Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2526

Chương 2926

Diệp Phi (Phàm) cười cười đi theo: “Xem ra cháu đề cử không sai, chú Đông chính là người được lựa chọn thích hợp nhất của cục mười sáu mà.”

“Đây cũng là một cơ hội làm lại một lần nữa, để cho Diệp Đường biết vua giết người chung quy lại vẫn là vua giết người.”

Ông lại bổ sung một câu: “Lúc ấy chú còn lo rằng cháu sẽ từ chối nữa đấy.”

“Chú Đông ở cái tuổi này đã không còn cần cái gì mà Đông Sơn tái khởi nữa rồi.”

Diệp Trấn Đông vừa cười vừa rửa đồ ăn: “Ăn hại hai mươi năm, chú đã nhìn thấu lòng người dễ thay đổi, cũng thấy được công danh lợi lộc rồi.”

“Chú tiếp quản cục mười sáu, nhưng là muốn cho cháu nhiều lợi thế hơn một chút, giúp cho cháu có thể lấy lại được những gì thuộc về chính cháu.”

Ánh mắt ông trở nên sắc bén: “Là của cháu, trước sau gì thì cũng chính là của cháu.”

Diệp Phi (Phàm) đang cầm một trái dưa chuột rửa sạch thì chợt sửng sốt: “Chú Đông, chú đang nói cái gì vậy, sao cháu lại nghe không hiểu gì hết?”

“Không có gì, chú chỉ đang lải nhải lung tung thôi.”

Diệp Trấn Đông thu liễm khí thế lại, sau đó ông chuyển chủ đề câu chuyện: “Ngày đó Tần Vô Kỵ tìm cháu có chuyện gì quan trọng sao?”

“Đúng vậy, một chút chuyện riêng.”

Diệp Phi (Phàm) cũng không có nói ra chuyện ông ta bị bệnh, dù sao thì cũng là chuyện riêng của Tần Vô Kỵ: “Kết quả chuyện còn chưa có giải quyết xong là đã bị Thiên Xã của nước Dương ngăn chặn mất rồi.”

“Việc riêng? Ngoại trừ tìm cháu khám bệnh, ông ta còn có thể có cái việc riêng gì nữa chứ?”

Diệp Trấn Đông cười nhạt: “Chỉ là bên cạnh ông ta cũng không thiếu bác sĩ nổi tiếng trong khu vực mà.”

“Quả thật là khám bệnh.”

Thấy Diệp Trấn Đông đã đoán ra, Diệp Phi (Phàm) cười: “Gần đây ông ta ngủ không được, rất nhiều bác sĩ đều xem không ra, nên mới muốn tìm cháu xem một chút, còn nước còn tát mà.”

Anh còn nghĩ ngày nào đó đi tìm Tần Vô Kỵ, giải quyết căn bệnh của ông ta, dù sao anh cũng rất có hảo cảm đối với lão già kia.

Diệp Trấn Đông lấy quả dưa chuột trong tay Diệp Phi (Phàm) qua gọt vỏ: “Khám bệnh thì khám bệnh, vì sao ông ta không cho vệ sĩ đi theo?”

Diệp Phi (Phàm) cười cười: “Việc riêng tư mà, phỏng chừng là ông ta không muốn bị nhiều người nghe được.”

“Ông ta sống mười năm, khám bệnh hết một trăm lẻ tám lần, cứ qua một năm, khám bệnh hết mười chín lần, cũng không thấy ông ta lo sợ bị người ta biết bệnh tình của mình.”

Diệp Trấn Đông than nhẹ một tiếng: “Sao lần này lại sợ chuyện riêng tư bị truyền ra mà không hề để cho hai mươi bốn vệ sĩ đi theo chứ?”

“Ai biết ông Tần nghĩ thế nào chứ.” Diệp Phi (Phàm) thuận miệng trả lời một câu, rồi lại giật mình một cái.

Anh khó có thể tin mà nhìn về phía Diệp Trấn Đông, anh khiếp sợ kêu lên: “Chú Đông, không phải là chú nói ông ta sẽ mượn đao giết cháu đấy chứ?”

“Chậc chậc chậc.”

Diệp Trấn Đông không trả lời Diệp Phi (Phàm), chỉ gọt vỏ dưa chuột xong thì làm bữa trưa cho Diệp Phi (Phàm), sau đó ông bắt đầu lấy xương cốt đã được rửa sạch chặt ra.

Từng chút từng chút một, không nhanh không chậm, lại khiến cho xương cốt cắt thành từng khối từng khối, còn gần như là có khoảng cách đều bằng nhau.

Nhưng là vẻ mặt của Diệp Phi (Phàm) lại có một tia ngưng trọng:

Bình Luận (0)
Comment