Phượng Nguyệt Vô Biên

Chương 105


Chương 105: Bị chấn kinh ღ
Beta: Pey, hanhmyu
Hắn nắm tay Lư Oanh, đi dọc theo bờ đê quanh co khúc khuỷu, bóng người ở dưới mặt nước lay động diễm lệ.
Làn gió xuân chậm rãi thổi qua, lăn tăn gợn sóng trên mặt hồ, hơi lạnh tỏa ra khắp nơi, loại hơi lạnh mát mẻ thổi vào mặt người, thật khiến người ta quên đi phiền muộn.
Lư Oanh đã không còn phiền não.
Trên thực tế kể từ khi nàng cùng con người này dính vào nhau, nàng đã biết dù có phiền não cũng vô dụng thôi.
Nàng khôi phục bình tĩnh, hơi thở của quý nhân bên cạnh có vẻ rất ôn hòa.

Dựa vào ánh trăng, Lư Oanh nhìn thoáng qua hắn.
Ở hắn nàng thấy được sự thanh thản và vui vẻ.

Thanh thản vậy thôi, chứ Lư Oanh biết, vui vẻ giống những người khác, đối với hắn, là khó mà có được.
Dường như cái gì cũng không cần nghĩ, cái gì cũng không cần để ý tới.

Vứt bỏ mọi tạp niệm vô ích đi, an tâm mà hưởng thụ cảnh xuân của thiên nhiên ban tặng.
Chợt Lư Oanh hiểu, hắn nói không sai, thật ra thì hôm nay hắn tìm nàng chỉ muốn cùng nàng hưởng thụ cảnh đẹp hồ nước ban đêm mà thôi.

Tất cả là do nàng khẩn trương quá, đem mọi chuyện nghĩ đến mức tiêu cực.
Mà sự thật thì chỉ đơn giản như thế!
Lư Oanh thầm than một tiếng, người bên cạnh vẫn yên lặng.
Hai người cùng nhau đi tới, phía trước có ba bốn nho sinh dựa vào lan can, nhìn vào bóng trăng ở mặt nước thi nhau làm thơ.
Một trong đám người đó là thư sinh vừa nãy đã gặp.

Hắn thấy hai người họ đang đi về phía mình, rất nhanh quay đầu đi, loáng thoáng, Lư Oanh nghe được người đó nói nhỏ với đám người kia, "Giữa thanh thiên bạch nhật mà hai gã đó không chút kiêng kỵ đoạn tụ...!Khó trách có người nói, con cháu thế gia kiêu căng tùy hứng, quả nhiên là sự thật."
Người nọ nói rất nhỏ nhưng Lư Oanh lại cố tình lắng nghe, tất nhiên một chữ không bỏ sót rồi.
Nhất thời tim đập nhanh, Lư Oanh ngẩng đầu nhìn quý nhân.
Vì mũ có màn sa che lại, nàng chỉ thấy nụ cười ẩn hiện của hắn.

Tựa như không có nghe những lời người kia nói.

Lúc này một người nho sinh khác lặng lẽ nhìn hai người Lư Oanh và quý nhân, thầm nói: "Quả là một cặp đẹp đôi, làm người khác thật tiếc thay."
Nghe đến đây, Lư Oang buông lỏng tay ra nhìn về quý nhân.
Đúng lúc, quý nhân kia cúi đầu xuống, đón nhận ánh mắt của Lư Oanh.

