Vì Run Tay Nên Cộng Hết Điểm Vào Sắc Đẹp Rồi

Chương 100

Vạt áo bị Tạ Thầm kéo lấy, Nha Thấu đang ôm đống cành cây, nghe mấy lời hắn nói mà xấu hổ vô cùng. Cậu vô tình bẻ gãy một cành, lắp bắp nói: "Cậu đang nói gì đó?"

Nhân tình gì chứ, lại còn không được để ai trông thấy!

Quan hệ giữa họ rõ ràng rất bình thường được không hả!?

Nha Thấu không dám nói to, sợ thu hút sự chú ý của Cá vàng nhỏ ở bên kia.

Tạ Thầm không tiếp lời, chẳng biết đang nghĩ gì mà bỗng nói thẳng: "Hình như mấy NPC này rất thích cậu."

Điểm đáp xuống phó bản của hắn là ở trên đất liền nên đương nhiên biết rõ mối quan hệ bất hòa giữa Người cá với Loài người. Nhưng tên Người cá đuôi vàng kia lại sẵn lòng đi cùng thiếu niên lên bờ nướng cá, hẳn là độ thiện cảm của cậu ta với thiếu niên không tệ.

Hơn nữa, theo lời thiếu niên nói thì lúc cậu rơi xuống biển đã được một Người cá đuôi bạc cứu.

Người cá lại đi cứu con người, những điều này không hề giống như những gì hắn biết trước đó.

Dường như cậu rất được những NPC Người cá này yêu thích.

Giống với [Điều 13 nội quy trường] vậy, dù là khi nào thì thiếu niên cũng là người đặc biệt nhất.

Đón nhận ánh mắt dò xét của Tạ Thầm, Nha Thấu ôm chặt đống cành cây vào trong ngực, đoạn vội vã quay đi: "Tôi đi đây."

Tạ Thầm cười, lộ ra hai cái răng nanh: "Ừm."

"Nhưng mà Nha Nha này." Ý cười của Tạ Thầm vẫn thế, trong đôi mắt đỏ ẩn chứa điều gì đó mà Nha Thấu nhìn không hiểu: "Mâu thuẫn giữa người cá với loài người không thể điều hòa được đâu, NPC không đáng tin."

"Cho nên tôi chỉ đợi cậu cùng lắm hai ngày thôi, qua khoảng thời gian này tôi sẽ đích thân đến tìm cậu."

...

Cá vàng nhỏ chờ ở bờ biển quả thực rất chán, hết quật đuôi xuống cát tạo thành một cái hố rồi lại dùng đuôi san bằng, cứ thế lặp đi lặp lại mấy lần, mãi mới chờ được Nha Thấu.

Cậu ta vội vàng xoay người lại, hơi lo lắng: "Sao đi lâu vậy?"

Sau khi vào rừng đã xảy ra quá nhiều chuyện, không ngờ mới đó đã qua nửa tiếng, chỉ còn lại hơn hai mươi phút so với thời hạn một tiếng mà Nha Thấu đã quy định ban đầu.

Mắt Edgar rưng rưng, Nha Thấu để cành cây xuống, nhóm lửa lại lần nữa, đoạn nói: "Ăn xong rồi về nhé."

"Được!"

Cá vàng nhỏ bắt chước Nha Thấu bắt đầu xiên cá, Nha Thấu làm xong cá thì bắt đầu đi xử lý con bạch tuộc đằng kia, trong lúc đó còn cẩn thận liếc về phía khu rừng, không thấy Tạ Thầm mới thở phào.

Cậu phải tranh thủ thời gian hai ngày này.

Mà điều quan trọng nhất đối với cậu hiện giờ là tìm được Criller, đồng thời xác định xem hắn có phải là Người cá nhỏ lên bờ đó hay không.

Nhưng xác định thế nào bây giờ?

Hệ thống không đưa ra bất cứ thông tin nào liên quan đến Người cá nhỏ lên bờ kia, chỉ có đúng một ô trả lời để Người chơi cung cấp đáp án, ngoài ra thì chẳng còn gì nữa.

Đã vậy lại chỉ được trả lời một lần, đúng thì qua ải, sai thì phải đối mặt với cái chết.

Còn có "Cơ sở nghiên cứu thí nghiệm Cory Morodo" đột nhiên xuất hiện kia nữa, cũng khiến cậu cảm thấy cực kỳ không ổn.

