Hệ Thống Trời Sinh Phản Cốt, Ta Sáng Tạo Ma Công Quá Kỳ Dị - Dịch

Chương 7 - Thông Gia

Ở cái thời đại muốn có tri thức thì phải trả tiền này, không ai sẽ cống hiến miễn phí công pháp thần thông.

Người có thể vô tư dâng hiến thì tất có phẩm đức cao thượng, đều là tiên hiền đầu thai.

Diệp Tiêu Dao mặc dù là phàm thể, không thể vì thánh địa trảm yêu trừ ma, nhưng cống hiến của hắn lại lớn hơn bất kỳ thiên kiêu nào.

Thánh địa Thái Huyền có Diệp Tiêu Dao quả là nhân sinh vạn phúc!

Bạch trưởng lão âm thầm tán thưởng, vì chỉ riêng lòng dạ này Diệp Tiêu Dao cũng đã bỏ xa đám tuyệt đại thiên kiêu mười con phố.

Diệp Tiêu Dao giảng kinh xong, hắn chắp tay nhỏ sau lưng, nhẹ nhàng bước về phía tiểu lâu của mình.

"Giày trượt ván của ta ma sát ma sát ma sát trên mặt đất trơn bóng~ Giày trượt ván của ta, ồ ố ô~"

Diệp Tiêu Dao vừa đi vừa ngâm nga ca khúc, tiếp tục nghiên cứu Hỗn Độn Tiên Ma Công.

Môn ma công này chia làm nhập môn, tiểu thành, đại thành, viên mãn. Tương ứng với thôn phệ một vạn loại thể chất.

Đại Đế kinh văn càng về sau càng tối nghĩa, cho dù là Thánh Nhân cũng khó có thể hiểu thấu.

Tuy nhiên Diệp Tiêu Dao đã có ngộ tính nghịch thiên, hắn muốn tìm hiểu cũng không phải quá khó khăn.

Mà Thánh địa Thái Huyền sau khi được truyền thụ Lăng Trì Đao Pháp, toàn bộ thánh địa đều chấn động.

“Vãi lồng! Đao pháp này quá kỳ dị!”

“Ta chưa từng thấy qua đao pháp nào quái lạ như vậy! Đâm mình một ngàn đao liền đại thành!”

"Phương thức tu luyện của môn đao pháp này đơn giản là quá nhanh, ta thật sự chưa từng nghe thấy! Đúng là tiên phong khai sáng a!"

“Đích xác môn đao pháp này tu luyện quá đơn giản, quả thực là phúc âm của đệ tử có ngộ tính thấp! Tuy nhiên cũng khó ở chỗ là phải tự mình hại mình!”

Trong mười vạn đệ tử của Thánh địa Thái Huyền, Chân Huyền Cảnh có hơn bảy vạn, đại bộ phận đều có ngộ tính bình thường, cũng không mua nổi công pháp thần thông để tu luyện.

Môn Lăng Trì Đao Pháp này để cho bảy vạn đệ tử đều có chút kích động, nhao nhao bắt đầu tu luyện.

Lúc đầu bọn hắn còn có chút hoài nghi, nhưng vừa tu luyện qua thì bọn hắn không còn hoài nghi nữa, bởi vì bọn hắn không có thời gian.

“Đau quá! Đao pháp này quá biến thái! Ma công cũng không biến thái như vậy!”

“Công pháp kỳ dị này đến chó cũng không thèm luyện!”

"Bà mẹ nó, thơm quá!"

Mới đầu bọn hắn còn thống khổ chịu không nổi, nhưng rất nhanh liền nếm được quả ngọt.

Không ít người đều đã đao pháp nhập môn, thậm chí còn có người tàn nhẫn với mình nên đã tiểu thành.

Mà sức mạnh của nó cũng làm cho mọi người khiếp sợ.

“Không hổ là Huyền giai đao pháp đỉnh cấp! Quá mạnh!”

Đám đệ tử có tu vi trên Chân Huyền Cảnh nhìn thấy đồng môn của mình lấy dao đâm mình mà da đầu tê dại, gọi thẳng tà môn.