Khi bốn mắt nhìn nhau đến xẹt lửa, chỉ thấy hắn chậm rãi tháo mũ sa của Lư Oanh xuống, để cho ánh sáng nhàn nhạt soi sáng khuôn mặt xinh đẹp của nàng.
Sau đó hắn ôn nhu khẽ nâng gương mặt nàng lên, hướng về phía đám người kia, cười khẽ nói: "Chư vị không thấy, vị công tử này xinh đẹp như vậy, nếu phải tùy tiện tìm một nữ nhân, thà rằng ta muốn nam tử như thế này còn hơn "
Lời vừa nói ra khiến Lư Oanh ngẩn ngơ, mấy người kia cũng ngẩn người theo.
Lư Oanh ngây người ra, vạn lần không nghĩ tới cái chiêu nói đùa này...!lại từ quý nhân mà ra.
Mấy người kia ngẩn người xong, đồng loạt nhìn về dáng người nhỏ nhắn của Lư Oanh, thấy nàng tuấn lệ đạm mạc như cũ.
Nói thật ra thì bộ dạng của Lư Oanh lúc này, nếu là một cô nương nhỏ xinh thì rất đẹp đôi, nhưng trong bộ dạng này lại không tương xứng với nam nhân cao ráo trước mắt.
Cho mọi người thưởng thức xong, quý nhân lần nữa đem mũ sa đội cho Lư Oanh, cười nhẹ nói: "Xem ra chư vị cũng tán thành ý kiến của ta rồi."
Hắn nắm tay Lư Oanh cao hứng lướt qua bọn họ.
Cảm nhận được tầm mắt của đám nho sinh kia nhìn mình.

Lư Oanh nhẹ giọng oán giận nói: "Tại sao để ta lộ mặt ra chứ?"
Mới vừa rồi ở trước mặt mình nha đầu này còn run rẩy, thiếu chút nữa ngã xuống đất, bây giờ chỉ vì chuyện cỏn con này dám to gan oán trách hắn.

Điều này nói lên cái gì? Tất nhiên là nàng ấy đã hoàn toàn buông lỏng khi ở cùng hắn.
Chính quý nhân cũng không giải thích được, Lư thị A Oanh này vẫn luôn thấu rõ cảm xúc của hắn mà uyển chuyển đối đáp.

Cho dù nhất thời bị hù dọa, thì nàng ấy vẫn có thể ứng biến một cách tự nhiên.
Quý nhân chưa trả lời.
Lúc này Lư Oanh tò mò hỏi: "Công tử, ta còn chưa biết tên họ của người."
Quý nhân cười nói: "Ta tên là Cương, nàng cứ gọi ta là Cương lang đi."
Chỉ nói tên chưa nói họ, lại còn gọi hắn là Cương lang, người khác mà nghe, còn tưởng rằng hắn là phu quân của nàng.
Lư Oanh nhàn nhạt nói thêm: "Thế ta đành gọi công tử là chủ nhân như trước vậy."
Hai người như vậy mà dắt tay nhau đi tiếp, trong bóng đêm có một cảm giác rất hài hòa.
Đi một hồi bên đình nghỉ mát giữa hồ nước, có một trận tiếng cười rôm rả.


Tiếng cười hòa tan cùng tiếng đàn vang lên, tiếp đó chỉ thấy một vũ cơ đeo mạn sa mỏng che mặt yểu điệu nhảy múa.
Quý nhân dừng bước.
Tay hắn ôm ngực, lẳng lặng nhìn bóng dáng ở đình mát kia, ánh trăng đem bóng người cao ráo của hắn kéo thật dài.
Có bước chân dồn dập truyền đến.
Chủ nhân tiếng bước chân đó rất nhanh xuất hiện trước mặt hai người.

Khẽ khom người hành lễ, người áo xanh nhẹ giọng cung kính nói: "Chủ nhân?"
Quý nhân chậm rãi xoay người.
Chỉ là chậm rãi xoay lại, con người khi nãy còn đang chứa ý cười phảng phất, giờ đây đã thay đổi nhanh chóng.
Cái sát khí lãnh tuyệt đó khiến Lư Oanh thụt lùi bước về phía sau.

Chỉ chốc lát mà hắn và nàng đã không còn có thể đứng sóng vai nhau!
Nàng nghe mơ hồ quý nhân ra lệnh: "Thu lưới"
"Tuân lệnh."
Quý nhân nhìn sang Lư Oanh, "Đưa nàng ấy về nhà."
"Tuân lệnh."
Vừa dứt lời quý nhân sải bước đi.
Lư Oanh đưa mắt nhìn bóng dáng hắn ở dưới ánh trăng càng lúc càng xa, cúi đầu xuống.
Chỉ chốc lát hộ vệ đó giơ tay hướng về lối đi nói: "Mời cô nương."
Lư Oanh theo hắn đi tới bờ sông, đã sớm có chiếc xe trâu bình thường ở đó chờ.