Lần lên bờ đầu tiên, lúc Cá vàng nhỏ phát thẻ người tốt cho cậu đã nói gì ấy nhỉ?

Cậu hơi mất tập trung nên nướng cháy mất một bên của con cá bạc má mà không nhận ra, phải đến khi Edgar gọi mấy tiếng cậu mới hoàn hồn, lật con cá bị nướng cháy một bên lại.

Nha Thấu lật qua lật lại con cá trên tay mình, sau đó rắc đủ loại gia vị lên đó trước ánh mắt ngạc nhiên của Edgar, mùi thơm tỏa ra bốn phía.

Cậu chia một con cho Edgar, lúc sau chợt gọi tên Edgar.

Miệng Edgar đang ngậm một cái xúc tu bạch tuộc, răng nanh dễ dàng cắn xuyên qua con cá, nghe vậy thì quay đầu lại: "Sao vậy?"

"Cậu cảm thấy tôi là người tốt à?"

Edgar thốt ra: "Nói nhảm."

Nha Thấu cúi đầu xuống, tiếp tục nướng cá: "Vậy tôi tốt hơn con người trên đất liền ở điểm nào?"

Ăn của người ta rồi thì phải biết điều biết ý, đây là lời người lớn trong nhà từng nói với Edgar.

Cậu ta nuốt miếng cá cuối cùng xuống, sắp xếp lại ngôn từ trong đầu rồi mới nói: "Cậu nướng cá cho tôi, còn tặng tôi..."

"Không phải mấy cái này." Nha Thấu lắc đầu, lặp lại lần nữa: "Tôi muốn biết tôi tốt hơn con người trên đất liền ở điểm nào?"

Edgar suy nghĩ trong giây lát, không rõ tại sao thiếu niên lặp lại câu hỏi này hai lần.

Nha Thấu tạm dừng, đổi cách diễn đạt khác: "Hoặc là, cậu ghét những người kia ở điểm nào?"

Câu hỏi này thì rõ ràng hơn, cũng là mục đích cuối cùng của Nha Thấu khi hỏi ra mấy lời này.

Edgar khịt mũi: "Đánh bắt tràn lan, làm ô nhiễm đại dương, bắt đồng bào của bọn tôi đi làm nghiên cứu! Tôi mà gặp thì chỉ muốn lột sạch da bọn chúng thôi."

Lúc nói những lời này, giọng điệu cậu ta hung hãn vô cùng, tin tức mấu chốt lộ ra trùng khớp với suy đoán của Nha Thấu khiến lòng cậu chùng xuống.

Lại là nghiên cứu.

Tuy cậu không thông minh cho lắm, thậm chí tư duy còn chậm chạp không thể nghĩ được nhiều vấn đề phức tạp, dù không hiểu nhưng cũng biết đây không phải thứ gì tốt đẹp.

Phó bản S+ này không đơn giản, có khi cậu còn chưa chạm được đến lớp ngoài cùng của nó.

Cơ sở nghiên cứu thí nghiệm bị bỏ hoang trên đảo, quái vật xuất hiện trong rừng cùng với mâu thuẫn giữa Người cá và Loài người, tất cả đan thành một tấm lưới dày đặc trùm lên người thiếu niên, đè nặng cậu xuống từng chút một.

Nếu như muốn xé toang tấm lưới này rồi thoát ra ngoài thì nhất định phải sờ được vào bề mặt lưới trước đã.

Nhưng tại sao hệ thống lại sắp xếp tình tiết con tàu bị đắm tại vùng biển phía Nam này, du khách rơi xuống biển không rõ sống chết? Tại sao lại có cơ sở nghiên cứu thí nghiệm? Và tại sao lại đề ra nhiệm vụ chính là tìm Người cá nhỏ lên bờ kia?

Hệ thống không bao giờ sắp xếp những tình tiết vô dụng, ngay cả khi một đoạn cốt truyện nào đó chỉ đóng vai trò như phông nền hay dẫn nhập thì nó cũng sẽ phát huy tác dụng riêng của mình.

Quá nhiều thông tin ập đến khiến Nha Thấu hơi mất bình tĩnh, cậu cầm không chắc làm cái xiên rơi luôn vào đống lửa.

