bé tám tuổi.

"Nếu không phải ta kiêng kỵ Thánh Nhân Vương bên ngoài kia, ngươi thật sự cho rằng ta không làm gì được ngươi sao?" Huyết Ma Tử cũng nổi giận, hai mắt hắn đỏ rực, phun ra một ngụm máu tươi ngưng tụ thành một cái huyết phù quỷ dị khắc ở trên người.

Trong phút chốc, khí tức của hắn liền tăng vọt, chiến lực tăng lên gấp bội.

Huyết Ma Tử dùng một tay kết ấn, một đạo huyết sắc quang ấn bay ra va chạm với nắm đấm của Diệp Tiêu Dao.

Răng rắc!

Huyết Ma Tử như bị trọng kích, cánh tay của hắn trực tiếp gãy đôi, hắn kêu thảm một tiếng sau đó bay ngược ra sau.

Lực lượng của Diệp Tiêu Dao quá mạnh, cho dù là Chân Huyền Cảnh như bọn hắn cũng đánh không lại.

“Ngươi!”

Huyết Ma Tử vô cùng kinh hãi, hắn đã rõ ràng lực lượng hơn tám mươi vạn cân đến cùng có bao nhiêu khủng bố.

Diệp Tiêu Dao căn bản không cho Huyết Ma Tử có cơ hội phản ứng, thân ảnh hắn nhanh như điện, trong nháy mắt đã lao tới, bàn tay nhỏ bé của hắn đè xuống đầu Huyết Ma Tử rồi trực tiếp xoay 180 độ.

Trong nháy mắt Huyết Ma Tử đã chết thảm, Diệp Tiêu Dao ra tay dứt khoát lưu loát đến cực điểm.

“Huyết Ma Tử chết rồi sao?”

Chân Hỏa Tử trực tiếp bị dọa cho tè ra quần, nổi sợ hãi lấp đầy thể xác và tinh thần của hắn.

Một vị thiên kiêu đồng môn có Huyết Ma Vương Thể vậy mà lại bị một tên phàm thể vặn gãy cổ!

Nếu như tin này truyền ra ngoài thì chỉ sợ là có thể chấn động toàn bộ đại thế giới, bởi vì phàm thể giết vương thể là chuyện xưa nay chưa từng có!

Bình Luận (0)
Comment