Lư Oanh lên xe, bầu không khí yên tĩnh, chỉ có tiếng chuyển động của bánh xe.
Bốn gã hộ vệ đưa Lư Oanh tới đầu hẻm bên ngoài.

Lư Oanh phải đi bộ vào trong nhà, nàng quay đầu lại nhìn phía sau đã không thấy chiếc xe trâu cùng bốn gã hộ vệ kia, tựa như chưa từng xuất hiện tại nơi này vậy.
"Cốc, cốc, cốc"
Lư Oanh gõ cửa nhà.
Chỉ nghe "phanh" một cái, tiếng bước chân vội vã lại gần, nháy mắt thấy Lư Vân xuất hiện.

Thấy tỷ tỷ trở về, trên mặt Lư Vân mừng rỡ, cậu đang muốn hỏi chuyện gì thì bắt gặp đôi mắt đẹp kia ẩn chứa thất vọng, liền nhịn lại, chỉ hỏi thăm nàng: "Tỷ, sao giờ này tỷ mới trở về?"
Tất nhiên là cố ý.
Lư Oanh đóng cửa lại, vừa đi vừa nói: "A Vân, đệ không thấy tỷ trở về thì có chuyện gì xảy ra không?"
Lư Vân thành thật trả lời: "Đệ dùng tiền mua chuộc tên ăn mày hỏi ra được gã đã thấy tỷ lên một chiếc xe trâu.

Hơn nữa chủ nhân trên xe ấy còn hành lễ với tỷ, thậm chí không dám ngồi chung xe với tỷ.

Cho nên đệ nghĩ tỷ hẳn sẽ không có gặp chuyện gì, liền một mực ở nhà đợi tỷ đến bây giờ."
Rất tốt, rốt cuộc đệ ấy đã biết để ý và xử lý tình huống rồi.
Lư Oanh giơ tay sờ sờ đầu đệ đệ áy náy nói: "Là người của quý nhân phái tới, cho nên tỷ mới đột ngột đi theo như vậy.

À phải, A Vân đệ đói bụng chưa?"
"Tỷ yên tâm, A Vân biết tự chiếu cố cho bản thân.

Đã ở trong chợ mua đồ ăn này nọ rồi, chỉ tốn ba xu tiền thôi."
Lời này nói ra làm Lư Oanh hài lòng cười híp mắt.
Lư Vân thấy tỷ tỷ của mình cao hứng, làm bản thân cũng phụ họa theo tỷ.

Cậu nháy mắt theo tỷ tỷ mình vào nhà tò mò hỏi: "Tỷ tỷ rốt cuộc quý nhân đến gọi tỷ đi theo là vì cái gì vậy?"
Vì cái gì?
Lư Oanh suy nghĩ thật lâu rồi nhẹ giọng nói: "Không có gì, có thể hắn nghĩ nói cho tỷ biết, dù hắn ở Thành Đô hay ở lại nơi nào, chỉ thuận tiện ghé qua trêu chọc tỷ vài cái ấy mà." Gặp hắn, tóc gáy nàng dựng đứng lên.

Có lẽ hắn cảm thấy thú vị khi thấy nàng cảnh giác càng không ngừng bối rối lấy kế đáp trả hắn?
Rõ ràng là muốn tìm chỗ an tĩnh để thưởng thức, lại còn không quên chạy đi hù dọa nàng một cái! Nghĩ đến đây, môi nàng run run lên.
Tối nay, Lư Oanh không ngủ được.
Nàng nằm trên giường lăn qua lăn lại.

Thật vất vả mới chợp mắt một lát, thì mơ thấy mười ngón tay xen kẽ nhau, thoáng chốc thấy người nọ cúi đầu.