Edgar tưởng cậu bị mấy lời mình nói làm cho hoảng sợ bèn vội giải thích: "Chỉ là đám người kia thôi, không bao gồm cậu đâu!"

Sắc mặt thiếu niên không tốt lắm, đôi môi mềm mại mím chặt, cậu hít mũi một cái, quyết định tạm thời gác những chuyện này sang một bên.

Thấy Nha Thấu vẫn chưa hoàn hồn, Edgar cố gắng nói sang chuyện khác để chuyển hướng sự chú ý của cậu: "Hôm nay tất cả người cá đều sẽ đến."

Nha Thấu nghi hoặc nhìn cậu ta.

Edgar hắng giọng: "Mùa giao phối bắt đầu từ hôm nay."

...

Vào mùa giao phối, người cá sẽ đến sớm, cá tụ tập đông đúc hỗn độn, đây là thời điểm tốt nhất để thu thập thông tin.

Bọn họ ăn xong, trên đường về gặp rất nhiều người cá.

Hẳn là Cá vàng nhỏ rất được yêu thích trong quần thể người cá, số người cá muốn đến gần bắt chuyện nhiều vô cùng, cả cái lẫn đực.

Những người cá đó khi liếc mắt tới Nha Thấu bên cạnh cậu ta đều thoáng ngạc nhiên, nói chính xác hơn phải là sững sờ vì vẻ đẹp kia.

Đây là lần đầu tiên Nha Thấu trông thấy nhiều người cá đến vậy, đuôi cá đủ màu sắc, đang kéo tới chỗ cậu.

"Con người à?"

Có người cá ngạc nhiên cất tiếng hỏi: "Sao lại có con người ở dưới biển?"

Có lẽ là đã chấp nhận sự thật này nên càng về sau lại càng nhiều lời tán dương hơn.

— "Không ngờ lại có con người đẹp đến nhường vậy."

Đẹp đến mức có thể khiến bọn họ bỏ qua việc đối phương là con người.

Người cá thích mọi thứ xinh đẹp, mà con người đột nhiên xuất hiện dưới biển này trông có vẻ còn rất nhỏ tuổi, vì sự xuất hiện bất ngờ của họ mà đôi mắt xanh như đại dương kia hơi trợn to, căng thẳng trốn ra sau lưng Edgar.

Có một người cá đuôi vàng lẩm bẩm, nhìn thiếu niên với ánh mắt sáng rực: "Đẹp quá, tôi muốn giao phối với cậu ấy."

Người cá không giống loài người, không có khái niệm diễn đạt uyển chuyển, thích thì đuổi theo, bắt được thì ôm về ổ giao phối, còn không bắt được thì đổi sang đối tượng tiếp theo.

Mấy lời trắng trợn này khiến mặt Nha Thấu đỏ lựng, cậu dứt khoát trốn hẳn sau lưng Edgar.

Edgar:?

Mẹ kiếp ngươi nói cái gì đấy!?

Sắc mặt Edgar vặn vẹo: "Cứ mơ giữa ban ngày đi!"

Cậu ta lập tức xù lông, thấy ngày càng có nhiều người cá ùa đến chỗ này, Edgar hệt như gà mẹ ra sức bảo vệ gà con phía sau vậy.

Ngoài những kẻ đến vì thiếu niên thì còn có kẻ nhắm vào chính cậu ta nữa. Edgar quẫy đuôi hất bay một người cá đuổi theo, hùng hùng hổ hổ nói: "Mẹ kiếp, loại rác rưởi không chịu nổi một quất như ngươi mà còn dám!"

Nha Thấu nhìn tên người cá bị hất bay mười mấy mét kia mà nuốt nước bọt, đánh giá sức chiến đấu của Cá vàng nhỏ lại tăng thêm một bậc.

Edgar dẫn thiếu niên xông ra khỏi đàn cá, bỏ trốn mất dạng.

Vị trí ban nãy của họ ở gần Cung điện Người cá, tuy rằng ở dưới biển thì đi đâu cũng được nhưng những thời điểm đàng hoàng vẫn phải đi cửa chính.

Đám người cá kia vốn còn định đuổi theo hướng Edgar thì đột nhiên thấy một đám người cá gần đó đang bơi lại đây.

Mỗi người cá đều có vảy đuôi cực kỳ sắc bén, khuôn mặt diễm lệ, móng tay sắc nhọn.

