Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2346.2 - Chương 2346.2347

Chương 2346

Diệp Phi (Phàm) nhét lại tấm chi phiếu vào tay Uông Thanh Vũ.

“Cầm lấy đi, đây là những gì mà cô xứng đáng nhận được.”

Uông Thanh Vũ liếc mắt trợn nhìn Diệp Phi (Phàm) một cái: “Nếu như không phải công thức bí mật Trúc Diệp Thanh của anh, tôi đã phải đóng cửa từ lâu rồi và còn bị ép hôn, bề gia lập thất, lấy đâu ra một tôi có được như ngày hôm nay, ngời ngợi vút trời như thế này cơ chứ.

“Hơn nữa số tiền này chỉ mới ở giai đoạn sơ khai. Vài năm nữa trôi qua, ước tính nó sẽ tăng gấp lên gấp bội.”

“Nếu như bây giờ anh không nhận lấy thì tôi sợ về sau anh cũng sẽ không nhận nữa.”

“Tôi đã nói rồi, rằng tôi sẽ chia cho anh một nửa số cổ phần của công ty, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ nuốt lời.”

Uông Thanh Vũ nhét chi phiếu vào túi Diệp Phi (Phàm): “Hơn nữa sau này nếu nâng cấp sản phẩm, tôi còn cần đến sự giúp đỡ của anh. Nếu như anh không nhận số tiền này, tôi sẽ cảm thấy rất ngại khi làm phiền đến anh đấy.”

Uông Thanh Vũ dọa dẫm: “Anh mau nhận lấy đi, nhanh lên, bằng không tôi sẽ quát tháo một cách khiếm nhã và bất lịch sự mất.”

Diệp Phi (Phàm) lộ vẻ bất lực ra mặt, đành phải nhận lấy tấm chi phiếu: “Được rồi, tôi nhận. Về sau có chuyện gì phiền toái thì cứ tìm đến tôi.”

“Nhất định là thế, chúng ta là đồng chí với nhau mà.”

Khi Uông Thanh Vũ nhìn thấy Diệp Phi (Phàm) nhận lấy tấm chi phiếu, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta tràn đầy sự hài lòng.

Diệp Phi (Phàm) hỏi: “Chuyện thứ hai mà cô tìm đến tôi là gì thế?”

Nụ cười của Uông Thanh Vũ bị dập tắt, ánh mắt càng trở nên sâu sắc hơn: “Ông nội của tôi muốn gặp anh.”

Diệp Phi (Phàm) sững sờ: “Ông ấy tìm tôi làm gì thế? Tôi với ông của cô không phải là bạn bè bằng hữu gì hết mà. ”

“Tôi không biết nữa.”

Uông Thanh Vũ cười khắc khổ một tiếng: “Ông nội chỉ nhờ tôi mời anh đến trang viên Phẩm uống trà chiều.”

“Diệp Phi (Phàm), nếu như anh không muốn đi, anh có thể từ chối.”

Mặc dù Uông Thanh Vũ là người của nhà họ Uông nên không dám làm trái lời của ông lão, nhưng cô ta biết rõ rằng ân oán giữa hai bên, đặc biệt là chuyện mấy ngày hôm trước của Uông Kiểu Sở, giống như là lửa với nước tương khắc với nhau.

Trong lòng Uông Thanh Vũ không hy vọng Diệp Phi (Phàm) sẽ đến nơi hẹn để tránh cho anh không bị ông nội làm khó làm dễ.

Cô ta không muốn Diệp Phi (Phàm) phải bẽ mặt và chịu sự nhục nhã, cho dù đó là người nhà của mình.

“Đoán chừng chắc lại là chuyện của anh trai cô.”

Diệp Phi (Phàm) bật cười: “Không ngờ ông nội cô lại ra tay hành động. Xem ra anh trai cô đúng là cục cưng của gia đình nhà họ Uông.”

“Bảo tôi đi qua đấy thì đoán chừng là muốn khiển trách tôi một phen đây mà.”

Diệp Phi (Phàm) thay đổi suy nghĩ của mình: “Tôi thì cảm thấy thất vọng, còn trong lòng ông của cô thì cảm thấy khó chịu, bực dọc.”

Uông Thanh Vũ khẽ thở dài một hơi thật sâu: “Tôi sẽ từ chối ông giúp anh.”

“Không, tôi sẽ tham dự buổi trà chiều này.”

Diệp Phi (Phàm) đứng thẳng người lên: “Cô đã suy nghĩ cho tôi như vậy thì làm sao tôi có thể ngăn cản cô hoàn thành nhiệm vụ này được kia chứ?”

“Chiều nay cô hãy đến đón tôi đi gặp ông.”


Chương 2347


Nguồn thiếu chương.

Bình Luận (0)
Comment