Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2440

Chương 2440

Cô còn bổ sung thêm một câu: “Cho nên quần chúng ở đây hầu như chính là cộng đồng cùng anh ta tiến lùi.”

Diệp Phi (Phàm) hơi hơi nheo đôi mắt lại: “Là một người lãnh đạo tốt.”

“Một nhân vật như vậy, theo đạo lý có thể sẽ tra ra rất nhiều thứ, nhưng kết quả ngoại bỏ ba chữ Tần Cửu Thiên, còn lại ngay cả một tư liệu gì cũng đều không có.”

Đường Như Tuyết đem thứ mình nghe được nói cho Diệp Phi (Phàm): “Tôi nhờ người bạn làm cảnh sát hỗ trợ xem xét, cả nước có ba trăm chín mươi người có tên Tần Cửu Thiên.”

“Trong đó tư liệu ba trăm tám mươi chín người không khớp với anh ta, còn sót lại một người thì quyền hạn không đủ xem xét.”

Cô cũng rất là bất đắc dĩ: “Vì thế nên mãi cho đến bây giờ tôi cũng không biết thông tin gì về anh ta.”

“Ngay cả cảnh sát mà cũng không đủ quyền hạn để xem sao?”

Diệp Phi (Phàm) nheo mắt: “Xem ra lai lịch thật không nhỏ đâu.”

Trong lúc hai người bọn họ vừa đi về hướng Đường Thất vừa bình luận, phía trước một trận tiếng động lớn xao động, tiếp theo chỉ thấy lôi đài đấu trâu phát ra động tĩnh răng rắc.

Bên trái, một con trâu  mặc bộ đồ của nhà họ Đường lấy khí thế vọt ra như sao băng.

Nó cất bước chạy như điên, hú lên, còn không ngừng múa may với đôi sừng của mình, nó lâm vào trạng thái khiến cho người ta không thể địch nổi.

Người xem ở trên hội trường ai cũng đều vỗ tay hoan hô.

Nhìn thấy con trâu này xuất hiện, đám người Tần Cửu Thiên nhìn nhau cười, trên mặt rất là khinh thường, sau đó một người nhẹ nhàng vung ngón tay lên.

“Loảng xoảng.”

Con đường phía bên phải rất nhanh đã xuất hiện nhiều thêm một bộ xe, thùng xe mở ra, một con trâu với đôi mắt đỏ vọt ra.

Hình thể nó không lớn, nhưng lại vô cùng linh hoạt, miệng mũi còn phun ra khí nóng, mang đến cho người ta cảm giác khí thế như có thể nuốt núi sông.

Diệp Phi (Phàm) nhạy bén phát hiện trên người nó còn lưu lại không ít vết máu, không hề nghi ngờ đây là do cuộc chiến đấu trâu đã từng chiến đấu kịch liệt.

Giờ phút này một trận gió thổi qua, hơi thở trên người con trâu xẹt qua mũi của Diệp Phi (Phàm), Diệp Phi (Phàm) ngửi ngửi, sau đó lại khẽ nhíu mày.

Vài mùi vị không nên có, việc này không khỏi làm cho Diệp Phi (Phàm) nhìn con trâu này nhiều thêm vài lần.

“Ngưu Ma Vương, Ngưu Ma Vương.”

Con trâu này vừa bước tới, quần chúng toàn trường lập tức hưng phấn mà hò hét lên, ai cũng đều giống như là ăn phải thứ k1ch thích gì đó mà kêu to.

Mấy chục người phụ nữ thét lên một cách chói tai, tiếng hét làm màng tai người ta phát đau.

Không khí toàn trường nháy mắt đã nóng rực lên.

Đường Như Tuyết thấp giọng nói một câu: “Đây là một đám trâu đấu của Tần Cửu Thiên, con này được gọi là Ngưu Ma Vương, đã thắng bốn trận.”

Diệp Phi (Phàm) nhìn Ngưu Ma Vương gật đầu: “Quả thật rất mạnh.”

“Tần Cửu Thiên mang đến tổng cộng tám con, tự mình là người chăn nuôi và trông coi, bình quân mỗi một con sẽ chiến đấu kịch liệt sáu trận.”

Đường Như Tuyết chỉ giới thiệu đơn giản một phen: “Sau khi chiến đấu kịch liệt xong sáu trận, anh ta sẽ đổi một con trâu khác lên.”

“Mà cả tám con trâu này đều vô cùng lợi hại, lên sân khấu con trâu ấy không hề có lịch sử thất bại, tất cả khách đánh cuộc đều gọi chúng là tám viên kim cương lớn.”

“Mà con Ngưu Ma Vương này lợi hại nhất, hôm nay không chỉ thắng liên tiếp bốn trận, tốc độ gây ra sát thương còn vô cùng kinh người, dường như đều chỉ cần thời gian năm phút đã có thể giải quyết xong một trận chiến.”

Bình Luận (0)
Comment