Còn người cá dẫn đầu có một hoa văn rất nhỏ ở đuôi mắt, đó là biểu tượng của hoàng tộc người cá ở Tây bộ.

Người cá đó nhìn chằm chằm về hướng thiếu niên rời đi, khẽ nhíu mày.

Thuộc hạ bên cạnh thì rất đỗi kinh ngạc: "Tại sao lại có con người xuất hiện ở đây?"

Thiếu niên bị Edgar lôi đi, trong lúc đó, vì để xác nhận xem còn người cá nào đang đuổi theo nữa hay không nên cố ý ngoái đầu lại nhìn.

Mà chỉ trong một thoáng đó, đám người cá ở Tây bộ kia lập tức sững sờ, trong mắt ai nấy đều tỏ ra kinh ngạc, còn có chút không chắc chắn.

Người cá đuôi lam đi đầu dừng lại, ngoắc tay với bên cạnh, ra hiệu:

"Đi điều tra thử xem."

...

Edgar bơi một mạch tới chỗ an toàn mới dừng lại, vừa dừng lại liền càu nhàu chửi mắng: "Một đám vô liêm sỉ."

May mà có cậu ta ở đây, nếu thiếu niên ở đó một mình thì chắc chắn xong đời rồi.

Edgar: "Tôi đưa cậu về trước."

Phải mau chóng giao thiếu niên cho Nhiên Thanh thì mới yên tâm được.

Người cá không phải là một chủng tộc chung thủy, đa số đều thay đổi bạn tình một năm một lần hoặc hai năm một lần, thông qua việc đuổi bắt, giọng hát cùng những cái vây trên đuôi để thu hút bạn tình. Mấy năm trước Edgar còn bắt gặp một cặp tình nhân trẻ đang giao phối trong vườn hoa, làm cậu ta mới thành niên không lâu lúc ấy bị sốc điếng người.

Tuổi của Nha Nha đặt trong loài người thì vẫn chưa thành niên, cho nên không thể để cậu nhìn thấy mấy chuyện này được, phải mau chóng đưa cậu về.

Mục đích Nha Thấu theo cậu ta ra ngoài, ngoài việc lên bờ tìm mảnh tôn ra thì còn là để thoát khỏi sự giám sát của Nhiên Thanh nữa, nên giờ sao có thể ngoan ngoãn quay về được.

Cậu vội vàng lắc đầu: "Không cần phiền cậu đâu, tôi tự về được mà."

Edgar chưa nghĩ đã từ chối: "Không được."

Mùa giao phối của từng người cá đều khác nhau, tùy thuộc vào năng lực của bản thân nữa, ngắn thì một hai ngày là kết thúc, dài thì có thể tới năm ngày.

Thiếu niên vừa đẹp lại chẳng có sức tấn công gì, chỉ mới xuất hiện một lúc ở cửa đã làm nhốn nháo hết cả lên, đối với người cá trong giai đoạn này mà nói, cậu có sức hấp dẫn chết người, nếu để cậu ra ngoài một mình thì hậu quả sẽ cực kỳ khó lường.

"Vậy cũng được." Thiếu niên hơi thất vọng, ủ rũ nói: "Vậy cậu dẫn đường đi."

Edgar đi phía trước, thỉnh thoảng còn ngoái lại kiểm tra xem thiếu niên có theo kịp mình hay không. Kiểm tra mấy lần thấy thiếu niên vẫn ngoan ngoãn theo sau thì không khỏi buông lỏng cảnh giác, thỉnh thoảng còn trò chuyện đôi câu với cậu.

Giọng nói đầy áy náy của thiếu niên vang lên từ phía sau: "Edgar, xin lỗi cậu nhé."

Ngay sau đó cái gáy đau nhói, ý thức của Cá vàng nhỏ chìm vào bóng tối.

Nha Thấu thấy Cá vàng nhỏ ngã xuống thì thở phào. 001 đã quen với cảnh này rồi, thậm chí lúc nãy nghe cậu hỏi người cá bị đánh có ngất giống con người không, 001 đã đoán được ký chủ muốn làm gì rồi.

Để Edgar buông lỏng cảnh giác nên cậu vẫn luôn ngoan ngoãn bơi theo sau, giờ đã gần tới chỗ Nhiên Thanh rồi, Nha Thấu không thể không ra tay trước được.