Nhẹ nhàng mềm mại tựa như đùa cợt lướt qua gò má nàng.
Còn bên eo của nàng, vẫn còn cảm xúc bỏng rát bởi hơi ấm, phảng phất người đó muốn lưu lại cảm giác, căn bản không cách nào tản đi.
Cảm giác này đối với Lư Oanh mà nói là không tốt, đối với Âm Triệt cảm giác rất khác biệt, lúc ấy đối với Âm Triệt là hảo cảm, nên Lư Oanh thả lỏng cảm xúc, bởi vì nàng biết, mặc dù hắn và nàng không có duyên với nhau, hắn sẽ không làm hại đến nàng.
Còn người đó thì không giống, hoàn toàn không giống...
Mà người thì bất đồng, hoàn toàn bất đồng...

Lăn qua lăn lại, thức trắng đêm đến trời sáng, Lư Oanh mới đi vào giấc ngủ.
Thấy tỷ tỷ chưa thức, Lư Vân cũng không đành đánh thức tỷ tỷ, ra ngoài chuẩn bị bữa sáng.

Hắn đếm mấy dây xu tiền mà mình thắng cược, cao hứng đi đến chợ dùng bữa sáng sau đó đi học.
Đến khi trời sáng rõ Lư Oanh mới tỉnh dậy.
Nàng dọn dẹp phòng ốc cho gọn gàng, phát hiện thấy bản thân đang ngẩn ngơ, không khỏi chau mày lại.
Chơi không nổi, nàng sẽ không chơi, không thể để ý người khác, nàng tuyệt đối không cho phép người khác toan tính lên nàng.
Suy nghĩ lung tung một hồi, buổi trưa, tiếng gõ cửa rầm rầm phá vỡ bình tĩnh của Lư Oanh.
Nàng chậm rãi đi đến cửa lớn hỏi: "Là ai tới?"
Ngừng một hồi lâu, giọng của một thanh niên mang ngạo khí truyền đến, "Ta họ Trương tên một chữ Phong, nàng là Lư cô nương phải không? Mau mở cửa ra đi."
Hửm? Là tên họ Trương kia?
Nghĩ đến đây, Lư Oanh đối với cái người không thể hiểu nổi này cứ tỏ vẻ "thương nhớ vô cùng" với mình.

Sau đó, nàng mở cửa ra.
Đứng trước cửa là một thanh niên tuấn tú, Lư Oanh nhìn vào mắt hắn, chợt nhớ ra, người này là hôm nàng đi đón A Vân ở cổng thành, nàng đã từng thấy cùng mấy con nhà giàu đấy sao?
Lúc Lư Oanh đang nhìn thì tên Trương Phong cũng nhìn nàng.
Càng nhìn thì hai mắt hắn càng sáng lên.
Mang theo hai người hầu, nghênh ngang bước vào viện.

Trương Phong dáng đi kiểu cách mười phần nói: "Ngày hôm qua là ta không quan tâm nàng cho chu toàn, đưa người làm việc lỗ mãng đến khiến A Oanh phiền lòng."
Nói đến đây hắn dừng bước quay đầu lại nhìn Lư Oanh, Trương Phong nhíu mày nói: "A Oanh nàng mặc nữ trang bây giờ đã thanh tú cực kỳ rồi, không giống lúc trong nam trang chói lóa mắt người như vậy.

Sau này nàng đến phủ của ta, có lẽ nên thay một bộ thư đồng vậy."
Lư Oanh ngẩng đầu, con ngươi đen trắng rõ rệt ấy nghiêm túc nhìn hắn, chốc lát có ý cười xẹt qua trong mắt nàng.
Trương Phong nhìn chằm chằm nàng, có hơi dẹp đi kiểu cách vừa rồi hướng nàng giải thích: "Hôm qua mặc dù ta có hơi đường đột.

Tuy nhiên A Oanh nàng phải biết rằng, một nữ nhân phải thành gia lập thất.

Có thể theo ta, lại có được vinh hoa phú quý, có thể an bài đệ đệ của nàng, nữ nhân bình thường dù không hiểu chuyện cũng đều chấp nhận.

Tên quản sự của ta không nghĩ tới, A Oanh nàng có cái tính cách này." Nghĩ đến hôm trong tửu lâu đó, Trương Phong cười càng tươi: "Chỉ là ta thích cái cá tính này của nàng."
ღ Chương 106: Bắt cóc ღ

Bình Luận (0)
Comment