“Không thể hồ nháo, đó không phải là nơi ngươi có thể tham dự.” Thánh chủ trách mắng Diệp Tiêu Dao.
“Lực lượng của ta đã đủ, chiến lực cũng đầy đủ!” Diệp Tiêu Dao lời ít ý nhiều đáp.
Hắn đã đột phá Thức Tỉnh cảnh tầng chín, tiến vào lĩnh vực cực hạn nhưng ngoại nhân lại không biết.
Cho dù là Bạch trưởng lão thân cận hắn nhất mà đối với phương diện này cũng không chú ý.
Mọi người đều biết phàm thể như Diệp Tiêu Dao là không thể tu luyện, hơn nữa phụ thân của hắn cũng không cho hắn mà dùng đại dược tăng cường thân thể vì nó vô nghĩa, mà chỉ luôn ở bên ngoài tìm thuốc kéo dài tuổi thọ.
“Chiến lực đầy đủ sao? Ngươi có biết Thức Tỉnh cảnh có lực lượng bao nhiêu không? Chớ nói chi là Chân Huyền Cảnh!” Tam Nhãn Chân Quân nhíu mày càng chặt hỏi.
“Tuy ngươi có ngộ tính nghịch thiên nhưng chung quy là không đặt chân vào con đường tu luyện, cho nên ngươi không biết rõ phàm nhân cùng tu sĩ chênh lệch thế nào, cho dù chỉ là tu sĩ mới vừa mới bắt đầu tu luyện.”
“Ta biết.” Diệp Tiêu Dao rất bình tĩnh nói.
“Ngươi biết cái rắm.” Tiểu Kim Cương bĩu môi, hô lên.
Thái Huyền thánh tử liền trừng mắt hắn một cái, Tiểu Kim Cương lập tức ỉu xìu xuống.
“Tiểu sư thúc, ta biết ngươi muốn tu luyện, muốn đi vào trường sinh chi lộ, nhưng phàm thể của ngươi là không thay đổi được.” Thái Huyền thánh tử rất đồng tình, nhẹ giọng nói: "Tuy nhiên có chúng ta ở đây thì không ai có thể thương tổn được ngươi.”
Vẻ mặt Diệp Tiêu Dao không thay đổi, vẫn kiên định như cũ.
Huyết Quật trăm năm mới có một lần, do đó hắn cũng không muốn bỏ qua.
“Quên đi. Diệu Âm, ngươi đánh với hắn một trận, đỡ cho hắn phỉa đi tìm chết.” Tam Nhãn Chân Quân khoát tay nói.
“Hả? Ta...... Ta sợ mình sẽ đánh phế tiểu tổ.” Tô Diệu Âm đỏ bừng cả mặt, lắc lư cái đầu nhỏ như trống cơm.
Tam Nhãn Chân Quân không nói gì vì cảm thấy cũng đúng. Vị tiểu đồ đệ này của hắn xuống tay rất không có chừng mực.
“Vậy để cho Kỷ Phá Quân lên đi.” Thánh chủ đau đầu xoa xoa trán, thở dài nói: "Nếu Tiêu Dao ngươi có thể chống đỡ dưới tay Phá Quân một hiệp thì ta sẽ cho ngươi đi Huyết Quật.”
Một hiệp cũng không phải khinh thường Diệp Tiêu Dao, bởi vì phàm nhân cùng Chân Huyền Cảnh có chênh lệch thật sự quá lớn.
Với lực lượng của Kỷ Phá Quân, một quyền của hắn đã đủ đánh nát một ngọn núi nhỏ, căn bản không phải phàm nhân cũng có thể thừa nhận, giống như voi khổng lồ đánh với sâu kiến vậy.
“Thánh tử, ngươi thấy không, Thánh chủ cho ta lên đó, he he he.” Tiểu Kim Cương lập tức hưng phấn, đắc ý liếc nhìn thánh tử nói, sau đó cười quái dị đi về phía Diệp Tiêu Dao.
Bởi vì Diệp Tiêu Dao mà hắn đã bị Thái Huyền thánh tử đánh cho một trận, hắn đã sớm khó chịu đối với Diệp Tiêu Dao.