Nha Thấu kéo Edgar về phòng, để cậu ta nằm vào vỏ sò.

Edgar đối xử với cậu rất tốt, muốn đưa cậu về cũng là vì lo lắng cho cậu, nhưng Nha Thấu còn có việc phải làm, một khi bị giao cho Nhiên Thanh thì sẽ không ra ngoài được nữa nên bất đắc dĩ mới phải làm như vậy.

Thấy hơi áy náy, Nha Thấu bèn lấy ra năm cái vỏ sò sáng lấp lánh đặt bên cạnh cậu ta, lại nhỏ giọng nói xin lỗi lần nữa rồi mới bơi ra ngoài.

...

Nha Thấu cẩn thận bơi trong nước, xuyên qua khu cung điện tìm kiếm Criller.

Thực ra ban nãy cậu định hỏi Cá vàng nhỏ, nhưng cách này không ổn lắm, tự dưng hỏi vậy sẽ khiến Cá vàng nhỏ sinh nghi ngay.

Nhưng tự mình tìm kiếm thì lại rất phiền phức, Nha Thấu thở dài.

Criller không phải người chơi, khán giả trong phòng livestream không có thông tin cụ thể về vị trí của Criller.

Thế là cậu chuyển mục tiêu sang 001.

Lúc trước, thậm chí 001 còn phát hiện được Lucifer đang đuổi theo cậu, vậy thì Vương Người cá chắc cũng được nhỉ?

【Được thì được, nhưng...】Đèn hô hấp của 001 lóe lên:【Ký chủ, chạy mau.】

Nha Thấu:?

【Cẩn thận phía sau.】

Sau lưng cậu không xa là một Người cá có đuôi màu xanh đen, chẳng biết gã đã bám theo Nha Thấu từ khi nào, đuôi có màu rất sẫm, thân trên vạm vỡ, đôi mắt màu đen nhìn chằm chằm về phía cậu, tốc độ bơi nhanh cực kỳ, khi thấy thiếu niên nhìn qua thì nhếch môi cười.

Răng của người cá không giống với răng của ma cà rồng, tuy không có nanh nhưng mỗi cái đều rất sắc bén, lúc cười lên làm Nha Thấu rùng mình.

Do bơi quá nhanh nên cậu không thể nhìn rõ động tác cụ thể của người cá kia, nhưng mùi trên người gã đang lan về phía Nha Thấu khi gã tiến lại gần.

Khó ngửi hơn Criller rất nhiều, dù cậu có bơi đến đâu thì tên người cá màu xanh đen kia vẫn bám sát phía sau.

Tốc độ bơi của thiếu niên không nhanh bằng người cá, khoảng cách giữa họ ngày càng gần.

Trong mắt người cá màu xanh đen là vẻ si mê lẫn tò mò với loài người, gã liếm môi nói: "Con người, ta muốn giao phối với cậu."

Đây là một người cá lữ khách.

Đánh giá về loại người cá qua đường này bị phân hóa hai cực, trình độ cũng không đồng đều.

Có những người cá không thích bị ràng buộc, thích lang thang nên đã tự tách ra sống độc lập, có những người cá phạm lỗi bị đuổi ra ngoài, bất đắc dĩ phải sống lưu lạc. Thành thử, có người thì như hiệp khách thấy chuyện bất bình sẽ ra tay giúp đỡ, còn có kẻ thì hệt như bọn lưu manh trong não toàn t*ng trùng.

Mà tên người cá trước mặt này rõ ràng là loại sau.

Không phải hỏi ý, mà như thể rất chắc chắn thiếu niên trước mặt sẽ đồng ý.

Không, phải nói là người cá kia cho rằng thiếu niên trước mặt không thể thoát khỏi lòng bàn tay gã được.

Nha Thấu biết mình không bơi nhanh bằng gã người cá này bèn dừng lại, cậu bóp lấy lòng bàn tay mình để giữ bình tĩnh, nói: "Ngươi biết ta là ai không?"

Lúc nói chuyện, cậu còn cố tình để lộ hạt châu trong miệng ra, đây là đồ của Criller, có điều cậu không biết người cá lữ khách này có nhận ra hay không.

Ngay sau đó, Nha Thấu lặng lẽ lấy đạo cụ dịch chuyển và đạo cụ tấn công ra.