Nhưng đồng thời bọn hắn cũng rất thán phục vì ngộ tính thấp như vậy mà trong một ngày liền nhập môn.

Tốc độ này có thể so với thánh tử!

“Đáng tiếc là Tiểu Tổ không có sáng tạo ra công pháp cho tu vi trên Chân Huyền cảnh như là Địa giai công pháp!”

"Đáng tiếc cái gì chứ! Tiểu Tổ mới tám tuổi mà đã có thể sáng tạo một môn Huyền giai đao pháp, đây đã là chuyện phi thường yêu nghiệt! Còn Địa giai công pháp ngài làm sao có thể sáng tạo ra?"

Càng nhiều người thấy được ngộ tính của Tiểu Tổ quá kinh khủng.

Gõ vang Đại Đạo Chuông cực hạn là chín tiếng, nhưng chưa chắc đã là cực hạn của Tiểu Tổ!

Tin tức này thậm chí đã chấn động tới Thánh Chủ đang bế quan. Hắn mới cùng Thất Tổ đi bế quan thì lại chui ra.

Trong một tòa đại điện, Thái Huyền thánh tử cung nghênh Thánh chủ xuất quan.

Thái Huyền thánh tử đã mười hai, mười ba tuổi cho nên có chút ổn trọng, khuôn mặt nhỏ nhắn cương nghị, cơ thể sinh quang.

Hắn đứng bên cạnh sư tôn của mình là thánh chủ đang ngồi ngay ngắn trên ghế lớn.

Ngồi đối diện thánh chủ là Thất Tổ thân mặc Âm Dương Bào.

“Đứa nhỏ Tiêu Dao này chỉ sợ có ngộ tính không chỉ chín tiếng chuông a! Hắn mới tám tuổi mà đã sáng tạo ra Huyền giai đao pháp, trong lịch sử cũng chưa từng xuất hiện qua loại chuyện này.”

Thánh chủ tán thưởng không thôi: “Ta cũng rất khiếp sợ! Thật không thể hiểu được ngộ tính của Tiêu Dao gần như là “đạo” mà sao lại là phàm thể? Điều này quá không phù hợp với lẽ thường!”

Thất Tổ càng nghĩ càng đau lòng.

Diệp gia chỉ có một đứa cháu có ngộ tính nghịch thiên này, trăm năm sau nếu hắn không còn thì thật sự là tuyệt hậu, vì đến cảnh giới của bọn hắn rất khó để thai nghén ra đời sau.

"Ta nghe nói thánh địa Thiên Sư sinh ra một bé gái là tiên thiên đạo thai, nếu được thì liền để cho Tiêu Dao cùng nhà bọn hắn thông gia!" Ánh mắt thánh chủ lập tức lóe lên, đề nghị.

“Có đạo lý, chờ đến khi Tiêu Dao trưởng thành sẽ nhanh chóng sinh một đống con! Diệp gia chúng ta không đến trăm năm sau liền có nhiều con cháu!” Thất tổ tim đập thình thịch, nói.

Hắn nghĩ đi nghĩ lại, ánh mắt phát sáng.

"Tiêu Dao có ngộ tính nghịch thiên, tiên thiên đạo thai cũng là thân cận với đại đạo, nếu như cả hai kết hợp sinh con thì thiên phú sẽ khủng bố cỡ nào đây?" Thất Tổ ánh mắt khiếp người, nói.

“Chỉ cần không phải phàm thể thì tư chất của đời sau tất nhiên là khoáng cổ tuyệt luân! Phiền toái duy nhất chính là thánh địa Thiên Sư chưa chắc để ý đến Tiêu Dao của chúng ta.” Thánh chủ cười khổ, nói.

Diệp Tiêu Dao có ngộ tính nghịch thiên là không giả, nhưng vấn đề hắn là phàm thể. Tin tức này vào tám năm trước đã truyền khắp Thương Uyên giới.

“Thông gia không được thì liền cướp đi! Cùng lắm thì lôi sáu lão già kia ra khỏi mộ.” Thất Tổ mặt không chút thay đổi, hạ quyết tâm.

Thánh chủ chép chép miệng, tỏ vẻ đồng ý.

Bình Luận (0)
Comment