“Được.” Diệp Tiêu Dao liếc nhìn Tiểu Kim Cương nói.
Sau đó hắn không chút nói nhảm mà trực tiếp một bước xông lên.
“Đến đi Tiểu Đậu Đinh.” Tiểu Kim Cương chẳng hề để ý nói.
Hắn cười hì hì vươn ra một tay về phía đầu của Diệp Tiêu Dao.
Hắn tin tưởng rằng chỉ cần đè đầu của Diệp Tiêu Dao lại là Diệp Tiêu Dao tuyệt đối sẽ không đánh được mình.
Cả ngày mọi người đều cung kính gọi tên Tiểu Đậu Đinh này là Tiểu Tổ, cũng nên đến lúc ta làm cho hắn xấu hổ!
Ầm!!!
Một tiếng nổ đột nhiên vang lên, Tiểu Đậu Đinh như bị trọng lực vạn cân đánh trúng, hai mắt hoa lên, cảm thấy bụng mình đau nhức giống như là bị cự long đụng phải, thân thể bay ngược ra sau tám mươi mét, hung hăng đụng vào cột trụ trong đại điện, cả đại điện đều run rẩy.
Cái đệt! Đã xảy ra chuyện gì?
Nội tạng Tiểu Kim Cương như bị đảo lộn, đau nhức không chịu nổi, cơm ăn đêm qua thiếu chút nữa bị đánh trào ra.
Hắn có chút mơ hồ, thân thể hắn không tự chủ từ trên cột trụ trượt xuống.
“Ngươi chỉ có chút năng lực này thôi sao?” Diệp Tiêu Dao chắp hai tay sau lưng, nhìn về phía Tiểu Kim Cương hỏi.
“Ngươi… Ngươi…”
Tiểu Kim Cương nhìn chằm chằm Diệp Tiêu Dao, nói lắp một hồi mà nói không nên lời.
Đã nói phàm thể không có biện pháp tu hành, vậy tại sao tên Tiểu Đậu Đinh này lại có lực lượng lớn như vậy?
Còn có thể so với Thái Cổ Man Long!
Ta không tin! Nếu như ta bại dưới tay hắn thì ta chẳng phải là rất mất mặt sao?
Tiểu Kim Cương thẹn quá hóa giận, hoàn toàn nổi đóa.
Hắn không biết trên người Diệp Tiêu Dao đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết đối phương chỉ là một tên phàm thể.
Tiểu Kim Cương trời sinh cao ngạo, hắn làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho loại sỉ nhục bực này.
Ầm!!!
Mặt đất dưới chân Tiểu Kim Cương chấn động, bị hắn giẫm ra một cái hố to, thân thể hắn nở rộ kim quang như là một vị kim thân Bồ Tát.
Tiểu Kim Cương giơ nắm đấm lên đánh về phía Diệp Tiêu Dao.
Diệp Tiêu Dao vẫn trấn định thong dong giơ lên một tay.
Ầm!!!
Diệp Tiêu Dao một tay tiếp được một quyền này của Tiểu Kim Cương.
Lực lượng của Tiểu Kim Cương rất lớn, đủ để nện nổ một ngọn núi nhỏ, lực lượng va chạm đáng sợ hóa thành sóng khí quét ngang bát phương, thôi cho áo bào của Diệp Tiêu Dao tung bay.
Mặc kệ cuồng phong mưa rào, bàn chân của Diệp Tiêu Dao giống như cắm rễ xuống đất mà không hề nhúc nhích.
“Không có khả năng!” Con ngươi của Tiểu Kim Cương thiếu chút nữa trừng rơi khỏi hốc mắt, kinh hô ra tiếng.
Hắn thân là kim cương chi thể, càng là tắm rửa qua đại dược và bảo huyết, nhưng bây giờ hắn lại đánh không nổi một tên Tiểu Đậu Đinh chỉ mới tám tuổi.
Bành!!!
Diệp Tiêu Dao giơ chân đá Tiểu Kim Cương bay ra xa một trăm mét, lực lượng to lớn vô cùng.
Giờ phút này chung quanh đã sớm an tĩnh lại, từng đạo ánh mắt tràn ngập vẻ khiếp sợ đều hội tụ ở trên người Diệp Tiêu Dao.