Lúc trước cậu đã dùng rất nhiều đạo cụ dịch chuyển rồi nên giờ không còn nhiều lắm, không phải lúc bất đắc dĩ thì cậu sẽ không dùng.

"Hạt châu?" Hiển nhiên là gã người cá lữ khách kia biết vật này, Nha Thấu vừa định thở phào thì nghe thấy gã ta nói tiếp: "Cậu là của nhà nào? Để ta nói với họ một tiếng đổi cậu sang đây."

Biết hạt châu nhưng không biết đây là của Criller.

Gã người cá kia bệ vệ ưỡn cái thứ ở bụng cá ra, nếu ở thế giới loài người thì chính là tên biến thái không mặc gì đi ra đường.

Loại giọng điệu như trao đổi vật phẩm này đối với bất cứ một sinh mạng cao cấp nào cũng đều là sự sỉ nhục, trong lòng Nha Thấu tràn ngập phản cảm lẫn ghê tởm.

Gã bơi lên phía trước, Nha Thấu siết chặt đạo cụ tấn công trong tay.

"Nếu cậu biết điều thì tự bơi qua đây, ta sẽ không để cậu chịu đau đớn đâu.."

Đột nhiên có cột nước dưới đáy biển xoáy đến, vả cho gã người cá này một cái bạt tai!

Gã người cá xanh đen lập tức bị hất bay đi, sau khi phản ứng lại liền chửi ầm lên: "Kẻ nào! Cút ra đây cho ta!"

Trong mùa giao phối, cùng nhau tranh giành một đối tượng là chuyện bình thường, rõ ràng là gã người cá này đã quy kết sự dị thường xuất hiện đột ngột này thành có kẻ muốn giành người với gã.

Tiếng nói của gã vừa dứt, một cột nước bọc lấy tia chớp màu bạc lao thẳng về phía gã.

【Criller tới rồi.】

Criller một tay bóp chặt cổ gã người cá kia, móng tay sắc nhọn găm vào trong thịt.

Thậm chí gã người cá kia còn không chịu đựng được mấy giây, đây là một ván đấu nghiền nát không chút nghi ngờ.

Gã bị nhấc lên, máu tươi chảy ra từ cổ rồi lan rộng trong nước.

Người cá đuôi bạc không nói một lời nào, cũng không nhìn chằm chằm vào người cá màu xanh đen, mà chỉ nhìn về phía trước với ánh mắt hơi vô hồn.

Khuôn cằm rõ nét, vai rộng eo thon, vì đang xách một người cá nên đường nét cơ bắp trên cánh tay nổi rõ, tràn ngập mỹ cảm.

Criller buông gã ta ra, đuôi cá hệt như một thanh kiếm rút ra khỏi vỏ, vẽ nên một đường cong sắc bén trong nước, hất bay gã người cá kia ra xa mấy chục mét.

Như sấm nổ dưới nước, gã người cá vừa quấy rối thiếu niên lập tức biến mất không còn tăm hơi.

Trước đó Nha Thấu chưa được nhìn tận mắt cảnh hắn chém giết quái vật ở rãnh biển, nhưng giờ thì được tham gia từ đầu đến cuối rồi.

Gã người cá đuôi màu xanh đen đó áp chế mình, luôn đuổi theo phía sau, nhưng sau đó lại dễ dàng bị Criller hất bay sang một bên.

Criller vẫn dừng ở phía trên, giống như lần đầu tiên gặp vậy.

Chỉ là lần này hắn không nhìn cậu, sau khi giải quyết xong gã người cá kia, Criller lập tức xoay người bỏ đi.

Nha Thấu sững sờ.

Cố ý xuất hiện, rồi lại vội vã rời đi, tại sao?

...

Tốc độ bơi của Criller nhanh dần, chớp mắt đã không thấy đâu nữa, Nha Thấu phải dựa theo chỉ dẫn của 001 mới tìm được vị trí cụ thể của Criller.

Đây là một cung điện tương đối hẻo lánh, rong biển lan tràn, thoạt nhìn đã lâu không được chăm sóc.

Nha Thấu tốn sức đẩy cánh cửa lớn ra, cuối cùng cũng mở được một cái khe nhỏ.

Bên trong rất tối, mặc dù trong lòng hơi thấp thỏm nhưng nghĩ đến việc mình đã hứa và "Lời hứa của phù thủy" đã nhận được, nếu bỏ dở giữa chừng thì có vẻ không có đạo đức gì hết.

Nha Thấu đành tiếp tục đẩy, đẩy ra một khoảng vừa đủ để chui vào. Cậu vừa chui vào thì bị ai đó ôm eo kéo vào lòng.

Hơi thở nóng rực phả vào mặt thiếu niên, sau đó cậu bị hắn bế lên.

Trong bóng tối chỉ có chút ánh sáng lọt vào từ khe cửa, trong cung điện tối đến mức không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.

Nơi đây toàn mùi của Criller, cho nên khi cái tay kia mò tới thì Nha Thấu đã biết đối phương là ai rồi.

Giọng Criller rất khàn, như thể đang kìm nén thứ gì đó: "Sao còn theo tới đây?"

Vì cậu đã hứa với người khác mà, Nha Thấu thầm thủ trong lòng.

Cậu lẩm bẩm: "Qua đây ở với anh."

Hứa với phù thủy hôm nay sẽ ở bên hắn, nói vậy đâu có sai nhỉ.

Nhưng hiển nhiên là thiếu niên không nhận ra điều gì bất thường, cậu chống tay vào ngực Criller muốn kéo giãn khoảng cách giữa hai người ra.

Như vừa rồi Nha Thấu cũng không chắc lắm rốt cuộc Criller có nhìn thấy hay không, tối quá nên không thấy.

001 kiểm tra một lúc:【Không nhìn thấy.】

"Ở với ta?" Criller kéo cậu lại, giọng điệu hơi khác thường.

"Ừm ừm." Nha Thấu giãy giụa trong lòng hắn: "Anh thả tôi xuống trước đã."

Chân cậu đạp loạn trong nước, cảm giác không thấy gì thế này không tốt chút nào.

Sự giãy giụa của thiếu niên bỗng chốc trở thành công cụ quan trọng mở ra van xả, mùi hương quen thuộc thoáng chốc lại bao trùm lên.

Nha Thấu cảm giác mình bị xoay người lại, đầu ngón tay lạnh buốt sờ lên mặt cậu, từ mắt rồi dịch dần xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở bờ môi.

Một cái tay khác áp lên má cậu, không cho cậu cựa quậy.

Trong bóng tối không nhìn thấy gì, chỉ cần khẽ di chuyển là tiếng nước sẽ rất rõ ràng.

Cậu bị nhấc lên cao, vừa vặn chạm vào bụng của Criller.

"Lần này thì ta biết rồi."

Nha Thấu triệt để cứng đờ.

Lần này Criller biết gì cơ?

Criller không nhìn thấy biểu cảm hoảng hốt của cậu, cảm xúc mềm mại trong ngực khiến bụng hắn thít lại, tiếng thở dốc khẽ bật ra ngoài.

Trong bóng tối mịt mùng, cả phần mềm lẫn phần cứng đều đã sẵn sàng nhưng chẳng thể trông thấy gì. Cậu ngập ngừng thốt ra một câu, bỗng nhận ra bầu không khí như trầm hẳn xuống. Nha Thấu chợt nhận ra lời mình vừa nói với Criller cực kỳ không phù hợp với Criller lúc này bèn vội vàng lấy tay che miệng.

Chỉ nghe Criller cười khẩy một tiếng, cái tay đang áp bên má thiếu niên lần xuống gáy cậu, sau đó ấn đầu cậu xuống.

Criller tách từng ngón tay của thiếu niên ra, nghiêm túc như đang mở hộp quà vậy.

Nhưng sự nghiêm túc và nôn nóng đôi khi lại không xung đột với nhau.

Nha Thấu muốn chạy trốn song lại bị đè trở lại, bàn tay cậu bị đẩy ra, sau đó bị Criller giữ trước ngực.

Cảm xúc lạnh buốt dán lên môi, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống dày đặc.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Nha Thấu cảm thấy răng mình bị cạy mở, bị ép phải nhận lấy tất cả, thỉnh thoảng lại có tiếng rên rỉ lọt ra ngoài.

Mập mờ, quấn quýt, còn có thứ gì đó chảy dọc theo cằm xuống.

Trong bóng tối là tiếng rên rỉ lẫn thở dốc khi tách ra cùng giọng nói khản đặc đầy ham muốn của Criller.

"Thè lưỡi ra."
Bình Luận (0)
Comment